Đồ Háo Sắc!


Người đăng: dragonf4393@

Còn lại một mình, Khánh Dương lại trầm tư suy nghĩ. Đặc kỹ gia tộc di truyền,
vậy có cách nào phá giải? Rủi như Băng tộc một ngày nào đó tới tìm hắn, thì
chẳng phải là hắn như cá nằm trên thớt sao? Nếu ý tốt thì không nói, còn nếu
là sát ý thì chết chẳng biết tại sao cũng không chừng! Chợt lại nhớ về thất hệ
vũ giả, hắn lẩm bẩm một mình:


  • Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Băng Phong? Có chút không hợp lí! Nếu băng hệ gộp cùng
    với thủy hệ được thì người ta đã không chia ra như vậy!.............Lôi Quang
    Ám.....tam hệ kia đâu? Chưa xuất hiện! Như vậy là do quá trình lãnh ngộ của
    tiền nhân đi trước mà thâm nhập vào bộ nhớ gene của mỗi cá thể! Hừm! Nếu đã
    vậy thì ta sẽ đem đến đây thêm 3 hệ mới nữa! Đó chính là con bài tẩy đây a! Để
    xem, theo thuyết ngũ hành thì tại thế giới này cũng tương sinh tương khắc,
    tương sinh sắp xếp Thổ Kim Thủy Mộc Hỏa, tương khắc sắp xếp Thổ Thủy Hỏa Kim
    Mộc. Hừm!...Bắt đầu từ Băng đi! Băng......cứng, giòn, là nước lạnh quá mà đông
    lại.....đá cứng, đá là Thổ....Thép nhiều cacbon hóa giòn, thép là Kim, nước
    lạnh thì dĩ nhiên là Thủy....Không lẽ là tổ hợp sinh?..........Hmmm, còn
    Phong?.....luồng không khí có động năng.....chất lỏng bay hơi thành chất khí,
    vậy là Thủy?.......năng lượng? là Hỏa......................còn gì nữa
    nhỉ?..........nếu chiếu theo tổ hợp sinh Băng, thì là còn Mộc............Nhưng
    Phong với mộc thì liên quan?............kệ mẹ nó! Quang, lửa cháy tỏa sáng, là
    Hỏa.........cỏ cây sinh mệnh đôi khi dạ quang.......Mộc?........Thổ?.........


  • Cái gì mà Quang rồi dạ quang gì gì vậy Dương Dương? Ta nghe thực không
    hiểu!


Khánh Dương đang chìm đắm trong suy tư lĩnh ngộ, đột nhiên giật mình đánh thót
một cái, quay lại thấy Thảo Linh đang lấy tay che miệng cười khúc khích.


  • Haiz....Tiểu Băng Linh ơi là Tiểu Băng Linh! Nàng làm vậy mấy lần nữa có lẽ
    ta đau tim mà lăn đùng ra mất!


  • Hi hi hi! Anh hùng hào kiệt tiếu ngạo giang hồ đâu mất rồi? Hihihi


  • Thực là lọt vào tầm ngắm của nàng thì có thần cũng tử mà thánh cũng vong vì
    đau tim chứ nói gì là một tiểu tử như ta!


  • Thôi được rồi ông tướng! Chúng ta cho tiểu điêu ăn uống gì đi!


Lấy con thú điêu bé nhỏ ra, Khánh Dương lúc này vuốt vuốt nó mấy cái, đoạn
dùng đũa gắp lên một miếng cá nho nhỏ huơ huơ trước mặt nó rồi đưa vào mỏ. Con
thú điêu liền nghiêng mỏ sang bên. Thảo Linh mỉm cười nhẹ nhàng trêu:


  • Dương Dương lần này đoán sai rồi nhé! Không ngờ mãnh long Trần Gia mà lại
    có lúc đoán trượt nha!


  • Ta làm sao mà biết được chính xác nó muốn ăn gì, chính vậy ta mới nhờ nàng
    đem ra đến 2 món đây thôi. Ta chưa phải là thần thánh gì mà có thể đọc được
    hết thảy tâm can mọi vật. – Khánh Dương cười cười đáp lời.


Khánh Dương liền bỏ miếng cá xuống, gắp một lát thịt nhỏ, lại huơ huơ trước
mặt con thú điểu. Lần này nó cũng nghiêng sang một bên khác. Hắn liền nghệch
mặt ra, không thể nào mà sai đi được, mọi đặc điểm bên ngoài đều là của họ
chim Cắt cơ mà. Lúc này Thảo Linh bèn lấy một đôi đũa khác, gắp lên một miếng
thịt nhỏ, đưa vào mỏ con thú điểu mà nói:


  • Nào nào! Ngoan nào, không lẽ ngươi muốn chết đói mà không làm được việc gì
    sao? Hảo hán một thời nay lại nằm bẹp xó thế này, xem mà cũng được a!

Con thú điểu bỗng dưng hành động khác hẳn, nó liền đớp ngay lấy miếng thịt mà
Thảo Linh mớm cho, cắn cắn vài cái rồi nuốt chửng. Nàng liền tiếp tục cho đút
nó nó thêm mấy miếng nữa trước sự ngỡ ngàng của Khánh Dương.

Thảo Linh thử đưa một miếng cá, con thú điêu lại càng đớp tợn. Lúc này Khánh
Dương mắt miệng đều là chữ O to tròn. Hắn không thể chịu đựng nổi sự đả kích
này, bèn nhìn con thú điêu đay nghiến:


  • Ha! Là ta biết được ngươi gặp nạn, đem ngươi về, giúp ngươi trừ đi kẻ thù,
    hiện tại lại quên ta mà theo mỹ nhân a!

Con thú điêu lúc này đã ăn no căng bụng, trông có vẻ tươi tỉnh lên một chút,
lắc lắc đầu kêu lên một tiếng:


  • Oác!


  • Ha! Không cảm ơn ta lấy một tiếng mà lại đa tạ mỹ nhân a! Ta cũng đẹp trai
    vậy! Đồ háo sắc!


Vừa nói, Khánh Dương vừa chỉ chỉ ngón tay phải vào mặt con thú điêu. Ai ngờ nó
lập tức cắn chặt lấy một nhát.


  • Ah da! Tên khốn kiếp nhà ngươi đã phụ nghĩa rồi a!

Khánh Dương rút tay ra được liền xuýt xoa, đặt luôn con thú điêu vào trong ổ.
Con thú điêu thò đầu lên lắc lắc nhìn xung quanh. Thảo Linh thì cười khúc
khích, lấy tay che miệng:


  • Anh hùng sáng qua đi đâu mất rồi? Bao nhiêu khí lực chưởng ấn không sợ, mà
    bị con tiểu điêu cắn một cái cũng kêu than sao!

Khánh Dương nhăn mặt chìa tay ra giải thích, bộ dạng khổ sở:


  • Nàng xem, ta bị nó ám toán thành ra như thế này, nàng cho ta một lời công
    đạo đi nào!


  • Hi hi hi


  • Ta yêu cầu quan tòa cho ta một phán quyết a! Ui da đau quá!


  • Hi hi hi...phán quyết của Dương Dương đây, mau đưa ta xem tay trái nào!


Khánh Dương lập tức thi hành lệnh, chìa bàn tay trái ra.


  • Ayyyyy da! Ui ui ui! Đau chết ta! Sao nàng lại học theo con điêu đó cắn ta!


  • Hi hi hi! Phán quyết của Dương Dương đấy! Tả hữu bình bình, còn muốn chỗ
    khác nữa sao?


  • Ch........ – Khánh Dương chợt có ý đồ không được hay ho lắm, nhưng cũng vừa
    kịp dừng lại.


  • Làm sao cơ? Dương Dương muốn gì? Muốn gì ta cũng cho Dương Dương được hết!
    – Thảo Linh rướn người qua bàn về phía Khánh Dương, đưa mặt đến gần mặt hắn.


Khánh Dương nghệch mặt ra giây lát rồi lắc đầu lia lịa:


  • Không không, ta không dám, tuyệt đối không dám mà!

Thảo Linh lại được dịp cười thêm một trận sảng khoái. Đoạn liền ngồi xuống
đàng hoàng tò mò hỏi:


  • Dương Dương cũng biết làm đại phu a! Y thuật đó, là Dương Dương học ở vị
    nào vậy? Đừng nói là từ cổ kinh nhé! Ta biết thừa, Dương Dương mà không nói
    thực, thì nên nhớ là ta đang nắm giữ rất nhiều bí mật động trời của Dương
    Dương đó a!

Ngẫm nghĩ một chút, Khánh Dương liền đáp:


  • Tuy không trúng ý nàng, nhưng mà thực sự là ta đã tìm được từ cổ thư, vốn
    khi trước, có một vị đại phu đi qua sau núi, ông ta đem một chút cổ thư y dược
    đưa cho ta, bảo ta mua chỗ đó với giá 2 kim tệ. Ta không có kim tệ, ông ấy
    liền muốn đổi lấy một ít thực phẩm, nhưng rốt cuộc ta cũng làm gì có thực
    phẩm. Nhưng trông thấy ông ấy rất già, lại neo đơn, đói khổ, liền ăn trộm một
    củ khoai đem ra cho ông ấy. Chỗ kinh thư đó ta cũng không nhận nửa phần nào.
    Đến đêm thì bị phát giác, ta bị trói đánh, bỏ đói 3 ngày 3 đêm. Vào đêm thứ 3
    thì vị đại phu đó bỗng dưng xuất hiện trong nhà kho rồi nói cho ta biết thực
    ra ông ấy là một luyện dược sư rất cao thâm. Lúc đó ta chưa tu luyện, không
    xem được tu vi ông ấy. Chỉ biết thoắt ẩn thoắt hiện, giúp ta khai thông kinh
    mạch, rồi cho ta phương pháp tu luyện, sau đó truyền lại vài kiến thức đơn
    giản, sau đó lại nói rằng ông ta sắp đến kì đại nạn, muốn tìm ra một đệ tử để
    truyền lại tâm huyết, nhưng không tìm ra, thấy ta tư chất cũng tạm được, lại
    còn có lòng như vậy cho nên mới truyền cho ta những cổ ngữ. Chính vì thế mà ta
    mới có thể tự mình nghiên cứu số cổ thư mà ông ấy để lại, ngộ ra vài điều, sau
    đó lại chăm chỉ tu luyện, rồi bạo gan trộm đi một ít kinh thư trong Tàng Kinh
    Các. Có điều, chỗ kinh thư ta trộm đi đều đã cũ kỹ mục nát, không mấy ai để ý
    cho nên mới có thể bí mật như vậy. Lại nói về chỗ kinh thư đó cũng toàn là cổ
    tự, không ai đọc được nên mới để chỏng chơ cho ta dễ dàng lấy đi. Những kiến
    thức ta có được, đều là từ cổ thư mà ra cả! Sự việc chỉ có vậy!


  • Thật không?


  • Ta không dám nói dối, nàng xem, nàng xuất quỷ nhập thần đến như vậy, ta làm
    sao qua mắt được chứ!


  • Uhm, xem như Dương Dương thành thật!


Thảo Linh lại mỉm cười một nụ cười làm mê đắm hồn người. Nàng quá hiểu những
chuyện đó đều là Khánh Dương bịa ra, nhưng nếu đã muốn giấu, thì nàng cũng
không tiện điều tra tới cùng nữa. Một ngày nào đó, tự khắc hắn sẽ nói tất cả
với nàng, nàng tin vậy.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #35