Người đăng: dragonf4393@
Sáng sớm. Tuyết đóng rất dày sau một đêm, có lẽ chỗ mỏng nhất cũng phải đến
nửa thước ( 1 thước = 0.4 met hoặc 0.47 met, nhưng trong truyện này thì tác
gia lấy đơn vị chuẩn là 0.4 cho dễ tính, dễ hình dung). Trên mỗi nóc nhà trong
Trấn Thanh Vân hiện tại cũng đều nặng trịch những tuyết trắng phau.
Mùa đông khắc nghiệt với những cơn gió hiu hiu cứ thổi mãi, nhưng hiện tại thì
bầu trời đã trong xanh trở lại, không một gợn mây. Vầng dương chói lóa trên
cao ra sức chiếu rọi những quang mang vàng nhạt xuống mặt đất, những mong có
thể giảm bớt đi được sự lạnh lẽo của băng giá. Thế nhưng hành động đó lại vô
tình bị lớp tuyết trắng xóa kia phản chiếu ngược trở lại những quang mang chói
chang, khiến cho người đi đường ai cũng phải nheo nheo mắt lại.
Trong Trần Gia Trang, rất đông người đã tụ họp lại gần cửa chính, có mấy vị
thân mẫu đang rơi nước mắt thút thít. 4 vị cô nương đã qua ải tuyển loại cách
đây mấy hôm thì chỉ có mỗi Trần Thảo Linh là không rơi lệ, nhưng nàng cũng có
nét rầu rầu trên gương mặt.
Nhi tử ngoan, tới Hồng Vũ Môn thì thường xuyên nhắn tin về cho ta nhé!
Nhi nữ phải tự chăm sóc tốt cho bản thân đấy nhé!
Những câu dặn dò cứ liên tục vang lên. Riêng Lý Kinh Vân lúc này chỉ ôm Trần
Khánh Dương một cái thật chặt. Bà cũng xúc động lắm, phát khóc lên được ấy
chứ. Nhưng bà không muốn nhi tử của mình phải nao lòng cho nên mới cố gắng tỏ
ra mạnh mẽ, vui vẻ.
Bà không nói gì, cứ im lặng nhìn Trần Khánh Dương mãi không thôi, vì nếu nói
ra dù chỉ là một từ thì bà sẽ bật khóc mất. Trần Khánh Dương cũng rất rõ điều
đó, nên hắn cũng không nói gì, chỉ nắm chặt lấy bàn tay đang lạnh buốt của mẫu
thân, dùng một ánh mắt đầy hoài bão đối thoại với đôi mắt của bà, gật gật đầu.
Chỉ cần như vậy là Lý Kinh Vân cũng yên tâm đi nhiều phần. Bà biết, đứa trẻ
này không như những đứa thiếu nên đồng lứa. Cương nghị, mạnh mẽ, nhưng cũng
rất tình cảm. Chẳng vậy mà nó lại âm thầm tu luyện mãi cho đến khi bị bức đến
đường cùng mới ra tay làm náo động Trần gia một phen.
Liền đó, có 3 con thú điểu lớn, sải cánh lên tới 10 trượng từ từ đáp xuống
trước cửa chính Trần gia. Mấy thân ảnh từ trên lưng 3 con thú điểu nhảy xuống
nhẹ nhàng, không ai khác chính là bạch mi trưởng lão Lăng Bạch Vân cùng với
mấy vị hộ pháp Hồng Vũ Môn, lúc này đến đón 10 tân đệ tử Hồng Vũ Môn. Lăng
Bạch Vân cất tiếng, chân bước qua ngưỡng cửa:
Chào Trần gia trưởng, Trần Chí Hàn, chào mọi người.
Chào trưởng lão, chào các vị hộ pháp – Mọi người đồng thanh chào lại.
Ta cùng các vị hộ pháp đến để đón mấy tên đệ tử, mấy vị hộ pháp khác đã đến
Tiêu gia, Xích gia, Đồng gia để đón mấy người kia rồi, hiện tại chúng ta đi
mau để cùng nhập bọn, tranh thủ trời trong mà về tới Hồng Vũ Môn sớm, tránh đi
nhiều bất trắc.
Màn chào hỏi cũng chẳng có gì nhiều, 10 đệ tử Trần gia lúc này đều tự thân
nhảy lên lưng 3 con thú điểu kia, theo sau đó là trưởng lão cùng mấy vị hộ
pháp cũng đã cáo từ rồi nhảy lên. 3 Con thú điểu lần lượt dang sải cánh khổng
lồ ra quạt những khóm tuyết bắn tung lên trời theo những luồng khí cuộn tròn
như gió lốc. Chẳng mấy chốc đã rời khỏi Trần Gia Trang mà hướng về phía Hồng
Vũ Môn.
Chà! Thanh Vân Giang thực đẹp! Giá mà như mọi năm thì chúng ta có thể thấy
cảnh đẹp hơn rồi! Còn hiện tại thì chói quá, tiếc quá! – Vi Văn Động nheo nheo
mắt ngắm nhìn phong cảnh con sông lớn bên dưới lúc này đã đóng băng hoàn toàn.
Vi huynh nói đúng đó, quả thực à chói quá đi mất! – Sáng Minh Bảo cũng đáp
lời.
Hiện tại thì mấy con thú điểu đang chia ra số người không giống nhau. Trần
Khánh Dương, Trần Thảo Linh và 3 linh giả là 5 người đều đứng trên lưng con
thú điểu bay ở giữa, có thêm trưởng lão Lăng Bạch Vân là tổng cộng 6 người.
Con thú điểu bay bên trái có Lại Thái Quang cùng với Lực Minh và 4 vị hộ pháp.
Còn con thú điểu bên phải thì chở 3 người còn lại cùng với 3 vị hộ pháp khác.
Chỉ một chốc sau khi bay qua Thanh Vân Giang thì một con thú điểu khác cũng
bay lên nhập nhóm thành một hình thoi mà di chuyển. Con thú điểu đi sau chính
là chở Xích Tiểu Tước, Tiêu Phong và Đồng Thiết Hổ cùng với 3 vị hộ pháp. Sở
dĩ trưởng lão Lăng Bạch Vân sắp xếp như vậy vì để có thể bảo tồn an nguy của
nhóm 3 linh giả cùng với Trần Khánh Dương tốt hơn, cũng biết luôn việc Trần
Khánh Dương và Trần Thảo Linh khá thân mật, cho nên cũng sắp xếp Trần Thảo
Linh ở cạnh chứ không phải một người khác. Đơn giản vì lỡ có chuyện gì xảy ra
mà Trần Thảo Linh có chuyện chẳng may thì chắc chắn cái tên Trần Khánh Dương
yêu nghiệt kia cùng với tính khí của hắn cũng sẽ có chuyện.
Mặt đất lúc này phủ tuyết trắng xóa, khiến trưởng lão Lăng Bạch Vân cũng phải
nheo nheo mắt nhìn, khó phán đoán được đường đi. Nào đâu có mấy khi mà lão
phải di chuyển một chặng đường dài, với món hàng cực kì quý giá mà lại trong
điều kiện khắc nghiệt như thế này. Đám đệ tử lúc này ai cũng co ro trong những
lớp áo dày vì gió lạnh, càng lên cao thì gió càng lạnh. Lúc này, Trần Khánh
Dương đang lúi húi lấy mấy tấm giấy dày ra rồi dùng một con dao bếp (chôm từ
lúc trước) sắc lẹm, rọc ngang xẻ dọc, chẳng ai biết là đang làm cái gì cả.
Trần Thảo Linh cất giọng nhẹ nhàng:
Dương Dương à, chàng đang làm cái gì nữa vậy?
Một thứ rất hay ho, có thể giúp mọi người ngắm cảnh mà không bị lóa mắt.
Không hiểu chuyện gì, nhưng Sáng Minh Bảo, Vi Văn Động, Minh Nguyệt, cùng Trần
Thảo Linh cũng không hỏi nữa, mà chăm chú xem. Một lúc sau, Trần Khánh Dương
đã hoàn thành liền một lúc mấy đồ vật, trông khá buồn cười. Mỗi một vật đều
cắt thành hình chữ nhật, dài đủ để che ngang mắt mọi người, có 2 khe hẹp nhỏ ở
ngay vị trí mắt, cùng với một sợi dây chắc, nhỏ để đeo vào như một cái mặt nạ.
Đoạn hắn nói:
Nào nào, Linh Nhi, nàng thử trước đi – Liền đeo vào cho Trần Thảo Linh. –
Thế nào? Nhìn xa có hết bị chói không?
Woa! thật hay! Ta không bị chói nữa! – Trần Thảo Linh vui mừng hét lên. –
Dương Dương! Chàng nhìn xem, đỉnh núi kia thực là cao!
Ta đã đeo vào đâu! – Trần Khánh Dương cười cười.
Mau, mau mang mặt nạ vào nào, cả mọi người nữa! Thật là thú vị a! – Trần
Thảo Linh lúc này đã hoàn toàn biến mất vẻ nhẹ nhàng thanh tú mọi ngày, mà
kích động đến nỗi mấy người còn lại chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, cũng lập
tức lấy một cái, đeo vào xem thử.
Woa! Thân huynh lợi hại nha! Ta không bị chói nữa đây!
Woa! Thực, ta có thể trông thấy bầy thú lang kìa!
Đâu đâu! Woa! Ta cũng thấy rồi! Thực lợi hại a! Xem kìa, lông chúng còn xù
xù lên nữa kìa!
Nghe đám trẻ đang ríu rít cảm thán, trưởng lão Lăng Bạch Vân lúc này cũng chú
ý, thấy chúng đeo một cái mặt nạ kì lạ, cũng tò mò đôi chút, liền hỏi:
Các ngươi lại bày trò gì đấy?
Trưởng lão, trưởng lão mau mang vào đi! Có thể nhìn thấy rất xa, không bị
chói nữa! – Sáng Minh Bảo liến thoắng.
Hừm! Đưa ta một cái xem!
Đeo chiếc mặt nạ kì lạ vào, điều chỉnh một chút cho khe hẹp vào đúng vị trí
mắt. Trưởng lão Lăng bạch Vân có chút khoái cảm trong lòng. Mặc dù vẫn bên
ngoài vẫn tỏ ra điềm tĩnh.
Đây thực ra là một món đồ của tộc người Eskimo ở vùng Bắc cực của trái đất.
Chính vì quanh năm băng giá, ánh sáng chói chang nên họ mới nghĩ ra được kiểu
kính râm đơn giản thế này. Khe hẹp sẽ cung cấp một lượng ánh sáng nhỏ, chống
nhiễu, khiến cho mắt người có thể nhìn thấy tốt hơn trong môi trường có quá
nhiều ánh sáng.
Vì đang phi hành với một vận tốc rất lớn, cho nên gió át đi âm lực, hơn nữa
thì 4 con thú điểu phải giữ cự li bay an toàn cho nên không thể nói chuyện với
nhau được, mà chỉ nhìn nhau trao đổi qua động tác tay chân.
Chính vì dự đoán trước được điều này cho nên Trần Khánh Dương đã bày ra một
bảng kí hiệu giản tiện trước đó với đám đồng môn rồi. Lúc này hắn mới hoa chân
múa tay một chút, những người Trần gia kia cũng lập tức lấy giấy, dây ra bắt
chước làm theo. Kết quả là hiện tại thì 3 con thú điểu dẫn đầu, ai cũng đeo
mặt nạ trong sự ngơ ngác của 6 người đang trên lưng con thú điểu đi sau cùng.
Mà trong đám người đi trước thì đám học trò đều kích động, trong đó Trần Thảo
Linh là kích động nhất, liên tục chỉ trỏ kéo tay Trần Khánh Dương xem cảnh
vật. Còn trưởng lão với mấy vị hộ pháp, trầm lắng như pho tượng, nhưng trong
lòng ai nấy đều cảm thán tên tiểu tử này lại có thể chế ra một món đồ đơn giản
mà lại hữu ích đến như vậy. Đã thế hắn lại còn rất nhanh đã chỉ vẽ người khác
làm ra được, thực không hổ là kẻ có hiểu biết uyên thâm. Đám học trò Trần gia
trong phút chốc cao hứng, đã không còn nghĩ ngợi gì nhiều đến phụ mẫu chúng
đang khóc ở nhà, mà nhiệt độ giá lạnh đến mức đóng băng cả những giọt lệ đó
thành những hạt châu sa lăn tròn xuống đất.