Người đăng: dragonf4393@
Đã mấy ngày trôi qua từ sau sự kiện Khánh Dương “tay không bắt thần khí”. Lúc
này cả Trần Gia đang gấp rút chuẩn bị cho lần tuyển hội đệ tử sắp tới của Hồng
Vũ Môn. Sau một hồi bàn đi luận lại vài việc, thì Trần Chí Hàn liền tìm Khánh
Dương.
Hiện tại, Khánh Dương đang ngồi tại đình viện giữa Trần Gia Hoa Viên, mải miết
theo đuổi những dòng suy nghĩ mông lung mà nhìn về phía chân trời xa xăm.
Trong đầu hắn đang diễn ra những gì thì không ai rõ, chỉ biết là vẻ mặt đăm
chiêu, nửa thư thái, nửa suy tư, lâu lâu lại uống một ngụm trà.
Tiểu Dương! Ngươi có tâm sự gì mà lại suy tư vậy? Lo lắng hội tuyển chăng?
– Trần Chí Hàn đĩnh đạc đi tới, ngồi xuống đối diện Khánh Dương.
Bá phụ! Tiểu tử đang sắp xếp một số việc vặt vãnh thôi. – Rót một chén trà,
đặt trước Trần Chí Hàn, Khánh Dương từ tốn hỏi – Chẳng hay bá phụ tìm tiểu
Dương có việc gì?
Ha ha ha ah! Rất khảng khái! Mới nhìn đã biết ta tìm tiểu Dương có việc! –
Trần Chí Hàn cười lớn. Nhấp một ngụm trà cho thanh giọng rồi nói – Chẳng là,
phần hội tuyển có chút việc mà Trần Gia muốn nhờ tới tiểu Dương.
Mời bá phụ cứ nói, giúp được gì thì ta sẽ ra tay. Tuy những xích mích vẫn
còn, nhưng nếu là đối ngoại thì ta không ngại nâng tổ tông lên một bậc.
Hừm! Được, thật sự, đem danh nghĩa Trần Gia ra mà nhờ ngươi, ta cũng có
phần ái ngại, nhưng ngươi đã nói vậy thì quá tốt rồi! Ta nói thẳng luôn là,
vốn hội tuyển mỗi năm, đều có một màn ca kịch nho nhỏ, mà màn này chính là để
mỗi gia tộc trong Thanh Vân Trấn cổ vũ cho đệ tử của mình, cũng là một phần đề
đàn áp sĩ khí đối phương.
Ta hiểu, nói về nhưng đệ tử thì ở mức nào đi chăng nữa, vẫn có tâm tư không
khác phàm nhân là bao, trên chiến trường, chỉ cần sĩ khí tốt, thì binh sĩ có
khi lại đảo bại thành thắng. Chẳng hay, ta có thể giúp gì về việc này?
Tiểu Dương nói chí phải, quả là Trần Gia đã coi thường ngươi quá nhiều rồi!
Việc nhỏ nhặt đó bỏ qua đi bá phụ, hiện tại là đại sự, phàm là đại sự mà
còn câu nệ tiểu tiết, thì vô thời mã đáo thành công.
Được, vậy cho qua một bên. Lần này ta đến tìm tiểu Dương là bởi, lần trước
chứng kiến một màn thiên địa đô ngã tại tâm trung của tiểu Dương làm oanh động
khắp Trần Gia, thật hùng tráng hảo ca, vậy, chẳng hay tiểu Dương có thể trưng
một màn đó ra, đè bẹp khí thế những gia tộc khác chăng?
Nghĩ ngợi một chút, Khánh Dương liền đáp:
Điều này không khó, có điều, nếu là khí phách thì khúc ca đó e rằng không
hợp lắm trên luận vũ đài.
Vậy, có thể làm thế nào? Tiểu Dương cần gì ta cũng sẽ moi ra được! – Trần
Chí Hàn dùng ánh mắt nghiêm trọng nói với Khánh Dương, sợ rằng Khánh Dương sẽ
không đồng tình.
Bá phụ, không cần phải căng thẳng thế! – Khánh Dương cười cười nói – Tiểu
Dương thấy, nếu chỉ là một luận vũ đài mà đem một tráng ca biên cương vào cho
một đám thiếu niên thì không được hợp cách lắm, nào đã có anh hùng hiệp nữ nào
đâu. Hơn nữa, những gia tộc khác chắc chắn cũng sẽ có những hùng khúc không
kém cạnh. Vậy thì sao ta không cười chúng một phen? Tiếu ngạo giang hồ khúc!
Nghe thế, Trần Chí Hàn mừng rỡ ra mặt lập tức nói:
Còn tính tới như vậy nữa sao! Thế tiểu Khánh Dương cần gì, cứ bảo ta một
tiếng là được!
Thực ra cũng không cần gì nhiều, chỉ cần 2 đệ tử biết dụng cổ cầm, 4 đệ tử
biết dụng trống, một thổi tiêu, và tất cả những đệ tử cũng như gia nô hôm đó
sẽ có mặt, tập hợp tại đây, chúng ta sẽ luyện tập một chút. Không giấu gì bá
phụ, ta không biết viết ra âm luật, nhưng ta có thể chỉ dẫn bọn họ phối khí
hòa âm. Hiện tại có lẽ mất 2 hôm cho mấy tay khí cụ, sau đó 2 hôm thì những
người còn lại sẽ cùng tập hợp tại đây để tiến hành tập dượt hết lượt. Đến khi
ra đài, tất cả Trần Gia cùng đứng lên làm một màn tiếu ngạo, còn như bá phụ
hay mấy vị đồ sư, trăm công nghìn việc, thì khi đó chỉ cần đứng lên nhẩm theo
là được, không nhất thiết phải lên tiếng.
Còn tới bực này sao! Được được! Ta lập tức đi chuẩn bị!
Trần Chí Hàn còn không kịp để Khánh Dương chào đã vội tức tốc rời đi truyền
sắp xếp. Khánh Dương nói được làm được, thì màn này thực đáng mong chờ.
Liên tục 2 hôm sau đó, Khánh Dương cố nhớ ra, rồi điều chỉnh từng âm khí của
bài Tiếu Ngạo Giang Hồ trong bộ phim cùng tên mà kiếp trước hắn rất mê thích,
đến nỗi thuộc lòng từng âm tiết. Điều chỉnh mãi tới khi vừa ý, Khánh Dương mới
để cho một vị đồ sư rành về âm luật ghi chép lại âm luật. Hắn không ngờ chính
việc đó lại khiến cho khúc ca này trở thành Trần Gia Tiếu Ngạo Ca mà mỗi đợt
tuyển hội đều đem ra trình diễn. Cũng lại khiến cả Trấn Thanh Vân học tập, dần
dần qua vài lần hội tuyển thì đã trở thành Trấn Ca của Trấn Thanh Vân.
Sau khi đội tấu âm nhuần nhuyễn, Khánh Dương lại bắt đầu chép ra ca từ, để đám
học trò sao chép ra nhiều bản, phát ra khắp Trần Gia Trang. Chỉ mới ở công
đoạn luyện ca thôi mà cả Trần Gia đã xôn xao ít nhiều, ai nấy đều mong chờ tới
ngày hội tuyển để có thể xuất ra bí chiêu này. Mà Khánh Dương cũng bảo đám học
trò đưa cho những gia nô mỗi người một bản, người không biết chữ thì chỉ cho
họ thật thuộc, dặn dò rằng tới lúc đó, hễ nghe tấu âm thì mọi người dù đứng ở
đâu cũng nên cất giọng, không hề ép buộc, nhưng nói cho họ biết rằng thông qua
đó, chứng minh họ cũng là một phần của Trần Gia Trang. Cũng vì điều này mà đám
gia nô thi nhau học thuộc làu làu, ai ai cũng muốn mình được hưởng một chút
thơm quyền quý hương của Trần Gia, chỉ có vậy thì họ mới không cảm thấy mình
là súc sinh nô bộc nữa. Khánh Dương là chủ tâm điều này, muốn kéo mọi người
lại gần nhau hơn mà thôi.
Thời gian trôi qua rất mau, hiện tại đã vào gần giữa mùa đông. Những cành cây
trơ trọi không có lấy một chút lá, những mặt đường thì phủ đầy tuyết trắng,
gió lạnh cứ hiu hiu thổi. Lúc này, tại quảng trường trung tâm của Thanh Vân
Trấn, xảy ra cuộc hội tuyển đệ tử cho Hồng Vũ Môn. Thanh Vân Trấn là một trong
những trấn lớn nằm trong địa bàn mà Hồng Vũ Môn quản lí, chính vì vậy mà mỗi
năm đều diễn ra việc thi đấu giữa các đệ tử đến từ những gia tộc xung quanh
trấn, hòng chen một chân vào được hàng ngũ đệ tử của Hồng Vũ Môn thì xem như
là gia tộc đó đã có phúc phận rất nhiều.
Hiện tại, quảng trường tụ tập mấy ngàn người, không khí tấp nập, ai nấy dù co
ro trong những tấm áo dày nhưng vẫn khấp khởi mong chờ những màn đấu bắt mắt
của hơn 100 anh hùng xuất thiếu niên đang ngồi trên những khu vực riêng của
từng gia tộc kia. Hiện tại có 4 gia tộc, chiếm cứ 2 vị trí bên rìa quảng
trường. Thứ tự là Trần Gia, Đồng Gia, Xích Gia, Tiêu Gia. Trên đài cao ở giữa
đó là hàng ngũ những đồ sư, hộ pháp và trưởng lão tại Hồng Vũ Môn đến để chứng
kiến cuộc tuyển, sau đó đưa những người trong danh sách thứ hạng cao trở về.
Tuyển hội mỗi năm đều chỉ lấy 10 người, mà ở đây có mặt hơn trăm đệ tử đến từ
4 gia tộc kia.
Một tràng tiếng pháo nổ vang lên báo hiệu hội tuyển đã tới. Mà những tiếng này
thực ra là hỏa dược đạn được ném ra. Mấy học trò ngồi ở Trần Gia thấy đám đệ
tử bên các gia tộc khác giật mình vì tiếng nổ, liền nhớ tới việc cái bát của
Khánh Dương đều bụm miệng cười. Nếu là Khánh Dương ra tay thì e là khán đài
cũng trở thành tan hoang mất.
Tiếp đó, những nhóm nhạc công, vũ công được những gia tộc kia mời về nối tiếp
nhau ra biểu diễn. Nhìn thấy đám đệ tử mấy gia tộc kia cứ say sưa vui vẻ ra
mặt thì đám đệ tử Trần Gia lại được dịp che miệng cười thêm một trận, e rằng
tới lượt Trần Gia thì đám kia sẽ bị khí thế đè cho ngã ngửa.
Không lâu sau cũng tới lượt Trần Gia. Thấy một đám đệ tử khiêng cầm, vác trống
ra quảng trường, theo sau đó là toàn bộ đệ tử Trần Gia cũng lục tục nhất loạt
đi sau, cánh đệ tử ở các gia tộc khác cười cợt, còn mấy người ngồi trên khán
đài trung tâm quay sang Trần Gia Trang Chủ cười cười nói:
Chà! Trần huynh! Nếu cần kinh phí thì cứ bảo ta một tiếng, ta có thể cho
Trần Gia mượn một ít, đâu cần phải huy động đệ tử như vậy chứ!
Đúng vậy, nếu thực sự Trần huynh túng thiếu đến thế thì ta cũng có thể xuất
ra một ít.
Trần Vũ lúc này mới chắp tay cười cười đáp:
Trần Vũ ta thay mặt Trần Gia đa tạ hảo ý của chư vị, có điều, đây là chủ
tâm của đám đệ tử, ta là người lớn, không thể can dự!
Sau một hồi nhốn nháo, đám người Trần Gia đã hàng ngũ chỉnh tề, bắt đầu vang
lên tiếng trống nhanh dần dồn dập. Như đã luyện tập, xen giữa khúc dạo đầu, đệ
tử Trần Gia theo phân chia đã đồng thanh cất tiếng:
Khánh Dương đứng giữa đội hình lúc này cất giọng cao, dùng nội lực tăng thêm
âm lượng, làm cả quảng trường vang lên một khúc vừa hùng tráng, vừa ngạo nghễ:
Dứt lời thì lúc này, tất cả đệ tử Trần Gia và cả những nô gia có mặt đều đồng
thanh cất cao khúc:
Vài lần như thế thì bỗng dưng, tất cả im bặt, vang lên một tiếng tiêu trong
trẻo vút cao, theo đó là lời Trần Thảo Linh như được tiếng tiêu nâng lên cao
vút, có chút bi thương, có chút nhẹ nhàng nhân tình thế thái, lại có chút nao
nao luyến tiếc:
Dứt lời thì cả Trần Gia lại đồng thanh cất khúc:
Những đệ tử được phân khúc đệm đó vẫn tiếp tục vận lực cất cao, trong khi cả
Trần Vũ và Trần Chí Hàn cùng mấy vị đầu não Trần Gia cũng lập tức đứng dậy hòa
khúc:
(Dịch nghĩa là:
“một gươm phơi phới, một đời ngạo nghễ,
Dòng đời dào dạt, tình người mờ mịt
Một gươm phơi phới, một đời ngạo nghễ”
Truyền một khúc nhạc Thiên Hoang Địa Lão,
Cùng một đời núi cao sông rộng,
Chính nghĩa không đổi,
Liên minh những anh hùng hào kiệt,
Không cùng chiêu thức mà thắng chiêu thức
Anh hùng can đảm, soi sáng,
Nữ nhi giang hồ ngày càng ít,
Lòng còn ở, người đã đi,
Quay đầu một phen, gió mưa ào ạt.)
Tiếng ca mang theo nội lực cộng hưởng vào nhau cùng tới tiếng cầm, tiếu tiêu,
được tiếng trống thúc giục, vang vọng khắp cả quảng trường, kéo xa tới mấy
dặm, tại Trần Gia Trang cũng nghe được, vì vậy mà những người còn lại trong
Trần Gia Trang, kể cả nô gia cũng đều dừng việc mà cất cao giọng, những mong
hòa cùng với giai điệu vừa hào hùng, vừa ngạo nghễ kia. Ai ai trong Trần Gia
Trang cũng đều khoác lên mình một cổ khí phách hiên ngang, ngạo nghễ, xem mình
như một phần nhỏ không thể thiếu của Trần Gia. Bản tráng ca vô tình kết nối
mọi người lại, không phân cấp bậc, địa vị, tu vi.
Một màn nhuệ khí này khiến cho khắp mọi người trong trấn Thanh Vân đều lặng
người đi trước khí thế ào ạt đó. Dứt khúc, những đệ tử của các gia tộc khác
đều trơ mắt nuốt khan, sĩ khí giảm mất bảy phần.
Trở về chỗ của mình, đám đệ tử Trần Gia lúc này đều ngạo nghễ cười nói, không
xem trời đất là gì. Trong khi trên những khán đài khác thì không khí trở nên
trầm lắng, ngột ngạt.
Riêng Trần Vũ và Trần Chí Hàn lúc này cũng còn dư âm của tráng khúc vừa rồi mà
ngạo nghễ ngồi xuống nhìn về quảng trường, có cảm giác như giang sơn này là
của Trần Gia chứ không phải là của Hồng Vũ Môn. Một màn này cũng khiến Trưởng
lão Lăng Bạch Vân tấm tắc nhớ lại thời trai trẻ ngang dọc, đầu đội nắng mưa,
chân băng rừng biển.