Vô Tựa.


Người đăng: dragonf4393@

Trong lúc đám người đi đến Hồng Vũ Môn đang phiêu diêu trong gió, thì lúc này,
giữa Trần Gia Trang, một không khí hơi có chút trầm lắng giữa những cơn gió
hiu hiu thổi làm tái tê cả lòng người. Nhưng đám đệ tử Trần gia cũng không hề
lấy đó mà làm buồn, ngược lại thì chúng càng ra sức khổ luyện hơn nữa.

Trần Khánh Dương đầu lĩnh đã đi, Trần Bạo Lôi đã đi, cả Trần Thảo Linh xinh
đẹp cũng đã rời đi, nhưng những gì Trần Khánh Dương để lại thì không hề lụi
tàn dù chưa ai có thể kế thừa. Dù sao thì hiện tại đám đệ tử Trần gia cũng dốc
lòng làm việc, những mong 2 năm sau, khi Trần Khánh Dương trở về thì sẽ công
nhận những nỗ lực của chúng mà đem đến vài chỗ tốt.

Riêng về Tiêu Bảo Tài thì cũng bắt đầu có biểu hiện khác người đôi chút. Hắn
chăm chỉ đọc kinh thư đến nỗi quên luôn cả việc chia tay người huynh đệ Trần
Khánh Dương kia, đến khi nhớ ra thì đã muộn. Tiêu Bảo Tài có chút hụt hẫng, cứ
trân trân đứng ở ngưỡng cửa Trần Gia Trang, đưa đôi mắt xa xăm lên nền trời
trong xanh cao vút đang rực rỡ những quang mang vàng vàng.

Hắn cố tìm kiếm một hình bóng áo lam, uy nghiêm mà vô cùng gần gũi, thân
thiện. Nhưng vô vọng, vì lúc này Trấn Khánh Dương đã đi xa lắm rồi.


  • Tiểu Tài! Làm gì mà ngây người ra thế? – Một thanh âm nhẹ nhàng.


  • Dì Lý! Ta mải mê đọc kinh thư, quên mất là nghĩa huynh hôm nay phải rời đi,
    không kịp chia tay, không biết huynh ấy có giận ta không nữa. – Tiêu Bảo Tài
    làm một bộ mặt u sầu cực độ, không dám nhìn vào Lý Kinh Vân mà chỉ chăm chăm
    nhìn xuống nền xám của hành lang được lát toàn là đá phiến.


  • Ngươi đấy! Hắn cũng đã đoán ra ngươi chăm chỉ rồi, nhất định không trách
    ngươi đâu, có điều, không gặp ngươi cho nên hắn nhờ ta nói với ngươi một số
    việc. Nào, theo ta!


Nghe Lý Kinh Vân nói rằng Trần Khánh Dương không hề trách mình, cũng còn để
lại mấy lời nhắn, mà lại còn bí bí mật mật khiến cho Tiêu Bảo Tài cả mừng, bớt
được phần nào sự ủy khuất, liền theo Lý Kinh Vân đi dọc dãy hành lang, qua mấy
lối rẽ mà tiến vào khu tư phòng của người Trần gia, rồi liền đó vào tư phòng
của Lý Kinh Vân.

Điều này khiến hắn có chút hồi hộp, bởi nếu đã bí mật thế này thì hẳn là nghĩa
huynh của hắn đã để lại thứ gì đó rất tốt. Đan dược chăng? Vũ kỹ? Cổ kinh? Hắn
suy nghĩ mãi cũng không đoán ra được. Khóa cửa lại, Lý Kinh Vân chỉ cho Tiêu
Bảo Tài ngồi ở ngay chiếc bàn nhỏ đặt giữa tư phòng, đoạn bà mở tủ, lấy ra một
hộp lớn, đặt lên bàn rồi cất giọng ấm áp:


  • Đây là những gì hắn để lại cho ngươi, nhờ ta trao nó cho ngươi, hiện tại
    ngươi có thể xem! – Lý Kinh Vân nở một nụ cười ấm áp. Tiêu Bảo Tài vốn là cô
    nhi, lại rất thân thiết với con trai bà, chính bà cũng đã xem hắn như con trai
    của mình vậy.


  • W.... – Mở hộp gỗ đơn giản kia ra, suýt chút nữa Tiêu Bảo Tài đã hét lớn,
    nhưng thấy dòng chữ đề bên ngoài chiếc hộp là “cấm tiệt thói la lớn” cho nên
    kịp thời lấy tay bịt cứng miệng mình lại, chỉ dùng đôi mắt tròn vo đang trợn
    trừng trừng nhìn vào bên trong.


4 khỏa Nhị tinh Lục phẩm Tấn Vũ đan, 2 khỏa Tứ tinh Bạch phẩm Tấn Vũ đan, chỉ
cần tính sơ sơ là cũng tương ứng với giá thành hơn nửa trăm kim tệ, lại còn có
một túi trữ vật cũng thêm mấy trăm kim tệ nữa, số tiền này đối với một gia nô
thì quả thực là có thể mua đứt mạng hắn lúc nào không hay.

Đã vậy lại còn có một ngọc giản nho nhỏ màu trắng bạch có pha chút sắc hồng,
nhìn cũng biết là ngọc giản vũ kỹ Hỏa hệ, không biết kiếm đâu ra, và còn có
một phong thư đề “Tiêu Bảo Tài cẩm nang”, rõ ràng là chủ ý của Trần Khánh
Dương giao phó cho hắn. Với sự hồi hộp cao trào, Tiêu Bảo Tài lập tức bóc
phong thư ra đọc:


  • “Trước kia ta có nói rằng nếu có đan dược thì sẽ cho ngươi một ít, nay ta
    đã giữ đúng lời, chỗ đan dược đó hiện tại cứ dùng 2 khỏa Bạch phẩm trước, từ
    từ đề thăng tu vi, khi đã dùng xong thì tới mấy khỏa Lục phẩm, nhưng sau khi
    dùng mỗi khỏa thì ngươi nên chú tâm củng cố tu vi lại, đề phòng năng lượng lớn
    quá chịu không thấu mà bạo thể thì là điều ta không muốn. Ngọc giản kia thì
    sau khi đọc xong phong thư này hãy lập tức học luôn đi, vũ kỹ trước và vũ kỹ
    này ngươi phải chú tâm luyện tập cho thật tốt, ít, vũ kỹ trọng chữ “tinh”,
    đừng có ham nhiều mà đều lủng củng thì đến khi dùng tới lại bị sấp mặt lúc nào
    chẳng hay, ngươi cũng biết ta dùng có mỗi một Phá Sơn Ấn từ đầu chí cuối rồi
    đấy. Còn về phần túi trữ vật là Sáng Minh Bảo để lại cho ngươi, Minh Nguyệt
    cùng với Vi Văn Động cũng đã thiết lập lập cấm chế ấn kí khiến chỉ có ngươi
    mới sử dụng được. Thế nhưng tuyệt đối không được đưa ra trước mắt mọi người,
    vì chỉ cần một cao thủ nào có tu vi Tướng cấp cũng có thể phá giải được cấm
    chế đó. Bên trong có một bình ngọc màu lục bích, chứa 30 viên Tẩy Tủy Hoán Cốt
    đan, tạm thời không dụng cho tới khi Bạch Trì bá bá trở lại sẽ dặn dò ngươi
    sau. Ngoài ra còn một ít tài liệu ta đã ghi chép chia làm 8 phần nhỏ để riêng
    biệt. Ngươi cũng nên xem xét một chút, rồi cứ 3 tháng thì lại thay mặt ta mà
    xuất ra một phần, đưa cho đám học trò theo thứ tự ta đã đánh dấu trên đó. Việc
    sử dụng túi trữ vật thì rất đơn giản, ngươi nhỏ máu nhận chủ, sau đó rót một
    tia ý niệm vào là có thể xuất nhập tùy ý. Ta cũng để lại một cây ngân châm bên
    dưới hộp gỗ này nên ngươi không cần phải tìm kiếm đâu xa cả. Hiện tại đọc xong
    thì cố mà ghi nhớ lại lời ta, rồi liền đó tiêu hủy phong thư này đi. Những
    việc khác ta sẽ có cách chuyển giao sắp xếp sau.”

Tiêu Bảo Tài lúc này đọc xong phong thư liền ngẫm một chút để nhớ kỹ lời Trần
Khánh Dương dặn dò, liền đó lục tìm cây ngân châm rồi đưa luôn phong thư vào
lò sưởi mà đốt trụi ra tro. Đoạn, hắn mới chích nhẹ vào đầu ngón tay, nhỏ lên
túi trữ vật một giọt máu. Sau đó cầm lên, cố gắng rót một tia ý niệm vào.

Nhưng hắn quê mùa lúng túng như vậy, lại chưa bao giờ sử dụng những tài sản
đắt tiền thế này cho nên cũng loay hoay mất vài thời thần mới có thể xem được
trong túi trữ vật có chứa những gì. Liền đó cũng đem cất hết những đan dược
kia vào trong túi trữ vật. Rồi mới tiến hành sử dụng ngọc giản, nhập hết cỗ
tin tức khổng lồ trong ngọc giản vào đầu. Trầm tư một lát, Tiêu Bảo Tài quay
sang nói với Lý Kinh Vân lúc này vẫn đang nhìn hắn cười cười ấm áp:


  • Dì Lý, hiện tại ta chỉ là một gia nô thấp hèn, nếu giữ những đồ quý giá
    này, e có khi làm mất. Cho nên tiểu tử nhờ người giữ hộ vậy!


  • Được, ta sẽ giữ gìn thật tốt, dù sao cũng là đồ của tiểu Dương để lại cho
    ngươi, ngươi phải thật chăm chỉ đấy nhé!


Lý Kinh Vân cũng không quan tâm lắm việc phong thư có viết những gì, nhưng
những việc Trần Khánh Dương đã giao phó cho Tiêu Bảo Tài, ắt hẳn là có sắp xếp
lớn gì đó liên quan tới Trần gia cho nên bà cũng chấp nhận. Hơn nữa, Trần
Khánh Dương đã đi rồi, hiện tại chỉ còn tên Tiêu Bảo Tài này ở lại, nên bà
cũng chăm sóc một chút cho vơi nỗi nhớ nhi tử cũng được vậy, dù sao hắn với
nhi tử của bà cũng là huynh đệ kết nghĩa, thân như thủ túc, xem như cũng là
một đứa con nhỏ của bà rồi.

Lúc này, tại một sơn động lớn khuất sau những dãy núi trùng điệp nằm giữa
Thanh Vân Lâm. Mà vị trí này cách lộ trình của đám người Hồng Vũ Môn đi từ
Thanh Vân Trấn tới Hồng Vũ Môn cũng chỉ chừng mấy chục dặm.

Đám người Hồng Vũ Môn thì chỉ mới bay tới bìa rừng mà thôi, cho nên còn hơn
nửa ngày nữa mới tới lộ trình gần nhất.

Trong hang núi khuất gió, một con chim cắt có bộ lông màu lục đã rụng đi ít
nhiều, trông khá là tàn tạ, thân hình nó gầy còm ẩn hiện lên bên dưới bộ lông
xơ xác kia, mà không hiểu là dùng cách nào mà nó lại bay được tới đây, lại còn
trong thời tiết khắc nghiệt của mùa đông.


  • Crec....Oác......

Con thú điểu này đang kêu lên những âm thanh gì đó mà chẳng ai hiểu. Đối diện
với nó là một con yêu thú to lớn, trông như một con sư tử đực với chiếc bờm
rộng, oai nghiêm, kéo dài xuống tận khuỷu chân trước. Nó đang nằm mà cũng thấy
cao hơn một người lực lưỡng tới nửa phần. Dùng ánh mắt sáng quắc, vàng vàng
những quang mang, con yêu thú này cũng kêu lên những tiếng gầm gừ:


  • Grrrr.....Gro.....

Một kẻ đi săn to lớn, một kẻ săn mồi bé nhỏ, trông khác nhau một trời một vực,
nhưng lúc này thì chúng không có động thái gì là con nào sẽ ăn con nào. Mặc dù
những âm thanh phát ra từ cổ họng con hắc sư kia đã cố gắng nhỏ nhẹ nhưng vẫn
vang vọng trong hang. Có điều, chúng như thể đang đối thoại về một việc gì đó
vậy. Đoạn, một con hắc sư cái từ sâu trong hang động này bước ra, ánh mắt vàng
vàng những quang mang mở tròn ra, ánh lên một tia khó hiểu.


  • Grrrrrrr....


  • Gro.....Grrrrrr


  • Oác.....Oác...


Những âm thanh cứ thay phiên vang lên một cách lạ đời. Tiếp đó, con hắc sư đực
đứng dậy, phô diễn cái thân hình cao gấp đôi một người lực lưỡng, e rằng cũng
tới 10 thước, lừng lững đi về phía cửa hang. Con hắc sư cái cũng nối gót.

Ra tới cửa hang, con hắc sư đực bỗng giương đôi cánh có kết cấu giống như cánh
đại bàng, che phủ một không gian dài tới hơn 10 trượng, mỗi cú quạt cánh của
nó khiến đám tuyết trước cửa hang văng đi tứ tán như gặp phải phong ba vậy.

Con hắc sư tung cánh bay lên trời. Con hắc sư cái cũng làm tương tự, nối gót
theo con hắc sư đực kia, có điều, sải cánh nhỏ hơn một chút, chừng chỉ 9
trượng mà thôi. 2 đôi cánh đen tuyền lấp lánh dưới ánh mặt trời chói chang,
trong phút chốc đã đi được mấy dặm.


  • Oác.....

Con chim cắt trong hang lúc này chỉ còn lại một mình, kêu lên một tiếng vang
dội rồi chui vào một xó nào đó ẩn thân, nằm ngủ một giấc.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #39