Tiền? Ta Không Có, Chỉ Có Đan Dược Thôi!


Người đăng: dragonf4393@

Sau một hồi cày nát đống trúc giản có trong Kinh Các, Khánh Dương bỏ lại đám
học trò đang còn nháo nhào đọc lấy đọc để những trúc giản trong Kinh Các mà ra
ngoài. Đây đó có một số học trò khác thì lại gánh nước bổ củi.

Hắn cũng chẳng quan tâm lắm mà lẳng lặng tới chỗ Thảo Linh. Nàng lúc này vừa
bước ra từ một thư phòng, vừa đàm đạo luận kinh với đồ sư, hiện tại cảm thấy
có chút gì đó trong lòng cứ man mác, nên nàng muốn đi ra ngoài cho khuây khỏa
thì bắt gặp Khánh Dương đang bước tới.


  • Tiểu Dương! Sao hiện tại lại có nhã hứng tới đây vậy? Không lẽ thiên hạ vô
    địch mà cũng có điều cần đồ sư giải đáp sao? – Nàng mỉm cười lên tiếng.


  • Linh tỷ! Ta tới tìm tỷ.


  • Tìm ta? Có việc gì sao?


  • Ta định lên trung tâm Thanh Vân Trấn một chút, cũng lâu rồi ta chưa ra
    ngoài Trần Gia, hiện tại có nhã hứng, nhưng không biết đường, muốn nhờ tỷ chỉ
    dẫn!


  • Vừa hay ta cũng định ra ngoài cho khuây khỏa! Để ta đi cùng đệ!


  • Vậy quá tốt rồi! Đa tạ tỷ tỷ!


  • Đừng khách sáo, hay đệ coi ta là người ngoài? – Thảo Linh nheo nheo mắt làm
    bộ bí hiểm đe dọa.


  • Không dám không dám! Ta nào dám có ý đó chứ!


Thấy bộ dạng Khánh Dương như thể oan khuất lắm, làm Thảo Linh phải thì cười.

Chừng nửa canh giờ, 2 người đã đến trung tâm của Thanh Vân Trấn. Phố xá nhà
cửa san sát, đông người qua lại, đây đó có những tiếng rao xem lẫn những ồn ào
náo nhiệt, mặc cho không khí lúc trưa mà vẫn lành lạnh của mùa đông.

Khánh Dương cùng Thảo Linh ghé vào một dãy tiệm binh khí. Tiệm nào hắn cũng
dừng lại, chọn lựa, hỏi han vài câu. Đám người trong tiệm thấy một thiếu niên
ăn mặc rách rưới còn hơn kẻ ăn mày tới chọn mua binh khí liền định xua đuổi
đi, sợ xảy ra việc trộm cắp, nhưng lại thấy hắn đi cùng một tiểu cô nương
khoác trên mình bộ y phục màu lam với chất vải tốt, liền nghĩ là một nô gia
nào đó đang dẫn tiểu thư đi dạo phố mà thôi, cũng nói chuyện xã giao vài câu,
nhưng đều nói với Thảo Linh.

Đến một tiệm lớn, Khánh Dương bước vào, nhìn khắp các món binh khí. Cũng như
các tiệm khác, khi thấy một tên ăn mày bước vào thì chủ tiệm định ra xua đuổi,
nhưng sau đó lại thấy một tiểu thư theo sau liền đổi giọng xởi lởi rất mau:


  • Tiểu thư! Tiểu thư đến tìm binh khí sao? Chẳng hay là để dùng hay để tặng?


  • Để tặng – Khánh Dương đáp trống không, mắt vẫn đưa khắp các binh khí bày la
    liệt trong tiệm.


Chủ tiệm không thèm để ý tới Khánh Dương mà vẫn cười cười xởi lởi với Thảo
Linh. Khánh Dương cũng không để ý lắm. Cầm lên một thanh trường kiếm có quang
mang lục nhạt, Khánh Dương quay sang Thảo Linh nói:


  • Linh tỷ! Tỷ xem, thanh kiếm này thế nào?


  • Ta muốn nghe đệ nói.


  • Nhị tinh Lục phẩm Bạch thiết kiếm, được chế bởi một linh khí sư có phẩm
    chất tỉ mỉ, trên thân kiếm không hề có một gợn sần sùi nào, lưỡi mỏng, sóng
    dày cho thấy là được tôi luyện khá công phu, ít ra cũng mất một tháng thời
    gian mới có thể cho ra được, lại có khảm một viên Ngũ tinh Bạch phẩm Hàn băng
    hệ ngọc, xem ra khá phù hợp với tỷ đó! – Đoạn quay sang chủ tiệm nói – Lão
    gia, thanh kiếm này bán thế nào?


Chủ tiệm nghe thấy tên ăn mày đánh giá thanh kiếm chính xác tới từng tổ hợp
trên thanh kiếm cũng như phẩm chất của linh khí sư chế ra mà rùng mình, không
ngờ được trong đám ngựa còm cũng có con thiên lý mã.

Càng đáng sợ hơn ở chỗ, thanh kiếm này vốn được linh khí sư của gia tộc lão
luyện ra, là một sản phẩm khá tâm đắc, chính lão cũng đã theo dõi quá trình
luyện chế, mà hiện tại thì tên gia nô này kể lại như thể hắn cũng có mặt ở đó
lúc luyện chế vậy. Nuốt khan vài cái, lão lập tức lấy lại vẻ xởi lời:


  • Tiểu thiếu niên này thật có mắt! Quả nhiên nói trúng được đồ tốt! Thanh
    kiếm này tốt hơn hết thảy những thứ trong tiệm đây, có điều, giá thành không
    rẻ, thật ngại quá!


  • Lão nói đi!


  • 12 kim tệ! – Chủ tiệm binh khí đưa ánh mắt dò hỏi nhìn vào Khánh Dương,
    nghĩ rằng hắn sẽ lập tức ngả ngửa. 12 kim tệ là lương của gia nô có cấp bậc
    đàng hoàng, trong một năm, tên ăn mày này tới cái áo còn không có nổi thì liệu
    thế nào.


  • Được! 12 kim tệ, ta lấy. – Không một chút nghĩ ngợi, Khánh Dương lập tức
    đồng ý, cũng không kì kèo trả giá.


  • Tiểu Dương! Đồ mắc như vậy sao lại có thể mua! Ta cũng không mang đủ kim tệ
    trong người! – Thảo Linh tròn xoe mắt.


Còn chưa kịp nói gì thì Khánh Dương bị cắt ngang lời, 2 người bước vào gồm một
nam một nữ, người nam tầm 15 tuổi, vận bộ y phục màu trắng, tóc búi cao gọn
gàng, trái ngược hẳn với Khánh Dương. Còn người nữ 13 tuổi, mặc một bộ y phục
đỏ, bằng vải tốt, mái tóc cột lõng sau lưng. Chưa qua ngưỡng cửa thì nam nhân
đã nói lớn:


  • Ta trả 13 kim tệ!

Khánh Dương thấy có kẻ phá đám, cũng nhận ra là Đồng Thiết Hổ và Xích Tiểu
Tước, đám người này trước đây đều đối chọi gay gắt với Trần Thảo Linh, gặp ở
đâu liền gây gổ ở đó, mặc cho Thảo Linh có rút lui hay không.

Tên nam nhân là cháu họ của Đồng Bảo Vi, còn nữ nhân kia là thiên kim tiểu thư
của một gia tộc lớn ở Trấn Thanh Vân, vì đố kị với Thảo Linh mà hay đối chọi.
Không cần nói cũng biết là tên Đồng Thiết Hổ vừa có xích mích với Trần Gia,
cũng vừa muốn lấy lòng Xích Tiểu Tước. Khánh Dương liền đáp:


  • 20 kim tệ!


  • Chà! Tên gia nô khố rách áo ôm nhà ngươi thì lấy gì mà đối chọi với ta!
    Không xuất được kim tệ ra thì đừng nói tới đấu giá! Mau đi về bú ti mẫu thân
    ngươi đi đồ con hoang! – Đồng Thiết Hổ cũng nhận ra Khánh Dương, có điều,
    trong mắt hắn thì tên phế vật này là anh của Trần Bạo Lôi, mà hắn thì lại có
    xích mích với Bạo Lôi cho nên nhân cơ hội này mà làm cho Trần Khánh Dương bẽ
    mặt.


  • Ngươi nói đúng, ta chẳng có tí kim tệ nào trong người!


  • Ha ha ha ha ha ha! Thế thì mau cút đi còn đứng đấy làm gì? – Thiết Hổ cười
    lớn, ra vẻ đắc thắng.


Khánh Dương rất bình tĩnh, móc ra 4 viên đan dược lục phẩm, vốn hôm nay hắn
không có kim tệ, định dùng chỗ đan dược có được để mua vài thứ, lúc này liền
xuất ra nói:


  • Tuy nhiên, chỗ Tam tinh Lục phẩm Tấn cấp Vũ đan này, mỗi viên đều có giá 30
    kim tệ, ngươi thấy ta đủ đấu với ngươi rồi chứ?

Chủ tiệm lúc này toát hết cả mồ hôi, lập tức nghĩ rằng tên ăn mày này thực
không giống người, có lẽ y phục hay đồ ngoại thân đều đổi ra thảo dược để thuê
người luyện đan hết sạch cả rồi. Lão nuốt khan vài cái, đơ mặt ra xem màn đấu
giá.


  • Hừ! Đã vậy thì 150 kim tệ! – Thiết Hổ lúc này đỏ mặt tía tai ra giá cao
    hơn, hắn bị khích tướng, quyết ăn thua đến cùng.


  • 6 viên tam tinh lục phẩm tấn cấp vũ lực đan! Vị chi là 180 kim tệ! – Khánh
    Dương cười đểu, dùng ánh mắt coi thường mà nói với Thiết Hổ, cũng móc thêm ra
    2 viên nữa.


  • Hừ! Ta trả 300 kim tệ!


  • Được thôi! Ta đấu không lại, của ngươi đấy! Ha ha ha ha ha ha ha ha! –
    Khánh Dương liền ném thanh trường kiếm cho Thiết Hổ, đoạn cười lớn bước ra
    ngoài, không quên thu lại chỗ đan dược vào trong túi trữ vật.


Lúc này Thiết Hổ mới tối sầm mặt lại, không ngờ chỉ có vậy mà lại trúng kế
khích tướng một cách dễ dàng, lại phải trả giá cao gấp hơn 20 lần giá thanh
kiếm. Với cái giá 300 kim tệ đó, chỉ e là có thể mua được một binh khí Nhị
tinh Lục phẩm không chừng.

Nhưng đã lỡ ra giá rồi, không trả thì lại bẽ mặt với thiên hạ những 2 lần, cho
nên đành cắn răng móc kim tệ ra rồi lầm lũi bước đi, quên bẵng luôn cả Xích
Tiểu Tước ở đó.

Lão chủ tiệm binh khí ban đầu ngơ mặt ra xem màn đấu giá kinh hoàng này, sau
khi mấy vị khách đi khỏi liền quệt mồ hôi mừng thầm, mong rằng ngày nào cũng
xảy ra một màn như vậy thì chả mấy chốc mà lão đã thành giàu sụ nhất cái trấn
Thanh Vân này rồi.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #24