Dấn Thân.


Người đăng: dragonf4393@

Hoàng hôn, bầu trời vẫn xám xịt những mây mù kéo dài đến không còn thấy được
đâu là đường chân trời nữa. Chút ánh sáng yếu ớt phía tây vẫn nỗ lực suốt một
ngày dài hòng xuyên thủng được tầng mây dày kia mà cứu rỗi những sinh linh
trên mặt đất lúc này đều trầm lắng chịu trận với những gió tuyết phấp phới.

Bên ngoài một cửa sơn động lớn, có một bóng người thiếu niên vận một bộ y phục
màu lam nhạt bên trong một chiếc áo lông dày cộp, trắng toát, đang thẳng người
hiên ngang đón những cơn gió tuyết ào ạt. Cạnh người thiếu niên đó là một thân
hình cao lớn với nước da ngăm đen, vận một bộ y phục đen tuyền có thêu những
hoa văn cầu kì mà rất khó nhìn ra được là những hình thù gì. Người cao lớn kia
cất tiếng:


  • Dương đệ, đệ không cần phải làm vậy chứ? Ta có thể đưa đệ vèo một hơi từ
    đây lên tới Hồng Vũ Môn mà chỉ mất chừng một ngày thôi, đệ mà độc hành thì có
    khi là cả tháng nữa mới tới được đó a!

Người thiếu niên kia không ai khác chính là Trần Khánh Dương, chắp tay thi lễ
với Hắc Mao Yêu Sư, đoạn nói:


  • Đa tạ Hắc Mao huynh! Là ta tự muốn rèn luyện bản thân một chút, nếu điều
    kiện này mà còn gây khó khăn cho ta được, thì những lời ta nói, chẳng bằng đều
    là nói suông cho sướng miệng thôi sao!


  • Hừm! Đệ đã nói vậy tức là đã có sự chuẩn bị, ý của đệ, ta cũng không dám
    ngăn trở, nhưng nếu có bất trắc gì thì cứ tới đây tìm ta là được a!


  • Đa tạ hảo ý của huynh! Hmm...Ta nghĩ một chút, cũng có một nhóm người biết
    tới sự tồn tại của huynh ở khu vực này rồi, nếu là huynh và tẩu tẩu thì không
    sao, nhưng có thêm mấy tiểu quỷ kia nữa thì e rằng khi có kẻ dã tâm biết được,
    sẽ gây khó dễ, chi bằng lúc nào trời dừng bão thì huynh hãy đưa gia đình đến
    Trần Gia Trang trú ngụ. Phía sau Trần Gia Trang có một dãy núi thấp, mà phía
    sau hậu sơn, tại phiến đá có hình giống ngọn giả sơn cao chừng 4 thước, phía
    sau có 3 vạch khắc trông như vuốt cường thú cào lên, thì bước lên phía trên đó
    18 bước là có một mật thất rất rộng rãi, chỉ cần xoay nhẹ vào một phiến đá nhỏ
    có trêu xanh phủ kín không tàn dù đông hạ nóng lạnh thì có thể tiến vào. Trong
    đó hiện chỉ có một lão nhân cuồng chế luyện đang nghiên cứu thôi. Nếu gặp lão
    Bạch Trì ấy thì cứ việc đưa chỗ tài liệu này cho lão rồi nói là đệ gửi, phiền
    lão ấy cho gia đình huynh một chỗ trú ngụ thì lập tức sẽ được. Ở đấy sẽ an
    toàn hơn hiện tại nhiều lần. – Trấn Khánh Dương nói xong liền lấy trong trữ
    vật giới chỉ ra một tập tài liệu do hắn đã ghi chép định gửi cho lão Bạch Trì
    nhưng không ngờ lại phải đi sớm hơn dự đoán nên mới giữ lại.


  • Hầy! Thế nhỡ lão ấy tò mò về quan hệ chúng ta thì phải làm sao?


  • Thì huynh cứ kể lại hết mọi chuyện giữa chúng ta thôi! – Trần Khánh Dương
    cười cười.


  • Nói như vậy thì hẳn lão ấy là một cao thủ tu luyện, chẳng phải lúc ta vừa
    mở mật thất lão liền đánh bay bọn ta ra ngoài sao?


  • Không lo! Huynh mở cửa mật thất thì cứ giơ tập tài liệu đấy lên cho lão
    thấy chữ đề bên ngoài rồi nói là đệ nhờ huynh đem đến gửi lão Bạch Trì thì
    khắc lão ấy sẽ vui vẻ ra mặt cho mà xem – Trần Khánh Dương cười âm hiểm.


  • Không lừa ta đó chứ?


  • Hơ! Sao ta phải gạt huynh nhỉ? Huynh ở đấy vừa an toàn, mà xem như cũng lại
    có một mãnh thú trấn giữ Trần gia, bảo hộ cho mẫu thân đệ là Lý Kinh Vân thì
    làm sao mà đệ có thể gạt huynh được! Có điều, huynh đừng để đám tiểu sư quấy
    rầy lúc lão đang còn nghiên cứu kẻo lại xảy ra chuyện không hay thì khó giải
    thích. Lão ấy tính khí nóng nảy nhất là khi đang chuyên tâm mà bị quấy rầy a!
    Mà cũng cẩn thận dặn dò mấy tiểu quỷ nhà huynh tránh xa ba cái thứ bình pha lê
    của lão, bên trong đó không chắc được là chứa những thứ gì, xui xẻo mà chúng
    nghịch ngợm làm vỡ ra, lại trúng nhưng loại chất độc hại thì có khi tan xương
    lập tức cũng không chừng.


  • Hừm, trêu đệ một chút thôi, ta biết, đệ mà đã sắp xếp như vậy, hẳn là có
    chủ ý, ở đấy gần Trần Gia Trang, như vậy thì sau này ta cũng tiện kiếm đệ rồi!
    Ha ha! – Hắc Mao Yêu Sư vui vẻ nói cười.


  • Hiện tại là như vậy trước đã, còn đệ tranh thủ lên đường đây, huynh cùng
    với tẩu tẩu và mấy tiểu sư bảo trọng!


  • Dương đệ lên đường bình an, bảo trọng!


Liền đó, Trần Khánh Dương phăng phăng bước đi giữa gió tuyết không ngừng, để
lại phía sau lưng một bóng đen lực lưỡng đang nhìn theo mãi cho tới khi khuất
bóng giữa những gió tuyết trùng trùng mới khẽ thở dài rồi trở lại vào trong
sơn động.

Tuyết đóng rất dày, khiến cho đường đi trở nên khó khăn, mỗi bước chân đều có
thể lún sâu vào lớp tuyết đó, ngập tới tận eo. Nhưng Trần Khánh Dương thì
khác, hắn cứ thoải mái tản bộ trên nền tuyết xốp mịn kia mà bước chân chẳng
lún xuống được bao nhiêu. Mà mỗi dấu chân của hắn để lại cũng khác thường.

Nhìn kỹ thì có thể thấy là bên dưới đôi giày của Trần Khánh Dương hiện tại
đang được đính trên một thứ kì lạ, có hình thù như lưỡi kiếm, dài chừng 3
thước, rộng hơn nửa thước, phía trước còn hơi uốn cong lên trên một đoạn. Đó
chính là ván trượt tuyết được hắn dùng gỗ từ đống củi phía trong động chế ra,
lại còn hơ lửa để uốn cong phía mũi bằng phương pháp hấp hơi nước với ván gỗ
để có thể dễ dàng tránh việc bị cắm mũi xuống nền tuyết khi trượt.

Ván này thì hắn cũng chủ định làm to hơn, dài và vày hơn kích thước chuẩn của
tiền kiếp vì một số công năng khác. Trên thân ván cũng có một cấu trúc giống
như dép lào, dùng dây làm quai để có thể tiện việc tháo ra mang vào bất cứ lúc
nào cần mà không nhất thiết phải tháo giày.

Trên lưng Trần Khánh Dương hiện tại cũng có một đôi “bảo kiếm” gọi là gậy
trượt tuyết, dài chừng 2 thước, vì hiện tại hắn chỉ cao có 4 thước (160cm)
thôi cho nên cần dùng gậy cao ngang vùng rốn là được. Cặp gậy chống này lại
làm từ chỗ hắc thiết hôm nọ chế ra 4 cái chậu sắt mà hắn đã chủ tâm để dành
lại một khối.

Trên chỗ tay cầm còn quấn một ít vải vụn để tiện việc êm tay hơn, và dưới đầu
nhọn có một cấu trúc dẹp, hình tròn đính vào nhằm tăng diện tích tiếp xúc với
mặt tuyết. Đi được một đoạn dài, hiện tại thấy con đường cũng đã tương đối
trống, và độ dốc cũng đã tà tà, Trần Khánh Dương quyết định rút cặp “song
kiếm” ra, lấy trong túi trữ vật một chiếc kính Eskimo mà hôm nọ đã chế bằng
những giấy dày, đeo vào mắt, rồi kéo chiếc mũ áo trùm đầu, đoạn lại cột chắc
sợi dây giữ mũ áo khoác vào đầu, Trần Khánh Dương hơi khom người xuống làm tư
thế chuẩn bị.

Nuốt khan một cái, dù sao thì tuy đã sống 2 kiếp, nhưng đây là lần đầu tiên
hắn thực sự tham gia trò trượt tuyết cho nên có chút lo lắng, sợ đâm vào mấy
nhánh cây khẳng khiu trụi lá bên dưới kia thì cũng phiền phức.


  • Hầy! Kệ đi! Đi nào!....Haaaaaaaaa....

Ngay khi vừa đẩy cặp gậy chống xuống nền tuyết, chiếc ván lập tức chuyển động,
mang theo Trần Khánh Dương khom người lao thẳng xuống phía bên dưới. Những lo
lắng vụn vặt ban đầu của hắn bỗng chốc biến mất, ngược lại là một niềm thích
thú dâng trào mà hò hét như trẻ con đang phấn khích với trò chơi mạo hiểm. Một
bóng người lao nhanh giữa nền tuyết trắng xóa và những cơn gió tuyết đang mù
mịt.


  • Haaaaa!...Hú hú!!!...Vù...Hự....Bịch....


  • Con bà nó! Ay da!


Đúng như nghịch lý Murphy, điều hắn lo lắng đã xảy ra. Một nhánh cây ngang
đường chợt thò ra mà đập luôn vào giữa mặt, khiến Trần Khánh Dương té ngửa,
ngập luôn người xuống nền tuyết trắng phau ngập tới mấy tấc. Hiện tại thì hắn
đang chật vật nhoài người ngồi dậy.


  • Cũng may ta là tu luyện giả, người bình thường thì đã bị ngươi đánh nát mặt
    rồi đấy tên khốn! Đồ kì đà cản mũi! Đồ xỏ lá ba que thọc gậy bánh xe!

Trần Khánh Dương tuy không bị thương những chút đau đớn cắt ngang niềm phấn
khích làm hắn cả giận mà quay lại mắng nhánh cây khẳng khiu kia. Đoạn, Trần
Khánh Dương cũng ổn định trở lại, tiếp tục lướt xuống núi về phía lộ trình lúc
trước.

Bầu trời dần tối xuống, và gió tuyết vẫn liên tục gào thét, thổi tung những
tuyết trắng mịt mù. Còn Trần Khánh Dương thì không dám hò hét vì phấn khích
nữa, hắn không muốn lại bất cẩn mà tông vào đâu thêm lần nào nữa.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #45