Lệ Mỹ Nhân.


Người đăng: dragonf4393@

Gió trên cao rít mạnh, thổi những bông tuyết lả tả tung trời, mỗi bông đều như
một viên đạn nhỏ mà cứ lao vào cấm chế bảo vệ của nhóm người đang phi hành
trên 4 con Hoàng Kim Điểu. Bão tuyết lớn xảy ra khiến cho đám Hoàng Kim Điểu
chới với trong gió tuyết, khiến cho trưởng lão Lăng Bạch Vân phải hạ lệnh cho
bay thấp xuống những ngọn cây khẳng khiu.

Đáng lí ra nếu gặp bão tuyết lớn như vậy thì đoàn người chỉ có thể tìm một chỗ
nghỉ ngơi mới phải, nhưng an nguy của Trần Khánh Dương làm cho 10 người đệ tử
Trần gia dù co ro trong những tấm áo dày cộp cũng không màng tới điều đó, chỉ
mong mau chóng tới được Hồng Vũ Môn mà gọi cứu viện.


  • Quả thực không thể đi thêm được nữa rồi! Hoàng Kim Điểu đều đã ra rời đôi
    cánh! Chúng ta buộc phải nghỉ lại sơn động kia tránh bão thôi! – Trưởng lão
    Lăng Bạch Vân chỉ vào một sơn động đằng xa mà vận công nói lớn.


  • Nhưng còn Dương Dương của ta? Không thể chờ đợi được! Sớm ngày nào tốt ngày
    đó! – Trần Thảo Linh lo lắng nói giữa tiếng gió thét gào.


Dường như cũng không ai nghe thấy lời nàng, 4 con Hoàng Kim Điểu chẳng mấy
chốc đã sà vào cửa sơn động lớn. Ngay khi đoàn người đã vào trong sơn động thì
gió tuyết bên ngoài vẫn ào ạt không dứt. Trưởng lão Lăng Bạch Vân sở dĩ chọn
sơn động này là bởi cửa vào nằm ở một vị trí khuất gió, có thể đảm bảo cho
đoàn người an ổn trú ngụ.

Ngay khi nhóm người đã tiến vào kiểm tra sơn động thì đám Hoàng Kim Điểu ở bên
ngoài cũng lập tức vùi mình xuống tuyết. Bản năng sinh tồn của loài này rất
cao, chúng tự tạo cho mình những ổ tuyết trú ngụ, vì nếu nằm sâu trong lòng
tuyết chừng 1-2 met thì nhiệt độ cao hơn so với bên ngoài có khi lên tới 5 độ
C, đủ cho chúng có thể sinh tồn và hồi phục thể lực vốn đã cạn kiệt vì phải
phi hành giữa cơn bão lớn.


  • Trưởng lão! Bao giờ chúng ta mới có thể tìm viện binh đi cứu Dương Dương? –
    Trần Thảo Linh lo lắng hỏi.

Lúc này, mọi người cũng đã kiểm tra xong, sơn động này khá lớn, đủ chỗ cho
nhóm người trú ẩn, mà bề dài cũng đi vào trong tới mấy chục trượng. Nhóm người
liền nhóm lên một đống lửa giữa động để sưởi ấm. Những củi đó đều là do mấy vị
hộ pháp đã nhanh tay đánh tan vài cây lớn phía chân núi mà đem lên ngay từ lúc
vừa đáp cánh. Trưởng lão Lăng Bạch Vân lúc này trầm ngâm nghĩ ngợi rồi nói:


  • Hiện tại cũng đã là 2 ngày, chúng ta còn cách Hồng Vũ Môn tới mấy ngày
    đường nữa, xung quanh đây cũng không có thành trấn gì...Haiz...đành phải dựa
    vào ông trời thôi!


  • Hừ! Trưởng lão lo lắng gì chứ! Chẳng qua cũng chỉ là một tên khố rách áo
    ôm, bộ hắn quan trọng hơn chúng ta ngồi đây sao? – Đồng Thiết Hổ vẫn còn hậm
    hực mấy phen bị bẽ mặt, hiện tại vui vẻ nói.


  • Câm cái mồm thối của ngươi lại! Thủ hạ bại tướng dưới tay Dương huynh mà
    còn ngoác mõm sủa càn được sao? – Trần Bạo Lôi im lặng suốt dọc đường, hiện
    tại thấy người khác sỉ vả huynh đệ mình, dù vẫn có nhiều xích mích với Trần
    Khánh Dương chưa thể hóa giải, nhưng cũng cả giận mắng.


  • Thủ hạ bại tướng? Ta chưa từng bại dưới tay hắn, ngược lại, hắn chủ động
    đầu hàng nữa kia! Ha ha ha ha ha ha


  • Câm ngay không ta đánh vỡ cái mồm thối của ngươi! – Trần Bao Lôi lúc này đã
    phát hỏa.


  • Câm đi tên khốn! Ngươi chẳng là cái thá gì so với thân huynh! – Đám học trò
    Trần gia lúc này đều nhao nhao muốn đánh.


  • Ỷ đông hiếp yếu? Ta sợ các ngươi sao? Đánh thì đánh! – Đồng Thiết Hổ cũng
    không vừa, lập tức đứng bật dậy chuẩn bị nghênh chiến.


Thấy tình hình không ổn, Lăng Bạch Vân trưởng lão liền quát:


  • Yên! Các người yên lặng dùm một cái! Tình hình đã bất lợi lại còn khiến
    chúng ta đau đầu vì nội loạn sao? Muốn làm phản à?

Thấy trưởng lão quát, đám trẻ cũng đành hậm hực ngồi xuống, kéo tay kín cổ áo
mà sưởi ấm. Không khí yên lặng hiện tại chỉ còn tiếng gió bão đang rít gào
liên hồi ngoài cửa động. Chốc chốc lại có một đám tuyết bị gió thổi tung văng
vào bên trong, nhưng cách xa đoàn người một quãng thì đã rơi xuống nền đá lạnh
lẽo. Chợt một giọng nói trong trẻo vang lên:


  • Mọi người, ngay khi trở lại Hồng Vũ Môn thì hãy tức tốc tìm viện binh, cơn
    bão này còn sẽ kéo dài, e rằng khó kịp. Ta là vũ giả Băng hệ, có thể đề kháng
    hàn khí, ta trở lại tìm Dương Dương đây!

Thảo Linh nói xong không để mọi người kịp trả lời, liền kéo cao chiếc áo lông
màu trắng phau, dày cộp rồi phăng phăng bước ra phía cửa động với một ánh mắt
tràn đầy quyết tâm.


  • Đứng lại cho ta! Muốn làm phản sao? Ngươi cho dù có Băng hệ vũ giả, nhưng
    tu vi bực đấy thì nhằm nhò gì với cơn bão này? Trần Khánh Dương hắn rất thông
    minh, không dễ gì chết được, hiện tại việc của ngươi là ở lại đây mới đúng! –
    Trưởng lão Lăng Bạch Vân đứng phắt dậy quát.


  • Trưởng lão, xin thứ lỗi cho tiểu nữ ngoan cố, nhưng nếu cứ ngồi yên vị,
    tiểu nữ thực không cam tâm!


  • Ta chẳng biết nhân tình thế thái của các ngươi là cái bực nào, nhưng nhìn
    cái cách hắn quan tâm ngươi, liệu ngươi có nghĩ được là giả như hắn đến Hồng
    Vũ Môn mà thấy Trần Thảo Linh chi mộ thì hắn sẽ thế nào chăng?


Trần Thảo Linh chợt dừng bước. Vài bông tuyết trắng phau bị gió đánh tan ngoài
cửa động bay phấp phới vào trong sơn động, rồi nhẹ nhàng đáp xuống trước chân
nàng. Thấy vậy, Lăng Bạch Vân lại nói:


  • Ngươi nghĩ xem, việc của hắn, thông qua Trần gia ta cũng biết ít nhiều,
    trước đây ngã xuống vực sâu vẫn có thể bình an trở về, đột nhiên từ tên củi
    mục mà khiến náo loạn Trần Gia Trang, thế cũng biết là hắn sinh tồn hay ho như
    thế nào rồi. Hơn nữa, đám yêu thú kia rõ ràng là có chủ ý muốn bắt hắn, lại
    không làm tổn hại chúng ta, rõ ràng là có uẩn khúc trong đấy, nếu là ăn thịt
    hay bắt làm luyện dược nô thì chúng càng phải đánh chết chúng ta để bịt đầu
    mối chứ? Mà còn chưa nói tới hắn là vũ giả thì chẳng thể nào mà thành luyện
    dược vô được. Yêu thú cấp bực đấy là đã tu luyện mấy ngàn năm, không thể ngốc
    nghếch mà nhẹ tay như vậy được! Ta nói như vậy thôi, đi hay ở, ta không quản,
    tùy ngươi định! Có điều, nếu hắn mà thấy được bài vị của ngươi thì hẳn phải có
    biểu hiện rất thú vị!

Trần Thảo Linh không phải là kẻ ngốc. Nàng cũng biết là với tu vi hiện tại mà
cứ lao mình ra giữa cơn bão kia thì thập tử nhất sinh là điều đương nhiên. Chỉ
là nàng quá lo lắng mà thôi. Yên lặng một lúc, nàng liền cắn nhẹ đôi môi hồng
hồng như cánh hoa đào, quay lại chắp tay thi lễ:


  • Trưởng lão nói chí phải, lượng thứ cho tiểu nữ vì quá lo lắng mà có chút lỗ
    mãng, làm cho trưởng lão cả giận rồi!

Đoạn, nàng trở lại bên đống lửa, vùi đầu vào vai Minh Nguyệt mà khóc rấm rức.
Một cảm giác bất lực dâng trào qua cuống họng khiến nàng không thể kiềm nổi
những giọt lệ đua nhau tuôn ra trên đôi mắt mà ướt hết cả vai áo của Minh
Nguyệt. Minh Nguyệt cũng ôm lấy vai nàng, vỗ vỗ. Cả nhóm người Trần gia lúc
này cũng đều thở dài, đoạn ôm lấy nhau thành một khối. Tất cả im lặng, chỉ có
tiếng thút thít của Trần Thảo Linh đang họa cùng tiếng phong ba và những bông
tuyết rơi lả tả phía ngoài động mà thôi.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #44