Người đăng: dragonf4393@
Thời gian vùn vụt trôi đi, chẳng mấy chốc mà trời đã sáng hẳn. Có điều, không
rực rỡ như mọi ngày nữa, vì mùa đông đã bắt đầu vào những giai đoạn băng giá
khắc nghiệt nhất. Bầu trời cứ mờ mờ vì những mây trắng được gió biển đưa vào,
che khắp tứ phương, kéo dài vô cùng vô tận. Vầng dương mặc dù đã lên cao,
nhưng phải vất vả lắm mới xuất ra được một chút quang mang xuyên xuống được
mặt đất, hòng sưởi ấm cho những sinh linh trơ trọi nơi này. Nhìn những nhành
cây khẳng khiu phủ đầy tuyết trắng phía hậu sơn, ai nấy cũng sẽ cảm thấy một
sự lạnh lẽo buồn.
Thế nhưng phía trong Trần Gia Trang thì lại khác, cảnh vật chẳng có lấy một
chút gì là đìu hiu mà ngược lại, mọi người đều tất tả làm công việc của mình
trong những lớp áo dày cộp. Mà đám học trò ngoài việc bổ củi ra thì hiện tại
không gánh nước nữa, là gánh tuyết. Bởi nước Thanh Vân Giang đã đóng băng hoàn
toàn cho nên không thể chạy ra đó mà gánh mấy gánh đem về, cho dù có đem về
thì cũng đã đóng băng cả rồi. Muốn có nước, người ta lại xúc chính đám tuyết
dày cộp kia mà đun lên là dùng được. Cũng vì băng giá như thế, cho nên nhu cầu
sử dụng củi lửa tăng đột biến. Những năm trước thì đám gia nhân phải rất vất
vả, co ro trong tiết trời lạnh giá để ra phía hậu sơn chặt củi gánh về, bởi
những tiều phu hái củi không thể nào cung cấp đủ đầy trước nhu cầu khổng lồ
như vậy được.
Mà đó là mỗi nhà từ lớn đến nhỏ đều đã tích trữ một lượng củi lửa rất lớn cho
mùa đông rồi đấy. Thế nhưng vẫn không đủ, bởi mỗi một gian phòng đều cần 1 bếp
sưởi, mà chỉ tính riêng Trần Gia Trang đã có mấy trăm gian phòng lớn nhỏ rồi.
Lại nói về đám học trò, chúng không thể gánh nước, cho nên lại tranh hết việc
dọn tuyết của gia nô. Công việc này cũng tương đối đơn giản, quét sạch tuyết
trong sân, gom lại rồi xúc đổ ra hậu sơn Trần Gia Trang thôi. Nói là đơn giản
nhưng lại chẳng đơn giản chút nào trong lúc tuyết cứ rơi hoài rơi mãi thế này.
Đám học trò cứ dọn xong một chỗ, nhìn sang chỗ vừa dọn là tuyết lại đóng lên
được một lớp rồi.
Công việc vất vả giữa tiết trời buốt giá như vậy, nhưng đám học trò quyền quý
kia lại không chịu về với gia đình của chúng để hưởng phú quý quây quần, kể cả
khi phụ mẫu của chúng đến đón về thì cũng nhất quyết không chịu, kiên quyết
chết không dừng.
Bởi Trần Khánh Dương đã nói với chúng rằng mùa đông, một mình Trần Khánh Dương
lúc trước đã phải dọn sạch hết 5 khoảng sân mỗi ngày, làm quần quật từ đầu chí
cuối cho nên rất mau đã có thể miễn nhiễm với khí hậu lạnh giá, đề thăng tu vi
mà không hề hay biết. Đám học trò nhất mực tin theo cho nên mới ra sức luyện
rèn liên tục không hề nghỉ ngơi.
Một phần nữa là chúng cũng không nỡ rời xa huynh đệ đồng môn một chút nào,
nhất là sau đêm trăng hôm xảy ra hội tuyển. Phụ mẫu chúng hiển uy lôi con cái
mình về không được, cũng đành bất lực, nên có một số vị thay phiên nhau ở lại
Trần Gia, khiến cho Trần Gia Trang lúc này đã chứa trên dưới 300 người lớn
nhỏ. Nhưng ai nấy đều cười nói vui vẻ, không có một chút gì là tỏ ra trầm lắng
cả.
Lý Kinh Vân cũng bị các vị thân mẫu kia liên tục kéo vào những cuộc nói chuyện
không hồi kết, bởi họ thấy được Lý thị gian khổ như vậy mà lại dạy dỗ ra một
đứa con thiên tài cho nên cũng muốn được thân cận một chút, to nhỏ hỏi han bí
quyết, những mong nhi tử, nhi nữ của mình cũng ngày càng mạnh mẽ, oai nghiêm,
hiên ngang với đất trời.
Về Trần Khánh Dương thì lâu nay không nhìn thấy Tiểu Miêu và Hoàng Tuyết đâu,
nhưng thông qua khế ước mà biết được chúng đang trú ngụ phía sau hậu sơn cho
nên cũng yên tâm phần nào. Dù sao cũng còn một hôm nữa mới phải lên đường đi
tới Hồng Vũ Môn cho nên hắn muốn tập trung cày cho hết cái Tàng Kinh Các đã,
thu thập được chút thông tin nào thì tốt được chừng đó.
Dĩ nhiên, lão Bạch Trì vẫn bặt vô âm tín, mà điều đó Trần Khánh Dương cũng
không quan tâm lắm, vì mỗi khi bí mật lẻn vào mật thất chào hỏi sư phụ, quan
tâm mấy câu thì đều bị lão đuổi trở ra, lão đang tích cực nghiên cứu số tài
liệu đã lên tới hàng trăm cân giấy, bằng cả một thư viện mini mà Trần Khánh
Dương để lại. Thấy vậy, Trần Khánh Dương cũng chỉ biết mỉm cười, lặng lẽ đặt
chồng tài liệu mới ghi chép ở một góc chiếc giường đá trong mật thất rồi lẳng
lặng lui ra chứ không để tới lượt bị đuổi.
Lại nói về căn mật thất đó thì lúc này đã chất đống nào là bình, nào là lọ,
nào là giá đỡ, thôi thì đủ thứ trên trời dưới đất mà lão Bạch Trì chiếu theo
đống tài liệu đó, bắt chước làm theo.
Lại nói về vị đồ sư trẻ mà Trần Khánh Dương có hứa là sẽ trao cho công thức để
làm chiếc bình dạ quang thì Trần Khánh Dương cũng đã căn dặn, chỉ vẽ cho một
số chỗ quan trọng, lúc này cũng đang say sưa bế quan nghiên nghiên cứu cứu.
Hiện tại đã là 2 ngày sau hội tuyển tân đệ tử của Hồng Vũ Môn, chỉ còn một
ngày nữa là tất cả những người trúng tuyển đều phải lên đường. Trần Khánh
Dương tranh thủ chút thời giờ này, chui vào Tàng Kinh Các. Đặt lên chiếc bàn
lớn nằm giữa kinh các một đống trúc giản, hắn rất mau lật ra xem xét.
Dừng một chút, Trần Khánh Dương ngước mắt lên, hắn quá rõ là ai đang bước đến
cạnh mình, liền đáp:
Trần Thảo Linh lúc này đang vận một bộ y phục màu lam nhạt, bên ngoài khoác
một chiếc áo mỏng, dài xuống tận mắt cá chân, màu trắng như tuyết, trên cổ và
cổ tay còn được đắp lên những lông mao của loài tuyết thú trắng phau, mịn như
tơ. Trời lạnh khiến cho nước da nàng ửng hồng, bộ dáng lại càng đáng yêu thêm
mấy phần.
Trần Khánh Dương chợt nhìn xuống bản thân một chút, hắn đang vận một bộ y phục
màu lam nhạt, sạch sẽ, mà cũng không khoác áo ngoài. Cứ chăm chăm sắp đặt việc
lớn mà quên mất ẩn giấu việc nhỏ, nếu ai tinh ý thì lúc này có lẽ hắn đã lộ ra
chân tướng ẩn giấu tiềm năng rồi.
Vì những tu luyện giả Băng hệ có tính kháng băng giá rất tốt, thậm chí họ còn
có thể phát huy tối đa tiềm năng vào những lúc chí hàn. Chỉ riêng điểm này,
Trần Khánh Dương đã tự “lạy ông tôi ở bụi này” rồi, vì khi trước hắn chỉ để lộ
tiềm năng Thổ, Kim, Hỏa ra mà thôi.
Bị Trần Thảo Linh nói trúng điểm yếu, Trần Khánh Dương có chút chột dạ, mặt
hơi tái lại, không chừng mấy vị hộ pháp lúc sáng đang ngồi bàn việc với Trần
Chí Hàn giữa hoa viên, lúc hắn đi qua đã trông thấy mà nghi ngờ rồi.
Trần Khánh Dương quay lại, điều hắn lo lắng đã đến. Trần Chí Hàn lúc này đang
cùng mấy vị hộ pháp khi sáng đi tới chiếc bàn rộng giữa Tàng Kinh Các. Trần
Khánh Dương có chút bối rối nhớ lại nghịch lý Murphy, nhưng vẫn tỏ ra bình
thản đứng dậy thi lễ:
Chào bá phụ! Chào các vị hộ pháp! Tiểu tử chẳng qua chưa lần nào đi xa, có
chút lo lắng về thế giới bên ngoài cho nên mới tranh thủ thì giờ đến đây tìm
hiểu thôi ạ!
Phụ thân! Các vị hộ pháp! – Trần Thảo Linh cũng chắp tay thi lễ.
Hây! Tưởng ngươi có thể lí giải vạn vật cơ chứ! – Một vị hộ pháp tươi cười
trêu chọc – Xem ra, anh hùng cũng có lúc sốt ruột a! Ha ha ha ha
Bẩm hộ pháp, tiểu tử thì cũng chỉ là một nhân loại bé nhỏ, dù sao thì tâm
lí trẻ con cũng là chuyện thường mà!
Hẩy! Ta thấy ngươi điềm tĩnh là vậy mà cũng có khi sợ hãi a! Yên tâm, có
chúng ta và trưởng lão Lăng Bạch Vân có thể đảm bảo cho các ngươi an toàn đến
được Hồng Vũ Môn a!
Phiền các vị hộ pháp rồi! – Trần Khánh Dương cười cười.
Một vị hộ pháp khác cũng đang cười cười, lúc này mới lên tiếng:
Một bầu không khí chợt im lặng. Bên ngoài chỉ có tiếng gió rít và những bông
tuyết va loẹt xoẹt vào mái Tàng Kinh Các. Tất cả trầm lắng đến nỗi Trần Khánh
Dương có thể nghe rõ tiếng tim đập của bản thân.
Thật sự lúc này trong lòng hắn đang bấn loạn, không biết phải dùng kế sách gì
để trực tiếp đối phó, vị hộ pháp kia cũng không phải là chợt thấy chợt hỏi, mà
rõ ràng là đang diễn, ý muốn nói rằng Trần Khánh Dương vẫn còn ẩn giấu tiềm
năng. “Nếu đã là vở diễn, thì diễn cho tốt vậy, vụng chèo thì phải khéo chống
thôi!”. Nghĩ là làm, Trần Khánh Dương tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại:
Bẩm, hộ pháp hỏi gì cơ ạ, tiểu tử chưa nghe rõ!
Ta thấy ngươi ăn vận y phục mỏng manh như vậy, cả ta cũng đang teo hết mọi
thứ ta có đây, mà ngươi lại không có chút lạnh lẽo nào, nên tiện miệng hỏi vậy
thôi!
Trần Khánh Dương từ từ đưa mắt nhìn xuống bản thân, rồi chợt rùng mình một
cái, nổi hết cả da gà lên, mặt tái nhợt đi, đoạn hắn run rẩy cố đáp bằng một
giọng run run lạnh buốt:
Vở diễn vụng về, lời thoại cũng nhập nhem, thấy Trần Khánh Dương cố diễn, Trần
Thảo Linh đứng bên cạnh lúc này cười tươi cười nói:
Liền đó, Trần Thảo Linh lấy trong túi trữ vật ra một chiếc áo nam tử, cũng dài
xuống tận mắt cá chân, rất vừa vặn với cơ thể Trần Khánh Dương, khoác lên
người hắn rồi nhỏ nhẹ trách mắng:
Thật, cánh nam tử các người cứ chăm chăm đại sự, chẳng đoái hoài gì đến bản
thân, làm ta lo lắng a!
Đa tạ Linh Nhi quan tâm! Thật hiện giờ ta sắp chết cóng thật rồi a!
Xem một màn tình tứ này, mấy vị hộ pháp cứ trợn mắt há mồm, không nghĩ ra được
là bị đám tiểu yêu liên minh chống đỡ. Còn Trần Chí Hàn thì cười phá lên:
Trần Thảo Linh ửng đỏ đôi má, cúi đầu che đi nói:
Nhìn bóng lưng Trần Thảo Linh đã khuất sau cánh cửa Tàng Kinh Các, lúc này
Trần Khánh Dương mới cất giọng run run:
Dứt câu, không đợi đám người kia nói năng gì thêm, Trần Khánh Dương cũng lập
tức ngồi xuống, vừa co ro đọc những kinh văn, chốc chốc lại thò một tay ra lật
trúc giản.
Thấy một màn này, cả Trần Chí Hàn cũng với mấy vị hộ pháp đều trơ mắt nhìn
nhau. Vốn khi nãy ngó thấy Trần Khánh Dương đi ngang, họ đã nảy ý nghi ngờ
tiểu tử này còn ẩn giấu tiềm năng, nhưng không biết làm thế nào mà hắn có thể
qua mặt được Kiểm Nghiệm Thạch, đến đây cốt để điều tra một chút, nhưng hiện
tại thì hợp tình hợp lí, mặc dù có chút diễn sâu, nhưng đúng là hắn đang co ro
chăm chú nên cũng bán tín bán nghi mà chẳng có cách nào kiểm chứng.
Một chút sau, vị hộ pháp Băng hệ tu luyện giả nảy ra một kế, liền ngồi xuống
bên cạnh Trần Khánh Dương, cũng chăm chú xem hắn đọc những gì, đoạn lên tiếng
thắc mắc:
Tiểu tử, đây chẳng phải là ghi chép về mấy thứ kiến trúc sao? Ta tưởng
ngươi chỉ đọc mấy thứ binh pháp chứ?
Hộ pháp, không giấu gì ngài, kiến trúc mà nhân loại nghiên cứu ra, cũng đều
phải dựa trên những quy luật tất yếu của vạn vật. Tỷ dụ như Tàng Kinh Các này,
tại sao đỉnh nóc lại phải nhỏ hơn nền móng? Bởi vì nếu làm móng nhỏ hơn đỉnh
thì Kinh Các này sẽ lập tức sụp đổ trước khi xây xong, chính vì vậy mà kiến
trúc có thể lí giải được rất nhiều điều trên đời!
Ồ! Ngươi thật là học sâu hiểu rộng a! Lại còn nói được đạo lí như vậy, thật
không hổ danh Trần Gia mãnh long a!
Đoạn, vị hộ pháp này liền chụp luôn lấy bàn tay Trần Khánh Dương vừa đưa ra
lật trúc giản mà nói thân tình:
Chẳng giấu gì ngươi, ngươi đọc thông hiểu rộng như vậy, hẳn biết được cách
chữa trị tốt, ta có một chút việc muốn nhờ, chẳng hay ngươi có thể giúp đỡ
được chăng? Ân tình này ta quyết không quên!
Hộ pháp cứ nói ra, tiểu Dương cũng biết chút y thuật cỏn con, nếu giúp được
thì luôn sẵn lòng!
Chẳng là, ta có nuôi một tiểu dực, không hiểu sao dạo trước nó rất hay hót,
tinh nghịch, có điều, mùa đông nào đến thì nó cũng nháo nhác đòi xổ lồng, ta
thương nó lắm, cũng liền mở lồng, thì nó lập tức tìm đến một góc giường của ta
rồi nằm trong đó luôn. Mãi tới khi mùa xuân mới cục cựa mà bay ra chơi với ta.
Điều này đã lặp lại được mấy năm rồi, ta không biết nó bị gì nữa, đưa đến đại
phu thì ai cũng nói rằng nó hoàn toàn khỏe mạnh. Ra rất khổ tâm. Chẳng hay
ngươi có thể giúp được?
Trần Khánh Dương thừa hiểu hành động này là gì. Vị hộ pháp kia không hề xuất
lực vào cơ thể hắn để kiểm tra, nhưng cầm lấy bàn tay hắn không phải là thân
mật, mà thực ra là để kiểm chứng xem có đúng là hắn đang rét run lẩy bẩy
không. Bởi vì những tu luyện giả Hỏa hệ mà đứng trong lửa thì cơ thể sẽ mát
mẻ, kháng hỏa nhiệt, mà tu luyện giả Băng hệ thì cơ thể mùa đông sẽ rất ấm áp
chứ không buốt giá như kẻ khác. Chính vì đặc điểm này mà một tu luyện giả Băng
hệ chỉ cần sơ xuất một chút là đã bị nhìn thấu lập tức.
Ngay lúc vị hộ pháp kia ngồi xuống thì Trần Khánh Dương cũng đã đoán ra được
động thái cho nên kịp thời thu giấu tu vi, chỉ hiển lộ ra tiềm năng Thổ, Kim,
Hỏa hệ mà thôi. Chính vì vậy mà bàn tay hắn hiện tại lạnh ngắt, nếu hắn không
hoạt động thì e rằng người khác sẽ nghĩ hắn là xác chết đông cứng. Trần Khánh
Dương nhoẻn cười thân tình đáp:
Chẳng giấu gì hộ pháp, loài phi Dực vốn bẩm sinh Hỏa hệ, có chút huyết mạch
ấm áp, cho nên về đông chúng không thể kháng lại hàn nhiệt, bởi vậy mà chúng
mới hình thành thói quen ngủ đông, tìm một nơi ấm áp, yên tĩnh làm tổ mà ngủ,
đến khi mùa xuân mới rời tổ hoạt động trở lại. Điều này rất bình thường. Duy
chỉ có giống Băng Phi Dực sinh sống ở phía bắc đại lục, trong những Yêu thú
lâm, Linh thú Lâm thì mới bẩm sinh Băng Hỏa song hệ, có thể đề kháng lại với
khí hậu lạnh giá mà hoạt động bất chấp thời gian được. Có điều, đám đấy hơi
biến thái, mùa xuân và mùa hạ thì ăn những thảo mộc, mùa thu thì ăn những côn
trùng, nhưng đến đông giá hàn khí thì lại dùng máu huyết của những thú lớn làm
thực phẩm mà thôi. Cho nên con tiểu dực của hộ pháp không có gì đáng ngại cả!
Thật quả nhiên mãnh long xuất Trần Gia! Lời này của ngươi làm ta thỏa mãn
những khúc mắc cả rồi! Đa tạ ngươi, ta đi ra ngoài một chút, sau này cần gì có
thể nói với ta một tiếng, ta sẽ trợ giúp báo ân!
Vị hộ pháp buông bàn tay Trần Khánh Dương ra, vỗ vỗ vai hắn mấy cái rồi cùng
Trần Chí Hàn và mấy vị hộ pháp khác rời đi. Trần Khánh Dương lúc này vẫn
chuyên tâm xem lấy xem để đống trúc giản, hắn biết, thần thức của mấy vị hộ
pháp kia vẫn đang theo dõi mình cho nên ngay cả thở dài cũng không buông, đã
diễn thì phải diễn cho trót. Đi được một đoạn, vị hộ pháp băng hệ khi nãy mới
lên tiếng nói với nhóm người:
Haiz...chúng ta đều suy đoán nhầm rồi, quả thực là hắn có điều gì suy tư
cho nên mới quên cả khoác áo. Khi nãy ta kiểm tra thì tay hắn cứng cáp, tỏa ra
Kim khí, cũng lại rét cóng, nhợt nhạt, rõ là Hỏa hệ tu luyện giả, không có một
chút nào là kháng được hàn nhiệt.
Hừm...ta thì vẫn có nghi vấn, nhưng xem ra hắn là thật, vì Kiểm Nghiệm
Thạch không thể nào mà sai sót được.
Lúc này thì tuy vẫn còn vài vị hộ pháp có ý nghi vấn, nhưng vị hộ pháp Băng hệ
đã ra tay kiểm chứng mà vẫn không thể xem xét được gì thì họ hoàn toàn không
có cơ sở gì để mà nghi ngờ Trần Khánh Dương ẩn giấu tiềm lực được nữa cả. Ai
nấy đều chép miệng cho qua, tự trách bản thân quá đa nghi mà thôi.