Lại Biến Dị Vũ Kỹ.


Người đăng: dragonf4393@

Đã mấy ngày trôi qua, gió tuyết vẫn không ngừng nghỉ, liên tục kéo dài không
hồi kết. Bầu trời ban đêm vốn đã mờ mịt, hiện tại lại chẳng có một chút ánh
sáng nào dù chỉ là nhỏ nhất chiếu rọi xuống mặt tuyết trắng này.

Bên trong một sơn động nhỏ hẹp, một thân hình vận một bộ y phục màu lam nhạt
đang ngồi bên cạnh một đống lửa nhỏ sưởi ấm và lấy chút ánh sáng. Phía bên
ngoài thì gió tuyết đã gần như chôn vùi hết hơn một nửa cửa động, những đụn
tuyết lớn cứ lâu lâu lại rơi phịch một nhát xuống cửa sơn động, làm cao thêm
khối tuyết trắng phau ngoài đó như thể muốn giam người thiếu niên đương sưởi
ấm bên trong vậy.

Có một điều lạ là dù có một ôm củi bên cạnh, nhưng ngọn lửa mà thiếu niên kia
đang sưởi không hề được đốt lên bởi một que củi nào, nó cứ lừng lững trôi nổi
cách mặt đất vài tấc mà tỏa ra quang mang hừng hực như thể là ma trơi vậy.
Người thiếu niên chép miệng:


  • Chậc! Không hổ là Bạo Hỏa Ấn! Chỉ cần điều tiết một chút lại có thể duy trì
    lâu đến như vậy!

Người thiếu niên này chính là Trần Khánh Dương. Hắn tranh thủ chút thời gian
trên đường đi mà học thêm vũ kỹ mới từ chỗ ngọc giản mà khi trước sư phụ hắn
là lão Bạch Trì ném cho. Hiện tại đã có thể ngưng kình hóa vật, tuy nhiên,
cũng cùng nguyên lí điều tiết kình lực của Phá Sơn Ấn biến dị mà thành ra Bạo
Hỏa Ấn này cũng biến thái không kém.

Nói về Phá Sơn Ấn thì dùng lực lượng khí công thổ hệ tích tụ lại một khu vực
mà đánh tan mục tiêu, còn Bạo Hỏa Ấn thì tích tụ lực lượng hỏa hệ tại một khu
vực nhỏ rồi bất ngờ bạo phát, thiêu cháy mục tiêu. Nhưng độ biến thái của Trần
Khánh Dương vốn rất cao cho nên Phá Sơn Ấn thì hắn lại biến dị lại thành tích
tụ lực lượng nén thành một điểm rồi bất ngờ bung ra 5 hướng khác nhau mà chẻ
những khúc củi thành 5 phần, sắc bén như thể là Kim hệ vũ kỹ chứ không còn là
Thổ hệ vũ kỹ nữa, còn Bạo Hỏa Ấn thì hiện tại hắn lại không tích tụ lực lượng
hỏa hệ sau đó bạo phát, mà lại tích tụ lực lượng hỏa hệ rồi...chọc xì như kiểu
khi người ta đâm thủng một chiếc lốp xe thì không khí phun ra liên tục qua lỗ
xì đó vậy. Chính vì vậy mà lực lượng Bạo Hỏa Ấn giờ đây lại thành một ngọn lửa
mạnh, cứ liên tục phun lên cũng đã qua một phần 8 canh giờ mà vẫn chưa chịu
tắt (một canh giờ = 2 tiếng, 1/8 canh = 15 phút).

Ngắm nhìn ngọn lửa đang phừng phực trước mặt, bỗng Trần Khánh Dương nheo nheo
mắt lại đăm chiêu một chốc, lại lẩm bẩm:


  • Hỏa...Quang...Hỏa tạo ra Quang?...Không, không hẳn!....Thứ quang mang phát
    ra mà không cần sự kích thích của nhiệt độ...Laze! Có 3 loại cơ bản là dạng
    rắn, lỏng, khí...Cấu trúc tổ hợp phát gồm nguồn, môi trường laser, gương phản
    xạ và khuếch đại...Mà dựa trên hiện tượng phát xạ cảm ứng, là khi một nguyên
    tử đang ở trạng thái kích thích, sẵn sàng phát ra một photon có năng lượng
    e=hf, mà bắt gặp một photon khác cũng có e=hf giống như nó lướt qua thì lập
    tức cũng phóng ra photon của bản thân, bay cùng phương với photon kia, có cùng
    pha và cùng dao động...Hừm, rắn đi, dùng phát bằng Rubi thì người ta sẽ dùng
    một đèn phóng điện xeon để chiếu sáng thanh rubi cùng với những ion crom lên
    trạng thái kích thích. Mà nếu có 1 ion crom bức xạ theo phương vuông góc với 2
    bề mặt phản xạ thì ánh sáng sẽ phản xạ liên tục nhiều lần giữa 2 bề mặt phản
    xạ làm cho một loạt các ion crom khác phát xạ cảm ứng và kéo theo là ánh sáng
    đó bị khuếch đại lên rất nhiều lần...Mà khoan! Rubi là tinh thể nhôm ocid có
    pha crom ocid đối với tia màu laser màu đỏ...Mà bề mặt phản xạ 95% chính là
    gương bán mạ, đặt một đầu của thanh rubi, đối diện nó là một gương phản xạ
    100%, thì tức là khi lượng photon vô cùng lớn mới đi ra ngoài tại vị gí gương
    bán mạ...xung quanh chiếc đèn laser rubi là một lớp kim loại phản xạ 100% ánh
    sáng bao bọc...Nguồn năng lượng thì chính bản thân ta đây là một bộ pin sạc
    không bao giờ hết a!...Mà khoan! Đang nghĩ cái gì nhỉ? Tự dưng lại nói tới
    laser...À! Quang hệ...Hừm...Quang à...Có nhiệt khắc sinh quang, nhưng không
    nhất thiết phải là Hỏa...Mà...À thôi...Cái chết tiệt! Tự dưng nghĩ tới laser,
    loạn não mất rồi!

Không biết qua bao lâu, lúc này cảm thấy tâm thần bấn loạn thì Trần Khánh
Dương mới phát hiện ra là Bạo Hỏa Ấn biến dị khi nãy của hắn đã tắt ngấm đi từ
lúc nào. Loay hoay một chút phát kình nhóm lên một ít củi để lấy ngọn lửa sưởi
ấm. Trần Khánh Dương lúc này mới cảm thấy có thể tu luyện được Hỏa hệ quả
nhiên là một lợi thế sinh tồn. Chỉ cần động lực một chút là đã có lửa, trong
khi lúc còn ở chân vực khi hắn vừa mới trọng sinh thì phải vất vả loay hoay cả
buổi mới nhóm lên được một ít, mà đó là rất may mắn không gặp trở ngại gì
nhiều, nếu không thì có lẽ khi đó hắn đã chết rét rồi cũng không chừng.

Lại trầm tư một chốc, như nghĩ ra việc gì, Trần Khánh Dương lại lập tức dập
tắt đống lửa vừa mới nhóm lên, đoạn thu hết hành lí vào trong túi trữ vật,
cũng tiện tay ném luôn đống củi trong sơn động vào đó, đầu nào thì cũng có lúc
dùng tới, mà túi trữ vật của hắn hiện tại cũng một đống đồ lỉnh khỉnh trong
đấy, nào là bát sứt, nào là gạch ống, nào là củi, nào là đuốc, tóm lại là như
một cái nhà kho mini. Xong hết mọi thứ, Trần Khánh Dương rảo bước ra khỏi sơn
động, ngồi tọa thiền ở ngay trước cửa hang. Chỉ một thời gian ngắn sau thì gió
lốc đã thổi tuyết trắng mù mịt lên chôn vùi hắn xuống. Tất cả những gì trong
đầu hắn hiện tại là:


  • Băng tuyết lạnh lẽo, vũ giả Băng hệ có thể kháng hàn khí rất tốt...Khoan
    đã! Tại sao phải kháng hàn khí? Không phải là dựa vào hàn khí Băng hệ mà đánh
    nhau đó sao! Vậy thì ta đi thôn phệ chỗ hàn khí này, mặc dù chưa luyện vũ kỹ
    Băng hệ thì cũng là bổ sung được nhiều hàn khí Băng hệ nguyên tố, khắc đến khi
    dùng sẽ có chỗ tốt.

Ngồi khoanh chân tĩnh tọa giữa chỗ tuyết dần dần cao lên, phủ kín khắp cả thân
hình bé nhỏ, Trần Khánh Dương vận lên Quang Ám Song Vũ Linh Tâm Pháp biến thải
của hắn mà thu hút những hàn băng chi khí xâm nhập vào từng kinh mạch toàn
thân, qua mấy vòng chu thiên là đã trở thành chân khí tinh thuần mà liên tục
thâm nhập vào đan điền.

Hai luôn hàn băng chí hỏa khí từ lâu vẫn quấn quanh đan điền của hắn dường như
lại có chút linh trí nào đó mà đột nhiên né sang một chỗ, nhường lối cho luồn
hàn khí kia thâm nhập dễ dàng. Điều này làm Trần Khánh Dương hơi có chút giật
mình. Nhưng cũng may là hai luồng khí kia chỉ là xê xịch một tẹo chứ không hề
bạo phát, suýt nữa thì hắn đã tự mắng bản thân thiếu iot rồi.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #46