Chiến Thuật Tổ Hợp.


Người đăng: dragonf4393@

Hiện tại đến màn loạn đấu. Hơn trăm đệ tử của 4 gia tộc đều đã thượng đài. Số
đệ tử của Trần Gia vốn là 60-70 người tổng cộng, nhưng hiện tại chỉ có 20
người đang đứng trên quảng trường mà thôi, bởi vì cuộc đấu này nhằm chọn lọc
ra những tu luyện giả tinh anh nhất trong lớp thiếu niên, cho nên gia tộc nào
cũng đều đưa ra những đệ tử mạnh nhất của mình.

Pháo hiệu lại một lần nữa vang lên, những đệ tử của mỗi gia tộc đều tự động
đứng sát lại với nhau tạo thành 4 khối người riêng biệt. Nói là loạn đấu,
nhưng chỉ chọn ra 20 người tinh anh nhất, thì ai cũng muốn 20 người đó đều là
đệ tử của gia tộc mình, cho nên mới hình thành thế cục tứ trụ như vậy. So với
25 đệ tử Đồng gia, 34 đệ tử Tiêu gia, 40 đệ tử Xích gia, thì khối người Trần
gia có vẻ kém thế hơn một chút.

Hồi lâu vẫn chưa ai động tay động chân, đều muốn làm ngư ông đắc lợi, vì chỉ
cần động thủ trước thì có nghĩa là đã để lộ sườn đội hình cho nhóm người khác
sẵn sàng tập kích rồi.

Giữa thế tứ trụ giằng co, Đồng Thiết Hổ lúc này đang dẫn đầu nhóm Đồng gia
liền quay sang Xích Tiểu Tước hiện dẫn đầu Xích gia nói:


  • Tước muội! Giằng co thế này có vẻ không ổn, sao chúng ta không liên thủ
    đánh tàn đám người Trần Gia kia đi?

Nhóm Xích gia vẫn không chuyển nửa phân, nhưng nhóm Đồng gia đã nhanh chóng di
chuyển tới bên cạnh, chuẩn bị ra tay. Tình hình có vẻ không ổn lắm cho Trần
gia, mặc dù đám đệ tử các gia tộc kia khi nãy đã bị đánh tan 7 phần sĩ khí,
nhưng khi tập hợp lại đã có tới 65 người, chiếm hết nửa số người trên quảng
trường, cho nên đệ tử Trần Gia lúc này cũng hơi chột dạ. Khánh Dương liền quay
sang nói với nhóm Tiêu gia:


  • Tiêu huynh đệ! Bọn họ đã liên thủ, trước là đối phó với ta, sau là đối phó
    với các ngươi, sao chúng ta không cùng liên thủ đánh tan bọn chúng trước?


  • Đa tạ hảo ý của Trần huynh đệ! Nhưng người bọn họ muốn đối phó là nhóm các
    ngươi, hơn nữa, Tiêu Phong ta nào có sợ gì đám người này! Bớt đi một ít thì
    cũng đỡ loạn!


Thấy nhóm Tiêu gia không muốn hợp tác, chỉ tính tới việc làm ngư ông đắc lợi,
chắc chắn sẽ nhân lúc liên minh Xích Đồng kia đánh vào nhóm mình thì mới ra
tay, Khánh Dương suy nghĩ một chút tìm đối sách. Đoạn, liền mỉm cười nói lớn:


  • Ha ha ha! Liên minh Xích Đồng mà đánh ta, e rằng Tiêu gia sẽ công mạn sườn
    lập tức, mà tiến đánh nhóm Tiêu gia, thì ta cũng không nương tay chút nào đâu!
    Hiện giờ, các ngươi đông hơn, nhưng rồi sao?

Thế chân vạc này là một trong những thế cục rất khó lường, vì như Khánh Dương
nói, hễ bên nào mà xuất thủ trước, y như rằng sẽ bất lợi. Đám người liên minh
Xích Đồng và đám người Tiêu gia lúc này bối rối.

Khánh Dương thì vẫn tỏ vẻ tự tin, cao ngạo chờ xem đối phương định làm thế
nào. Thế cục này chỉ có thể thủ rồi đánh ra một đòn hồi mã thương chứ không
thể nào mà chủ động công kích được.

Thấy Khánh Dương ung dung đứng khoanh tay nhìn, những đệ tử Trần Gia còn lại
cũng yên tâm phần nào, vô hình chung, họ đặt toàn bộ niềm tin lên vai Khánh
Dương, mong được nghe lời hắn chỉ đạo dẫn dắt. Khánh Dương tỏ vẻ phiêu diêu tự
tại, trong lòng hắn đang suy tính những gì thì chỉ có trời mới biết. Lúc này
Khánh Dương lại cất tiếng:


  • Liên minh Đồng Xích có vẻ là rất mạnh, vậy ta xem một chút. Hmmmm....Khi
    nãy đám người Tiêu Gia không hợp tác với ta, vậy thế này đi, các ngươi có thể
    thoải mái tấn công đội hình bọn họ, ta sẽ không động chân động tay nếu các
    người không tấn công ta. Vậy được chứ?

Khánh Dương cứ ung dung tự tại tỏ ra vẻ thần thần bí bí khiến những gia tộc
kia bắt đầu nhộn nhạo đội hình, không hiểu sự thể gì đang xảy ra. Thiết Hổ lúc
này nói lớn với nhóm Tiêu gia:


  • Tiêu huynh! Hay là chúng ta cùng liên thủ trấn áp nhóm Trần Gia trước?

Tiêu Phong vốn là người khảng khái, mà Tiêu gia cũng rất cao ngạo, cho dù yếu
thế hơn đi chăng nữa thì cũng không bao giờ chịu hợp tác với ai. Cũng chính vì
vậy mà Tiêu gia mặc dù rất có thực lực nhưng không phát triển bằng Xích gia là
như thế. Lúc này, Tiêu Phong cũng liền lên tiếng từ chối:


  • Không sao! Ta không muốn liên minh với kẻ nào, tự ta có thực lực của riêng
    mình, các người có thể thanh toán lẫn nhau, xong xuôi rồi thì kẻ mạnh nhất hãy
    bước ra đây luận võ!


  • Ha ha ha ha ha ha! Tưởng Đồng gia và Xích gia có thực lực lắm, ai mà ngờ
    được đã liên thủ lại rồi mà vẫn còn e ngại Trần gia ta sao? Thật là nực cười!
    Ha ha ha ha ha ha ha – Khánh Dương cười lớn.


Đồng Thiết Hổ lúc này bắt đầu giận ra mặt, nhưng e dè lại trúng kế khích tướng
của Khánh Dương nên vẫn ráng nuốt giận nói:


  • Là bọn ta muốn loại trừ đi đám súc vật, sợ rằng chúng sẽ làm ô uế võ đài mà
    thôi!


  • Trên mặt đất, yêu thú khắp nơi, gia súc đầy đàn, so với nhân loại thì đông
    hơn gấp bội. Thật không ngờ Thiết Hổ ngươi trông ngốc nghếch vậy mà lại có thể
    nói ra được chân lí đó! Thật bội phục! Ha ha ha ha ha ha ha – Khánh Dương đáp
    xong ngửa mặt lên trời cười lớn, nhóm Trần gia lúc này cũng đều nhìn nhau rồi
    cười lớn theo, tạo ra một thánh thế chọc Đồng Thiết Hổ và Xích Tiểu Tước tới
    mức không còn e thẹn nữa mà nghiến răng tím mặt. Đoạn, Khánh Dương lại ca lên
    khúc tiếu ngạo khi nãy – Nhất kiếm phiêu phiêu, nhất sinh tiếu ngạo, phù thế
    nao nao, nhân tình miểu miểu.....


Đám đệ tử Trần gia có mặt trên quảng trường lúc này cũng cất giọng đồng thanh
hát theo. Thấy vậy, đám đệ tử không được giam dự cũng bắt đầu đồng thanh hòa
cùng, tiếp đó mà những gia nô có mặt. Có người còn nhớ lại nhịp trống mà giậm
chân hoặc vỗ lên ghế. Cỗ sĩ khí lúc xướng ca khi nãy còn chưa tan thì hiện tại
lại dâng lên trở lại, mặc dù không vang động như khi nãy, nhưng hào hùng thì
tuyệt có phần hơn.

Lăng Bạch Vân trưởng lão hiện tại trên đài cũng bắt đầu để ý tới thiếu niên
này, không nghĩ là một tiểu tử lại có thể dẫn dắt một đám người như vậy, lại
còn đúng theo lời khúc ca mà làm là không cần dùng chiêu thức đã có thể làm
cho địch nhân dù có đông hơn cũng bắt đầu thực sự bị rối loạn, lắm kẻ nuốt
khan tỏ ra sợ sệt, lắm kẻ khác lại dáo dác nhìn nhau, còn những cự long đầu hổ
của những nhóm đối phương thì bắt đầu cả giận mà mất dần đi ý thức.

Trên quảng trường hiện tại, khúc tráng ca càng lúc càng dâng, khúc sau uy lực
hơn khúc trước, mỗi câu mỗi từ chồng lên nhau tạo thành từng đợt sóng âm đánh
vào hàng ngũ địch. Lúc này, mọi việc đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của Thiết
Hổ, hắn nổi cơn thịnh nộ hét lớn một tiếng:


  • Sát!!!!!!!

Đám người Đồng gia hiện tại đã bị rối loạn hoàn toàn, chợt nghe tiếng hô liền
cũng trấn tĩnh lại, cầm chặt binh khí xông lên theo sau Thiết Hổ. Nhóm Xích
gia thì vẫn chưa có lệnh của Xích Tiểu Tước cho nên vẫn đứng tại chỗ dáo dác
nhìn nhau không biết nên làm gì.

Về phần Xích Tiểu Tước khi thấy khí thế của nhóm Trần Gia lớn đến như vậy, mặc
dù có chút cả giận, nhưng cũng chột dạ, vẫn đợi xem sự tình diễn ra, có thể
nói là đem thí đám người liên minh với mình để kiểm tra thực lực đối phương.
Thấy vậy, Khánh Dương quay lại nói nhanh với nhóm Trần gia:


  • Cùng hô “Ura” xông tới, đợi khi ta ta hô “banzai” thì cũng đồng thanh chạy
    theo, nhớ là tuyệt đối không ra tay trước khi ta hất tung bất kì một tên nào
    lên không – Rồi quay lên khán đài nói lớn – Tiếp tục khúc ca! -Đoạn, quay lại
    hô to – Uraaaaaaaaaaa!!! (tiếng xung phong của hồng quân Liên bang Xô Viết
    trong thế chiến thứ 2)


  • Uraaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!


Nhóm Trần gia đồng thanh hô cùng một lúc tạo thanh thế lớn, những người bên
ngoài võ đài lúc này cũng không dừng tiếng hát, thậm chí lại còn rướn cổ lên
hát lớn hơn, muốn hát thay phần của những người đang ở dưới võ đài kia.

Quảng trường khá rộng, mà lúc nãy, 3 nhóm đứng cách nhau cũng tới trăm trượng,
cho nên Khánh Dương mới kịp thời dặn dò đồng môn. Nhóm người Trần gia ít hơn 5
người so với nhóm Đồng gia, tuy nhiên, khí thế thì áp đảo hẳn.

Khi 2 bên chỉ còn cách nhau còn 20 trượng thì biến cố xảy ra. Khánh Dương bỗng
dưng đổi hướng xông thẳng tới nhóm Tiêu gia hô:


  • Banzaiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!! (tiếng hô xung phong của quân
    đội phát xít Nhật trong thế chiến thứ 2)


  • Banzaiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!


Đột nhiên đối phương lại chuyển hướng công kích nhóm Tiêu gia mà không đánh
với nhóm mình khiến nhóm người Đồng gia đứng sững lại ngơ ngác, nhưng thấy
Thiết Hổ vẫn xông tới nhóm Trần gia cho nên cũng lập tức chạy theo.

Nhóm Tiêu gia lúc này bất ngờ thấy đối phương cùng chạy về hướng mình liền có
chút bối rối không hiểu đám người này liên thủ từ lúc nào. Bán tín bán nghi
nhưng với tính cách cao ngạo của Tiêu Phong thì không có chuyện đứng đợi người
tới đánh, cũng xông lên hô:


  • Tiêu gia nghênh chiến! Sáttttttttttttttttttttttttt!!

-
Sáttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Trưởng lão Lăng Bạch Vân trên đài cao quan sát mọi sự tình, lúc này mới cười
cười gật gù, khá hài lòng với tên tiểu tử Trần Gia, không nghĩ là ngoài khích
tướng, phô trương thanh thế ra, lại còn kéo được cả đám người đang bàng quan
bên ngoài vào vòng chiến sự như vậy.

Thế nhưng mục tiêu của Khánh Dương không phải là đánh với Tiêu gia ngay lúc
này! 3 bên ào ào xông tới như vũ bão, còn cách nhau gần 10 trượng thì đột
nhiện hắn lại chuyển hương khác, rẽ sang trái dẫn binh chạy vòng ra phía sau
cách nhóm Tiêu gia cũng cất tiếng hô:


  • Xung phonggggggg!!!


  • Xung phonggggggggggggggggggggggggggggggg!!!!!!!!


Đám người Tiêu gia lúc này rối loạn, nỗi sợ lưỡng đầu thọ địch, bị bao vây
khiến họ bất ngờ lúng túng không biết phải xử trí ra sao. Trong khi đám người
Đồng gia là muốn đánh tới Trần gia, lúc này lại thành ra Tiêu gia nằm giữa,
cho nên cũng xông tới Tiêu gia luôn.

Phần Thiết Hổ đã giận tới tím mặt vì cái tên Khánh Dương cứ chạy quanh chả
chịu đánh đấm gì, chính vậy nên hắn băng băng lao vào nhóm Tiêu gia, đá bay
mấy người ra ngoài vòng chiến nghiến răng quát:


  • Cút! Cút cho ta! Cút! Lũ súc sinh cản chân cản tay!

Nghe vậy, đám người Tiêu gia vốn cao ngạo, lại bị xúc phạm cho nên nổi giận,
lao vào ẩu đả với nhóm Đồng gia, cả một mảng hỗn loạn giờ vang lên tiếng gươm
giáo chan chát liên hồi cùng những tiếng quát, chưởng ấn, thủ quyền va vào
nhau đì đùng; hư ảnh chiêu thức cùng với kình phong văng tán loạn. Khánh Dương
vòng hết một lượt Tiêu gia, vẫn không đánh mà lại đổi thành:


  • Ahlahu Akbaaaaaaaaaaaaaaa!!!!! (tiếng hô xung phong của vùng Ả rập – trung
    đông)


  • Ahlahu Akbaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!


Nhóm Trần gia lại xông tới chỗ Xích gia đang đứng. Nhóm Xích gia đang ngoài
vòng chiến nãy giờ, hiện tại thấy đám Khánh Dương xông tới, có chút bối rối,
nhưng qua biểu hiện vừa rồi của Khánh Dương đều nghĩ là hắn sẽ không đánh mà
lại chạy lòng vòng. Hơn nữa, có ai mà lấy 20 lính đi đánh với một đội hình
đông gấp đôi bản thân bao giờ. Nghĩ vậy nên nhóm Xích gia có chút buông lỏng
cảnh giới.

Có điều, lần này thì khác, Khánh Dương dẫn đầu chạy băng băng tới, đến khi còn
cách địch thủ có 1 trượng thì Xích Tiểu Tước mới vỡ lẽ ra là hắn muốn đánh
thật. Khổ nỗi, thời gian chuẩn bị đã không còn, nàng còn chưa kịp hô hào gì
thì trong nửa chớp mắt, Khánh Dương đã nhảy tới hất tung mấy tên đệ tử Xích
gia lên trời.

Bị tập kích bất ngờ một cách không có gì bí mật, đám người Xích gia chới với
chống đỡ. Một phần khác thì trên khán đài, những đệ tử Trần gia thấy Khánh
Dương đã bắt đầu tham chiến cho nên càng gân cổ lên gào thét khúc Tiếu Ngạo
Giang Hồ.

Nhìn ngoài thì thấy đơn giản, nhưng chỉ những người trong cuộc mới hiểu thế
nào là tâm lí chiến, khí thế đó làm cho đám người các gia tộc khác cứ chịu
những âm khúc liên hồi đàn áp nhuệ khí theo lỗ tai đi vào đại não mà làm cho
rối loạn trắng đen, mất hết ý niệm thật giả, còn đối với nhóm Trần gia bên
dưới thì như một liều tăng lực mạnh mẽ, khiến họ đánh đấm không biết mệt,
không biết thế nào là sợ hãi, mặc sức xông lên. Về điểm này thì Khánh Dương đã
thắng được một phần.

Đánh đấm một chút, quân số của Xích gia mới đó đã bị loại khỏi vòng chiến ngót
nghét một phần ba, đều được những vị hộ pháp Hồng Vũ Môn lấy ra khỏi chiến
trường trong chớp mắt; trong khi đó, Trần gia chỉ mới mất có 3 người yếu nhất.
Chính lúc này, Khánh Dương lại hô:


  • Uraaaaaaaaa!!!!!!!!!!

Mọi thành viên trong nhóm đều đặt hết niềm tin lên Khánh Dương nên rất mau đã
hiểu ý, bỏ đám người Xích gia đang bắt đầu ổn định lại đội hình phòng thủ mà
chạy hết về phía Tiêu gia và Đồng gia đang giao đấu. Riêng Khánh Dương ở lại
bọc hậu một chút, rồi lại vượt lên dẫn đầu nhóm Trần gia xung phong vào nhóm
Đồng gia.


  • Uraaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!

Tiếng hô lúc này đối với Đồng gia là một thứ gì đó như cơn sóng lớn ập tới từ
phía sau, khiến đội hình Đồng gia lập tức rối loạn, nhiều kẻ quay lại nghênh
chiến.

Còn Xích Tiểu Tước khi thấy đám người Trần gia đánh cho đội hình của mình tơi
tả mà lại bỏ chạy để lại nhóm Xích gia như thể nói rằng nàng nằm trong tay
Khánh Dương, hắn muốn đánh muốn làm thế nào thì làm thế đó vậy. Nghĩ vậy, Xích
Tiểu Tước cả giận, liền dẫn nhóm Xích gia đuổi theo hòng phục thù, rửa hận.


  • Sát !!!!!!!!

Tuy bị đuổi gấp phía sau nhưng nhóm Trần gia lúc này đều hồ hởi, không tỏ vẻ
mệt mỏi gì. Chính là thành quả thể lực mỗi ngày đều bổ củi gánh nước mà Khánh
Dương gây ra trước đây, chỉ trong hơn một tháng thì cả đám đều có thể chạy
băng băng, chịu hoạt động thời gian dài mà không tiêu hao nhiều thể lực.

Ngược lại, đám người những gia tộc khác thì đều công tử tiểu thư, chăm chỉ tu
luyện chứ có bao giờ làm việc nặng nhọc, hoạt động suốt một ngày mà lại quên
ăn quên uống bao giờ. Nắm được điểm này, Khánh Dương mới triển khai kế hoạch
trên.

Va chạm lại xảy ra, nhóm Trần gia đánh tới tấp phía sau nhóm Đồng gia, khiến
đám này trở nên hoảng loạn vì đã nằm trong thế gọng kìm. Nhưng mọi việc không
dừng lại ở đó. Khánh Dương biết, nếu đối phó với đám người Đồng gia thì còn
nhiều thời gian, nhưng nếu nằm trong thế gọng kìm tạo ra bởi Tiêu gia và Xích
gia thì sẽ không mấy hay ho cho những đồng đội đang cùng hắn kề vai sát cánh
lúc này. Chính vậy mà ngay khi nhóm Xích gia chỉ còn cách có 2 trượng, hắn lập
tức hô:


  • Banzaiiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!!


  • Banzaiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!!!!!


Nhóm người Trần gia tức tốc rời khỏi vòng chiến, chạy vòng trở lại phía sau
nhóm người Tiêu gia.

Về phần nhóm người Đồng gia đang cố sống cố chết đánh lộn với nhóm Trần gia,
còn không kịp thở ra hết một hơi đã thấy nhóm Xích gia xông lại, liền chẳng
nghĩ ngợi gì, lao tới nghênh chiến. Mặc dù có hơi chút bất ngờ vì liên minh
Đồng Xích đã được tạo lập từ ban đầu nhưng lại bị đám người Đồng gia hồ đồ
xông tới, mà cho dù có liên minh thì cuối cùng cũng lại phải phân tranh, liên
minh đó chỉ là tạm thời mà thôi, hiện tại thấy đám người Đồng gia khiêu khích
thì liên minh Xích Đồng cũng lập tức tan rã, đánh chiến loạn đả lẫn nhau.

Về phần Khánh Dương, dẫn dắt đội hình rời khỏi vòng chiến, xem lại thì chỉ còn
15 người, 5 người kia thì 3 người bị loại ngay từ lúc đánh với Xích gia, 1
người còn lại vừa rồi hăng đánh quá nên bị kẹt lại giữa hỗn chiến. Tuy vậy,
người đó cũng loại được tổng cộng 1 người Đồng gia và 4 người Xích gia khác,
hiện đã được những hộ pháp hộ đài cứu về khán đài, tránh để bị thương chí
mạng.

Khánh Dương dẫn dắt đội hình rời ra xa chiến loạn chừng 20 trượng thì hắn hô:


  • Dừng!

Cả nhóm dừng lại, thở lấy thở để, xem ra cũng bị tiêu hao nhiều thể lực. Khánh
Dương cùng Thảo Linh nhìn nhau cười một cái, quệt trán, rồi quay sang vỗ vai
Bạo Lôi lúc này cũng đang đứng thở dốc nói:


  • Lôi đệ! Khá lắm! Đánh được những 8 tên, không hổ là Trần gia trụ cột!

Lúc này, những hào khí đoàn kết trong Trần gia đang cao trào cho nên Bạo Lôi
cũng không còn nhớ gì về những hiềm khích giữa 2 người nữa, trong lòng xuất
hiện một tia cảm mến đối với Khánh Dương, hắn dẫn dắt mọi người đánh một trận
hay như vậy mà vẫn chủ tâm để ý mình, liền cười đáp:


  • Dương huynh quá khen rồi! Đều là công lao của huynh cả, nếu không có huynh,
    e rằng Trần gia sẽ lại đại bại như mọi năm!

Khánh Dương cười cười, vỗ vỗ vai Bạo Lôi thêm mấy cái rồi đưa tay ra hiệu
những đệ tử khác không cần phải nói gì mà lo tập trung nghỉ ngơi, mau chóng
lấy lại thể lực, chuẩn bị cho một màn đánh lớn cuối cùng.

Thảo Linh nắm trong tay một thanh trường kiếm bình thường mà vốn trước nàng
vẫn dùng, tuyệt không lấy ra thanh thần khí mà Khánh Dương tặng; lúc này chống
kiếm xuống đất, thả lõng toàn thân mà thư giãn. Bạo Lôi và Khánh Dương thì
hiện tại không dùng binh khí. Điều tưởng chừng như vô tình giống nhau này, lại
khiến cho Bạo Lội chợt có chút gì đó man mác trong lòng, cảm giác như là huynh
đệ ruột thịt cùng phụ mẫu vậy.

Trong lúc đó, trên khán đài, phía Trần gia thì nhiệt liệt vỗ tay lớn, tiếp tục
hát đến khản cổ vẫn không dừng. Ngược lại, các gia tộc khác thì lo lắng không
biết nên làm gì.

Về phần trưởng lão Lăng Bạch Vân lúc này đưa tay vuốt vuốt bộ râu dài trắng
toát, nheo mắt lại cười cười gật gù. Trong lòng tấm tắc khen tên tiêu tử Trần
gia dưới kia, không nghĩ là tiêu hao một chút thể lực là đã có thể lôi hết
những nhóm đối địch khác vào một vòng chiến đấu; trong khi đám người kia đang
ẩu đả loạn xạ đến nỗi không còn biết tới đâu là người đồng tộc nữa thì nhóm
Trần Gia lại đứng bên ngoài nghỉ ngơi, từ từ lấy lại thể lực.

Thiết Hổ đến khi đối đầu với Tiêu Phong, vốn đã buông lời xúc phạm, đánh mấy
cái lại còn đuổi Tiêu Phong ra, động chạm tới lòng tự tôn ngất trời của hắn,
khiến cho Tiêu Phong lại càng bám riết không buông. Mà khi thấy Xích Tiểu Tước
cũng xông đến thì nghĩ ngay rằng đồng minh của Đồng Thiết Hổ tới trợ chiến cho
nên cũng một hơi đánh luôn 2 người.

Vốn Tiêu Phong và Thiết Hổ kẻ tám lạng người nửa cân, không hơn thua nhau bao
nhiêu cho nên cũng khó phân thắng bại, mà hiện tại một mình Tiêu Phong đối
chiến với 2 người nên cũng rất mau đã tỏ ra thất thế. Điều đó lại càng làm cho
hắn nổi giận, vận hết công lực ra ứng chiến.

Nhóm Trần gia lúc này cũng đã lấy lại khá nhiều thể lực, Khánh Dương chỉ còn
đợi thời cơ mà gia nhập vòng chiến nữa thôi.

Cảm thấy Tiêu Phong đã hơi yếu thế, lúc này Khánh Dương ra hiệu cho nhóm Trần
gia đường hoàng, lặng lẽ đi bộ lại gần vòng chiến. Hắn cố tình làm như vậy bởi
vì khoảng cách 20 trượng tuy không lớn, nhưng nếu chạy đi thì cũng tiêu hao
một chút thể lực, đôi khi chỉ một chút đó mà cục diện sẽ khác đi hoàn toàn.
Hơn nữa, đám loạn chiến kia lúc này lo ẩu đả chứ làm gì còn tâm tình mà để ý
đến ai nữa, vì vậy mà trong mắt những kẻ đang hỗn chiến thì nhóm Trần gia
dường như là tàng hình đi vậy.

Lặng lẽ vòng ra phía sau đội hình Xích gia. Lúc này đám người Xích gia trên
khán đài thấy nguy cơ lớn ập đến liền hô hào báo hiệu cho Xích Tiểu Tước,
nhưng đám người Trần Gia trên khán đài thấy vậy lại càng huy động hết sức lực
ra hát lớn hơn nữa. Mãi tới khi Xích Tiểu Tước nghe lọt tai người Xích gia
đang gọi mình, vừa nhìn lên khán đài thì phía sau lưng đã nghe tiếng hô vang
dội của nhóm Khánh Dương:


  • Uraaaaaaa!!!


  • Uraaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!


3 gia tộc đang loạn chiến kia đã bị tiêu hao gần hết thế lực, hiện tại nghe
tiếng hô của nhóm Trần gia đều đã hồi phục tới bảy tám phần thể lực, tiếng hô
váng trời, như núi sập khiến cho họ tái mét mặt mày, có kẻ không chịu nổi liền
buông vũ khí tìm đường thoát ra khỏi quảng trường.

Nhóm Trần Gia lúc này càng đánh càng hăng, tinh thần đoàn kết càng chặt chẽ,
đánh vô đám người đã quá mệt mỏi cho nên thắng như chẻ tre, liên tục loại
những đệ tử Xích gia ra khỏi vòng chiến chỉ trong chốc lát.

Khánh Dương khi nãy đã âm thầm nói với đám nhóm người Trần gia, không ai tự
tiện tấn công 3 người Tiêu Phong, Xích Tiểu Tước và Đồng Thiết Hổ, mà hãy tập
trung loại bỏ hết những đệ tử khác. Cho nên hiện tại nhóm Trần gia tiến hành
đúng như kế hoạch, chỉ tiện tay đá mấy tên đệ tử có tu vi thấp hơn ra khỏi
vòng chiến, rất mau chóng đã dọn dẹp sạch sẽ.

Trước khi có ai kịp nhận ra thì Lăng Bạch Vân trưởng lão đã đứng dậy, dùng nội
công phát ra một câu sấm động khiến ai nấy đều dừng tay:


  • Dừng!!!!!!!! Hiện tại thì 20 người trên quảng trường là những người được
    vào tiếp vòng tổ đội chiến!

Trong tiếng reo hò của những đệ tử Trần gia cùng đám gia nô Trần gia là nỗi
thất vọng của 3 gia tộc còn lại. Những phàm nhân đứng bên ngoài xem một màn
này cũng không khỏi phấn khích hò hét cổ vũ, tiếng hô váng trời:


  • Trần Gia vô địch! Trần Gia vô địch!

Mà đúng thật, trước khi có ai kịp nhận ra thì Khánh Dương đã tiến hành kế
hoạch thành công mỹ mãn. Ban đầu hắn định dùng hồi mã thương, nhưng cảm thấy
tiềm lực không đủ cho nên mới chơi một chiêu kết hợp giữa tâm lí chiến, khổ
chiến; giả ngốc rồi mới bất ngờ tung đòn kết liễu như vừa rồi.

Hiện tại trên quảng trường thì nhóm Trần Gia còn nguyên 15 người đang còn cười
lớn ôm vai bá cổ nhau, trong số đó có cả 4 người nữ cũng ôm nhau vui mừng,
dùng ánh mắt ngưỡng mộ về phía Khánh Dương.

Những gia tộc khác thì Tiêu gia còn Tiêu Phong cùng một người nữa, Đồng gia
chỉ còn mỗi Thiết Hổ, và Xích gia thì ngoài Tiểu Tước còn một tiểu cô nương
khác mà khi nãy suýt chút nữa đã bị loại luôn ra khỏi vòng chiến, chỉ vì Khánh
Dương áp sát, nhưng trong đầu hắn rất nhanh đã tính ra đường khác, liền không
ra tay với tiểu cô nương này mà lại đá bay một nam tử xui xẻo đang chìa lưng
về phía hắn.

Sở dĩ làm vậy, bởi Khánh Dương xem thấy tu vi của tiểu cô nương này cũng không
bao nhiêu, không phải là mối lo ngại trong vòng kế tiếp, cho nên mới chọn ra
kẻ phải rơi đài cuối cùng là một tiểu tử khác, tên này chính là mối lo lớn
hơn, chỉ trách hắn xui xẻo làm nam nhân mà thôi!

Một không khí vui vẻ, tiếu ngạo dần dần lan tỏa khắp Trần gia. Có mấy người
gia nô tuy vừa gào thét rã họng ra mà đã vội tức tốc chạy về Trần Gia Trang
loan tin chiến thắng. Chiến thắng này gần như là duy nhất tại Trần Gia trong
suốt gần 20 năm. Những lần kia chỉ còn được 1-2 người là đậu vô được Hồng Vũ
Môn mà thôi, lại có những năm xui xẻo chẳng có lấy được một người. Hầu hết đệ
tử Trần gia đều bị loại tại vòng loạn đấu này.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #27