Người đăng: dragonf4393@
Sau mấy canh giờ thích thú xem cảnh sắc hùng vĩ của thiên nhiên, đám người
đang cưỡi thú điểu bay tới Hồng Vũ Môn cũng đã có chút mệt mỏi. Mỗi người đều
tĩnh tọa, nhắm mắt tu luyện. Riêng Trần Khánh Dương cũng tĩnh tọa, nhưng hắn
lại khác, không vận công tu luyện mà cố dùng kiến thức để lí giải ngũ hành hệ.
Lim dim đôi mắt, hắn lẩm bẩm rất nhỏ mà chính hắn cũng không nghe thấy vì
tiếng gió rít át đi toàn bộ:
Hừm! Nếu cùng lúc lĩnh ngộ đến mấy nguyên tố thì khó khăn, hiện tại bắt đầu
từ Quang đi! Quang mang...dịu dàng...thuần khiết...nhưng nếu hội tụ lại thì
sinh ra một nhiệt năng cực lớn có thể thiêu cháy mọi thứ.......hừm.....lưỡng
tính sóng hạt, photon phát xạ ra từ những nguyên tử có mức năng lượng cao, di
chuyển với một vận tốc xấp xỉ 300 ngàn mét mỗi giây, nhưng dao động sóng phát
ra không phải là từ photon đó mà chính là bởi neutrino.....chà, cái này khó
hiểu a!....một chùm khả kiến, nếu di chuyển với cự li hàng chục vạn năm ánh
sáng, theo đường đi sẽ giảm dần xuống bước sóng thấp hơn, từ tử ngoại sẽ dần
mất đi năng lượng xuống còn hồng ngoại....càng nghĩ càng rắc rối.......
Chàng đang lẩm bẩm cái gì nữa vậy? – Một thanh âm dịu dàng, trong trẻo đâm
thẳng vào lỗ tai Trần Khánh Dương.
Giật mình, mở mắt, Trần Khánh Dương nhìn sang bên thì vô tình chạm luôn mũi
hắn vào một chiếc mũi ấm áp, mịn màng đang sát sạt bên cạnh. Nhìn thẳng vào
đôi mắt tròn, đen láy, sâu đến nỗi không thấy đáy đang long lanh nhìn vào mắt
mình kia, Trần Khánh Dương có chút bối rối không trả lời được, gò má hắn ửng
đỏ lên một chút. Thì Trần Thảo Linh vẫn giữ nguyên tư thế, cất giọng nhẹ
nhàng:
Nuốt khan một cái, Trần Khánh Dương cất giọng run run:
Chỉ...chỉ là vài thứ vớ vẩn thôi ấy mà...nàng không cần phải làm thế này đó
chứ...dọa....dọa chết ta....
Hứ! Lại giấu giấu giếm giếm! Không chơi với chàng nữa!
Trần Thảo Linh liền quay trở lại tư thế tọa thiền, khẽ bặm bờ môi hồng hồng
một chút, gương mặt nàng cũng ửng đỏ, trông như cánh hoa đào nở rộ giữa sắc
xuân. Hơi thở Trần Khánh Dương lúc này có chút gấp gáp, không biết phải làm
thế nào. Những hơi hắn thở ra đều đóng thành sương trắng mờ mờ, bị gió cuốn đi
xa. Bỗng đó, có tiếng quát lớn:
Vị hộ pháp đang đứng trên con thú điểu bên trái đội hình lập tức chỉ vào 2
bóng đen đang dưới thấp lao lên với một tốc độ chóng mặt, lúc này chúng lại từ
bên dưới, lướt qua những khóm cành khẳng khiu khiến tuyết đóng trên những cành
cây này cuộn tròn theo những kình phong mà bay tứ tán, đôi Hắc Mao Yêu Sư lướt
lên cao, nhắm đón đầu đội hình thú điểu của Hồng Vũ Môn.
Lập tức 4 đôi cánh khổng lồ sải cánh tới 10 trượng, bộ lông lấp lánh ánh vàng
liền tách ra. Con bên trái thì nghiêng sang phải rồi vòng ngược xuống đối đầu,
con bên phải thì nghiêng sang bên trái, trực tiếp bay thẳng về phía 2 đôi cánh
đen tuyền kia. Con đi sau chở những người của gia tộc khác thì hãm tốc độ lại
một chút rồi vòng ngược lại, nhắm hướng mạn sườn bên phải của đôi Hắc Mao Yêu
Sư phóng tới. Con đi đầu thì bay thẳng tới một đoạn rồi cũng rẽ trái nhắm vào
mạn sườn bên phải của đôi Hắc Mao Yêu Sư. Sở dĩ Lăng Bạch Vân cho ứng chiến
lập tức, vì tốc độ của đôi Hắc Mao Yêu Sư kia rất cao, mà bằng một cách nào
đó, chúng lại bổ nhào từ trên cao xuống khu vực thấp rồi mới vòng ngược lên
tập kích cho nên tốc độ của chúng hiện tại thì đám Hoàng Kim Điểu của Hồng Vũ
Môn không cách gì thoát được. Đôi Hắc Mao Yêu Sư cũng không vừa, chúng nhanh
như chớp xẹt, liền tách làm 2 hướng trái phải, con đực phóng vào vào Hoàng Kim
Điểu của trưởng lão, con cái lao thẳng vào con Hoàng Kim Điểu chở những người
Xích Gia, Đồng Gia và Tiêu Gia. Nhưng chỉ là giả chiêu, trong tích tắc con cái
đã đổi đường bay mà tấn công mạn trái của con Hoàng Kim Điểu lúc nãy còn muốn
trực tiếp đối đầu.
Lúc này đã xảy ra giao tranh. Trưởng lão Lăng Bạch Vân tới đây mới ý thức được
đôi Hắc Mao Yêu Sư này đều rất mạnh, liền quát:
Không xong! Trung kì Thất Giai Thượng cấp!
Con cái Sơ kì Lục giai Thượng cấp!
Ầm ầm ầm!
Đám yêu thú quần nhau loạn xạ, những kình phong liên tục bắn ra, những vị hộ
pháp xuất thủ như mưa nhưng tất thảy những hư ảnh quyền ấn, chưởng ấn đều đánh
trượt đôi Hắc Mao Yêu Sư. Đơn giản là bởi vì chúng quá mạnh. Nói sơ một chút
thì yêu thú, linh thú tu luyện lâu dài được chia làm Hạ, Trung, Thượng, Địa,
Thiên; mà mỗi cấp lại chia làm 9 Giai; mỗi giai có 3 tầng Sơ, Trung, Hậu kì.
Nói tới sức mạnh của đôi yêu thú này đã đạt tới Thượng cấp, có nghĩa là thừa
sức đối kháng với tu luyện giả Tôn cấp. Mà những hộ pháp ở đây chỉ có tu vi
Soái cấp, còn trưởng lão Lăng Bạch Vân thì cũng chỉ ở tu vi vương cấp mà thôi.
Sức mạnh này quả thực là đại bàng đi bắt gà con, mà cũng không hiểu vì lí do
gì mà đôi yêu thú kia chỉ xuất ra lực lượng vừa phải, sử dụng tốc độ gây rối
loạn đội hình mục tiêu chứ không sử ra lực lượng vốn có của bản thân. Nếu là
đánh thật thì chỉ cần một chiêu là đủ san bằng một phạm vi lên tới vài dặm,
không gì thoát khỏi. Mà đám Hoàng Kim Điểu của Hồng Vũ Môn chỉ nằm ở tu vi Sơ
kì Nhị giai Trung cấp mà thôi. 4 con chứ có thêm 40 con nữa thì đối với đôi
Hắc Mao Yêu Sư này cũng như trứng chọi đá. Lúc này trưởng lão Lăng Bạch Vân
mới vỡ lẽ ra là bị yêu thú có thực lực bài sơn đảo hải tập kích thì đã muộn.
Liền đó thì mấy con Hoàng Kim Điểu tiến hành vừa đánh vừa bay giao nhau, mỗi
khi lướt qua nhau thì mấy vị hộ pháp sẽ ném một người đệ tử sang bên con Hoàng
Kim Điểu được chỉ định là đưa đệ tử trốn thoát. Chỉ một chốc sau, tất cả các
đệ tử đã được dồn lên lưng một con Hoàng Kim Điểu và bay về hướng Hồng Vũ Môn.
Những vị hộ pháp cùng trưởng lão Lăng Bạch Vân lại càng ra sức tấn công đôi
yêu thú. Nhưng họ đã lầm! Đôi yêu thú này vốn không có chút thương thế nào cả,
chúng chỉ là muốn tính toán một cái gì đó mà thôi, liền lập tức xuất ra uy lực
khổng lồ, cả đôi cùng gầm lên một tiếng long trời lở đất:
Sóng xung kích lan tỏa cực mạnh, nén không khí lại thành từng đợt cuồng phong
có thể thấy rõ. Từng đợt không khí bị dồn nén khiến hơi nước tích tụ lại trở
thành sương trắng lan theo những đợt sóng âm, bắn về phía đội hình cản hậu của
Lăng Bạch Vân.
Những vị hộ pháp khác cũng làm như vậy, mấy đạo thủ ấn liên miên không dứt bắn
ra, ngưng hình thành một chiếc hộ thuẫn vàng nhạt tỏa ra những quang mang rộng
lớn đến mấy chục trượng, cản phá lại những đợt sóng chấn động.
Uy lực của âm chấn quá lớn, hộ thuẫn liên hợp trận pháp lúc này chỉ sau vài
đợt công kích đã xuất hiện vết nứt lớn, liền đó tan vỡ, đội hình 3 con Hoàng
Kim Điểu cũng bị hất văng xuống đất. Có điều, những người này đều đạt tu vi
Soái cấp, Vương cấp, đều có khả năng thi triển lăng không cho nên giảm thiểu
được va chạm với mặt đất. Hơn nữa, lớp tuyết bên dưới cũng dày tới mấy trượng
cho nên cũng được được đi nhiều.
Từ xa, vị hộ pháp điều khiển con Hoàng Kim Điểu đang nặng nề chở 14 người lao
hết tốc lực về hướng Hồng Vũ Môn. Thấy một màn này cũng lạnh sống lưng. Mặt
tuyết bên dưới khu vực giao tranh đón lấy những người và thú rơi xuống, bắn
tuyết ra tung tóe, cao vượt những ngọn cây khẳng khiu cao nhất ở đấy. Mấy con
Hoàng Kim Điểu cũng đập thân hình to lớn xuống khu rừng đó mà làm đổ đi nhiều
cây cối lớn nhỏ. Khu vực tạo thành một đám lỗ to nhỏ trên tuyết mà trông xa cứ
như là vừa bị máy bay oanh tạc vậy.
Chỉ trong chốc lát, đôi Hắc Mao Yêu Sư lập tức đuổi kịp con Hoàng Kim Điểu còn
lại, nhưng chúng không sử ra uy lực như vừa nãy nữa mà con đực xông tới, đánh
xuống cánh con Hoàng Kim Điểu một nhát khiến cho nó chao đảo mất thăng bằng mà
rơi xuống. Đám người trên lưng bị bắn ra.
Những người còn lại thấy thế cũng lập tức làm theo, đoàn kết thành một khối
lớn, vị hộ pháp kia cũng tóm lấy áo 2 đệ tử ở gần vào nhập bọn rồi ra sức thi
triển lăng không hòng giảm tốc độ rơi. Thế nhưng một thân đỡ tới 14 mạng thì
cho dù chúng là thiếu niên đi chăng nữa thì cũng rất nặng, khinh công chỉ giảm
đi được một phần nhỏ tốc độ mà thôi. Có điều, sự việc lại chẳng ai ngờ đến đó
là con Hắc Mao Yêu Sư đực sau khi đánh một chưởng lại dùng tốc độ chớp giật,
lao xuống bên dưới nhóm người, rồi đỡ hết khối người đó lên lưng mình.
Có điều, mục đích của con Hắc Mao Yêu Sư đực đâu phải vậy, nó sà xuống đất,
liền hất lưng mạnh một cái cho đám người nảy ngược lên không. Lúc này nhóm
người vẫn bám chặt lấy tay nhau, lại bị hất ngược lên trên mấy ngọn cây chới
với giữa gió tuyết bắn từ mặt đất lên mù mịt.
Con Hắc Mao Yêu Sư cái dùng một bên cánh đánh trúng vị hộ pháp còn lại khiến
vị hộ pháp này văng ra, đâm xéo vào nền tuyết cách xa nhóm người còn lại mấy
chục trượng. Rất may là không có gốc cây nào chắn trên đường văng, nếu không
thì có lẽ vị hộ pháp này cũng nếm khổ tương đối. Nhóm thiếu niên còn chưa kịp
chạm mặt tuyết thì con Hắc Mao Yêu Sư đực đã dùng chân trước, tóm lấy Trần
Khánh Dương rồi vỗ cánh bay đi, con Hắc Mao Yêu Sư cái thì vỗ cánh tại chỗ vài
nhát khiến tuyết thốc lên mù mịt rồi mới rời đi theo gót con đực.
Vài thời thần sau, nhóm 3 con Hoàng Kim Điểu của trưởng lão Lăng Bạch Vân tới
nơi vừa xảy ra giao tranh. Tập hợp mọi người lại, Lăng Bạch Vân cất tiếng:
Không ai bị thương chứ? Trần Khánh Dương đâu?
Đã bị đám yêu thú bắt đi rồi! – Trần Thảo Linh nói với vẻ mặt thất thần,
toàn thân nàng cứng đờ ra, không còn một tia hi vọng. Bị yêu thú ở đẳng cấp đó
mang đi thì làm gì còn cơ hội sống sót chứ! Một giọt lệ lăn trên đôi má nàng,
lập tức đóng băng thành hạt châu sa mà rơi xuống nền tuyết trắng.
Haiz! Ông trời thật bất công mà! Sao không bắt ta đi chứ! – Sáng Minh Bảo
cảm thán.
Mọi người đều ủ dột, trưởng lão Lăng Bạch Vân thì nóng giận đến tím mặt. Lão
không ngờ nhiệm vụ được chưởng môn giao phó, hiện tại lại bị cướp trắng đi như
thế này, lão không thể tin được những gì vừa xảy ra.
Mọi người bình tĩnh, ta thấy chuyện này có gì đó rất lạ! – Vi Văn Động cau
mày suy nghĩ.
Hừ! Lạ gì chứ! Đám quái vật này chắc chắn muốn tìm thịt tươi đây mà! Thật
tức chết ta! – Lăng Bạch Vân trưởng lão bực tức nói.
Khoan đã trưởng lão! Ta cũng thấy có chút không đúng – Một vị hộ pháp lên
tiếng – Nếu chúng tìm thịt tươi để bổ sung nguyên khí, vậy đã đánh chúng ta
tan tác ngay từ đầu, đằng này lại truy đuổi nhóm đệ tử của chúng ta chứ không
hề ăn một ai. Thêm vào đó nữa là chúng ra tay chớp nhoáng, nhưng ngay cả ta
lĩnh một đòn trực tiếp cũng không có thương thế gì, nếu muốn giết người, thì
chẳng phải chúng hạ tay một nhát là có thể đè chúng ta thành cám cả rồi sao!
Chính là điều ta nói! – Vi Văn Động vẫn cau mày – Hơn nữa, khu vực Thanh
Vân Lâm này, vốn trước nay đều chỉ có lẻ tẻ vài con yêu thú, linh thú có tu vi
thấp sinh sống, còn lại đều là động vật tầm thường, nay tự dưng lại xuất ra
một đôi nghiệt chủng mạnh ngang Đế cấp thế này, quả là có gì đó mờ ám!
Hừm! Ý ngươi không phải là người của tông môn khác biết được mà cướp người
đấy chứ?
Bẩm trưởng lão, nếu là người của tông môn khác, thì hiện tại ở đây có tới 3
linh giả, 3 song hệ tu luyện giả, tại sao chúng chỉ cướp đi mỗi thân huynh? Ta
nghĩ là có nguyên nhân khác, nhưng không thể đoán được là gì.
Nghe những lời đối thoại, Trần Thảo Linh vội đưa tay lên lau đi chút ươn ướt
nơi khóe mi diễm lệ, nàng lại có một tia hi vọng. Chẳng phải tên phế vật Trần
Khánh Dương đó đã bao lần hóa nguy thành an sao? Hiện tại, chỉ cần hắn chưa
chết thì chắc hẳn lại có cơ hội gặp được kì duyên cũng không chừng.
Ừm, theo ta đoán thì có lẽ là nhóm yêu thú này bị đánh cho bại trận ở đâu
đó, có thể là người của Hồng Vũ Môn chúng ta ra tay, ép chúng phải chạy tới
đây, hiện tại muốn bắt người làm con tin để tránh bị truy sát. Ta nghĩ rằng
việc này có thể đến Hồng Vũ Môn để điều ra rồi mới đưa ra biện pháp được! –
Trần Thảo Linh nhẹ nhàng nói.
Hừ! Suy đoán thì cũng chỉ là suy đoán, nhưng cũng có lí, vậy lập tức xuất
phát hết tốc lực về Hồng Vũ Môn. Chúng ta còn tới hơn 7 ngày đường nữa! –
Trưởng lão Lăng Bạch Vân cương nghị lên tiếng.