Người đăng: dragonf4393@
Cánh cửa mật thất phía hậu sơn Trần Gia Trang từ từ mở ra giữa nền tuyết trắng
phau, điều này làm một lớp tuyết dày vốn phủ kín cánh cửa liền dồn hết sang
một bên thành một đụn tuyết lớn.
Một tiếng quát lớn bên trong mật thất phát ra, liền đó cũng là một luồng kình
phong ập tới. Lão Bạch Trì vốn đang say mê nghiên cứu, bỗng dưng nghe có tiếng
mở cửa mật thất liền cả kinh, không biết kẻ nào có thể biết được mật thất này,
liền buông mấy cái ống pha lê trong suốt ra mà đánh một chưởng ấn về phía cửa
mật thất đang từ từ mở ra kia.
Nghe tới tên đệ tử của mình, lại thấy đám người kia không có ý chống trả, mà
cũng đã thấy những văn tự quen thuộc hiện lên trên tập giấy, lão Bạch Trì vội
thu công, dừng lại ngay trước cửa mật thất, dùng ánh mắt dò xét nhìn đám người
đen thui đang đứng bên ngoài.
Chưởng ấn của lão vốn đã đánh ra nhưng kình hóa vật thành một ấn lớn tới hơn 3
thước, nhưng đã bị lão điều tiết công lực mà đổi lệch hướng bay, liền văng ra
khỏi mật thất mà chỉ làm ít tóc của người đen thui kia tung tăng lên chút ít.
Không cần nghĩ nhiều lão cũng biết đây là một gia đình loài Hắc Mao Yêu Sư có
tu vi Thượng cấp, mà 4 con non đang sợ hãi nép sau lưng vị phu nhân có nước da
ngăm đen. Nhưng không thể không đề phòng, lão Bạch Trì dùng ánh mắt dò xét,
liền cất tiếng trầm trầm hỏi:
Sao các ngươi biết được mật thất này? Trần Khánh Dương đâu?
Hừm, tiền bối, là Trần Khánh Dương đệ đệ bảo ta chuyển chỗ tài liệu này cho
người.
Hừm! Ném sang đây!
Lão Bạch Trì vẫn cảnh giác cao độ, đón tập tài liệu trên tay, một mắt dò xét
đám yêu thú bên ngoài, một mắt lại ghé vào xem xét. Càng xem thì lão càng rõ
đây chính là nét chữ của Trần Khánh Dương không lẫn vào đâu được. Mà bên dưới
tập tài liệu còn đính theo một phong thư, lão liền mở ra đọc:
Lão Bạch Trì đọc xong liền ngờ ngợ suy ngẫm một hồi. Đúng là trong chỗ tài
liệu cũ của Trần Khánh Dương để lại có một phương trình mà lão nghĩ mãi không
ra, đành phải cho nó là hiển nhiên, hóa ra lại là Trần Khánh Dương chủ ý đặt
“mã khóa” để đến khi có việc cần thì sẽ nhắc tới. Bởi hiện tại thì thế giới
này ngoài lão Bạch Trì ra thì chẳng còn có ai tinh thông hết những thứ mà Trần
Khánh Dương đã để lại. Lão Bạch Trì hiểu được điều đó, xét thấy đúng là chỉ có
tên đệ tử kia mới có thể biết được hắn đã chép những gì mà đưa cho lão, liền
đó thâm trầm cất tiếng:
Thấy lão Bạch Trì quay lưng bước vào, phu thê Hắc Mao Yêu Sư cả mừng, quả đúng
như lời Trần Khánh Dương nói, chỉ cần xuất ra tập giấy kia thì lão già trước
mặt liền lập tức đồng ý. Đi qua một dãy hành lang dài mấy chục trượng, lúc này
gia đình Hắc Mao Yêu Sư đã vào căn phòng ở giữa mật thất. Lão Bạch Trì liền
chỉ tay vào một vách đá mà nói:
Gia đình Hắc Mao Yêu Sư cũng liền nghe lời, dù sao thì họ cũng là khách, mà
mặt chủ còn chưa quen biết nên có phần xa lạ, được vào đến đây, lại còn được
sắp xếp một gian phòng thì đều là nhờ công của Trần Khánh Dương mà ra cả.
Vị phu nhân liền đưa mấy tiểu sư vào bên trong căn phòng ẩn kia nghỉ ngơi. Còn
vị Hắc Mao Yêu Sư thì ngồi đối diện lão Bạch Trì trên chiếc giường đá ở một
góc mật thất trò chuyện. Kể ra hết từ lúc tập kích bắt tên Trần Khánh Dương
kia về, hắn đã ra tay chữa trị cho tiểu sư ra sao, khẩu khí thế nào, rồi chia
tay trong bão tuyết. Nghe xong, lão Bạch Trì liền gật gật, nét mặt có ý cười
hài lòng:
Hừm! Tên tiểu tử này thế mà coi bộ khá hơn ta tưởng! Cũng là nhờ vị Hắc Mao
Yêu Sư đây mà xem ra hắn cũng được một phen tôi luyện, ta thay mặt đệ tử đa tạ
ngươi.
Ây ây! Tiền bối, ngươi đừng khách sáo, bọn ta chỉ là khách, ngươi mới là
chủ, được đàm đạo thế này âu cũng là thiên ý, lại cũng là tên tiểu tử kia sắp
xếp. Xem ra, ngài cũng không có ý làm hại sinh linh, quả thật là sư đồ giống
nhau một khuôn! Việc này ta phải đa tạ ngài mới đúng!
Lời khách sáo qua, kẻ khách sáo lại, chẳng mấy chốc mà không khí trong mật
thất đã mất đi vẻ căng thẳng ban nãy. Hắc Mao Yêu Sư cũng có chút tò mò về mấy
cái bình pha lê ngổn ngang chất đống, chứa đủ thứ thể loại trong mật thất, bởi
hắn cũng có nghe Trần Khánh Dương nói một ít về việc có chất lỏng nào đó, nếu
đổ ra thì có thể ăn cả xương của mấy tiểu sư cho nên mới dò hỏi. Lão Bạch Trì
không hề câu nệ, liền biểu diễn một màn kiến thức khoa học khiến cho Hắc Mao
Yêu Sư cứ trợn mắt há mồm mãi không thôi.
Hầy! Cái tên đệ đệ này, quả thực là trong đầu hắn không chỉ chứa mỗi não bộ
thôi a! Còn chứa bao nhiêu thứ đây nữa a! Thú vị, thú vị!
Hừm, đấy chỉ là đồ của hắn thôi, ngươi ở đây lâu dài, một ngày nào đó ta sẽ
cho ngươi xem, ta cũng có thể làm ra được nhiều thứ hay ho a!
Ha ha ha ha ha ha! Quả nhiên là danh sư xuất cao đồ! Đời này, thực thấy
được một màn như vậy là ta chẳng còn luyến tiếc gì nữa a!
Ha ha ha ha! Hắc Mao huynh đệ quá lời rồi đó a! Ha ha ha ha
Chuyện cứ vậy mà em ả trôi qua, mặc cho bên ngoài tuyết giăng kín lối. Mà cánh
cửa mật thất từ khi đóng lại cũng đánh động một khối tuyết phía trên núi đổ
xuống, lấp kín mọi thứ như ban đầu. Nếu không biết sự tồn tại của mật thất này
thì e rằng chẳng có ai truy ra được.