Người đăng: dragonf4393@
Chút thời gian ít ỏi trước khi mặt trời lên, Khánh Dương tận dụng triệt để.
Ngồi trên giường trong tư phòng, hắn nhắm mắt vận công, củng cố lại tu vi bản
thân. Dù gì thì dục tốc bất đạt, hắn không muốn bị ảnh hưởng đến con đường tu
luyện về sau. Ở thế giới nào cũng vậy, kẻ có tiền, kẻ có sức mạnh, kẻ có kiến
thức, kẻ có quan hệ, đều sẽ có chỗ đứng. Mà sức mạnh ở thế giới này thì dường
như là vô cùng vô tận, ai biết được tai bay vạ gió, lại bị một cao thủ nào đó
bất ngờ đánh chết thì sao.
Chính vì vậy mà hắn phải củng cố tu vi, đồng thời nghĩ cách sau này tiến cấp
nhanh chóng. Hắn cũng định sáng ra sẽ đi sắm một chút đồ, dù gì thì đan dược
hắn vẫn chưa cần dùng tới, hiện tại vẫn còn một đống. Mãi chuyên tâm vận công,
hắn không biết có một bóng áo lam đã tiến vào phòng từ lúc nào.
Người đó khóa cửa lại, chọn lấy một cái ghế nhỏ, chống cằm nhìn hắn mải mê tu
luyện mà cười cười. Khánh Dương không biết, nếu hắn mở mắt ra lúc này thì có
lẽ mọi chuyện tương lai sẽ khác đi nhiều, vì nụ cười của người đó, không gì tả
nổi. Đôi môi hồng hồng như cánh hoa đào mùa xuân, nước da trắng hồng rạng rỡ,
điểm lên mái tóc cột xõa ra phía sau, đen tuyền, tất cả đều nằm trên một gương
mặt cân đối đến nỗi chỉ có thể lấy “tỷ lệ vàng” trong toán học ra mà tính
toán, nổi bật lên là đôi mắt long lanh to tròn, lấp lánh như ánh sao khuya,
hiện tại cứ nhìn hắn hấp háy tia nhìn thích thú. Bộ dạng của nàng trông vô
cùng đáng yêu.
Hồi lâu sau, mặt trời đã bắt đầu chiếu những tia nắng đầu tiên xuống Trần Gia
Trang. Cánh vật bừng tỉnh, chim chóc ríu rít vươn mình sau một đêm dài buốt
giá. Lúc này, ngoài tư phòng của Khánh Dương đang chật ních những học trò. Ai
nấy đều quàng tay nải to nhỏ như thể đi dạt nhà vậy.
Quả nhiên, lời mắng hôm qua của Khánh Dương hiệu nghiệm, và chính phán đoán
của hắn cũng chuẩn xác. Đám học trò này đã dậy từ rất sớm, lục tục kéo tới
Trần Gia. Lại có thêm vài vị phụ huynh đứng đó ngóng chờ nữa.
Khánh Dương nghe được cấu đấy, liền thu liễm khí tức, hạ nội công xuống, kết
thúc tu luyện. Điều hắn lo lắng chính là sự xuất hiện của những vị phụ mẫu kia
nên cũng đã chuẩn bị một chút đối sách. Nhưng hắn không cho rằng có ai rảnh
rỗi tới mức đó. Khổ một điều, theo nghịch lý Murphy thì “hễ cái gì xấu, có khả
năng xảy ra, thì chắc chắn xảy ra, và khi xảy ra, thì nó luôn tiến triển tới
mức xấu nhất có thể”.
Nuốt khan một cái, Khánh Dương từ từ mở mắt ra...Mặt hắn bỗng chốc trượt dài
còn hơn cả cái thớt, trắng bệch. Rõ ràng hắn đã bố trí cấm chế học được từ sư
phụ, cũng phóng thần thức ra xung quanh liên tục kiểm tra, đến một con kiến bò
ở đâu, bò thế nào, cách đó 10 thước hắn cũng tường tận. Ấy thế mà cô nương
đang ngồi chống cằm đối diện hắn kia, luôn bằng một cách nào đó mà không một
tài liệu khoa học nào trong đầu hắn có thể giải thích được, đã mấy lần vượt
qua khỏi những lớp rada thần thức của hắn một cách dễ dàng. Lần đầu thì thôi,
coi như vô ý sơ suất ở đâu đó, còn đây là lần thứ 2 rồi, và kì thực, hắn chỉ
nghe một chút hương thơm thoang thoảng mà thôi, còn lại không có một tín hiệu
gì cho thấy rằng hắn đã bị tiếp cận.
Khánh Dương chết điếng người, đông cứng như pho tượng, một cỗ hàn khí từ từ
lan tỏa từ đỉnh đầu chạy dọc suốt sống lưng rồi lan ra khắp thân thể, trong
đầu hắn thầm nghĩ “ôi cái đ* m, sao cả chuyện thử súng với sư phụ mà
Linh tỉ cũng biết? Không lẽ ta không còn một chút bí mật gì cho bản thân
sao?”.
Thấy bộ dạng Khánh Dương hiện tại, Thảo Linh chỉ muốn cười phá lên, nhưng
không dám cười lớn tiếng vì bên ngoài đang có người. Liền khúc khích lấy tay
che miệng cười, rồi nói:
Trần Khánh Dương vẫn giữ nguyên bộ mặt trơ ra, đứng dậy như một cái máy đi về
phía chiếc bàn lớn gần cửa ra vào, bày ra vài lọ hóa chất, mấy bảng tuần hoàn
và lưới phản ứng hóa học, tiện tay pha vài thứ với nhau, có một bình phát ra
quang mang xanh lục dìu dịu mà kiếp trước hắn gọi là dạ quang.
Thảo Linh cũng tiến tới, ngồi đúng vào chỗ hôm qua, vẫn che miệng cười khúc
khích không kiềm được. Xong đâu đó, hắn mới tự tát vào mặt mình một cái cho
tỉnh, lấy lại tinh thần, làm vẻ mặt cau có tức tối như thể bị phá đám, liền ra
mở cửa, diễn kịch:
Haiz...các ngươi làm cái gì mà lại tụ tập ở đây vậy? Sáng rồi thì mau đi ăn
đi rồi còn tu luyện chứ!
Trần huynh! Không phải 2 người lại làm chuyện đó suốt đêm đấy chứ? – Tên
béo lên tiếng. Làm mấy vị phụ mẫu có mặt lập tức tròn mắt hiểu lầm. “Tên tiểu
tử này mới có 14 tuổi mà đã như vậy, thật ta đã nghe lầm chăng?”
Chậc! Các người muốn xem? – Khánh Dương tặc lưỡi đáp.
Lúc này lại làm mấy vị phụ mẫu đâm hoảng, bởi cả đám học trò nhao nhao:
Ta muốn ta muốn!
Ta nữa!
Ta cũng muốn.
Cả đám ùa vào phòng, căn phòng không lớn lắm nên chỉ chứa được một nửa. Nửa
kia ở ngoài cũng dáo dác rướn chân rướn cổ lên xem. Tuy nhiên, không kẻ nào
dám động vào bàn ghế, lại càng không dám đứng gần Thảo Linh. Đối với chúng thì
Khánh Dương còn to hơn sư phụ, mà Thảo Linh lại là tỷ tỷ của hắn, vậy phải
càng kính nể nhiều hơn.
Mấy vị phụ mẫu không kịp kéo con cái lại cũng lập tức chạy theo, tò mò, hồi
hộp ghé một mắt vào.
Cả đám học trò bên trong phòng đều ngồi rạp cả xuống một phép, không kẻ nào
dám trái lệnh. Các phụ mẫu bên ngoài thì hiện thời tim đập thình thình, nhi tử
nhi nữ của họ thường ngày cãi cha mắng mẹ nhem nhẻm, lại đi răm rắp nghe theo
lời tên tiêu tử đang khoác lên người mấy tấm bao bố rách nát kia.
Khánh Dương đưa bảng tuần hoàn mà hắn nhớ được ra cho đám học trò, tuy có vài
chỗ khuyết, tạm thời chưa nhớ ra, nhưng đều là những nguyên tố không quan
trọng lắm. Cả đám học trò lập lức lấy giấy bút ra định chép lại thì Khánh
Dương nói:
Sau đó, Khánh Dương cầm lên 2 lọ chất lỏng trong suốt như nước, đưa ra từng
lọ, nói công thức phân tử, rồi trộn chung với nhau, chiêc bình lập tức biến
thành màu tím nhạt, đậm dần rồi tím hẳn, sau đó lại chuyển sang nhạt dần mãi
tới khi còn màu tím nhạt mới dừng lại.
Lúc này Khánh Dương lại cầm lên một bình khác, nói công thức, xong liền nhỏ
vào bình màu tím kia 2 giọt, chất lỏng trong bình liền hóa thành màu lục. Hắn
lại cầm thêm một bình khác nữa, cũng nói công thức và cách xảy ra phản ứng, đổ
vào bình màu lục một chút, chất lỏng trong bình lập tức phát ra quang mang màu
lục.
Woaaaa! Trần huynh thật lợi hại quá đi mà! Thế này thì chúng ta cần gì tới
đèn nữa!
Đúng đúng! Trần huynh mau chỉ giáo bọn ta cách làm ra thứ đó đi!
Cả đám nhao nhao lên muốn Khánh Dương chỉ dạy cho mình làm được những thứ vừa
xảy ra. Khánh Dương đưa chiếc bình phát ra quang mang cho chúng xúm xít nhau
lại xem rồi trầm trồ, tiện tay lấy luôn chiếc bình cũng như thế nhưng đã làm
trước khi mở cửa, đưa cho nhóm bên ngoài để mọi người cùng xem. Đợi một chút,
Khánh Dương mới nói:
Cách làm ra thì ta cũng đã nói từ đầu rồi, tuy nhiên, đều là cổ tự mà ra,
các ngươi không học, thì ta có chỉ dẫn thể nào cũng vô dụng. Mà kinh thư trong
Trần Gia Tàng Kinh Các đều không có. Hơn nữa, còn chưa đầy một tháng nữa là
chúng ta sẽ tham gia hội tuyển đệ tử của Hồng Vũ Môn rồi, cho nên không có
nhiều thời gian chỉ dẫn các ngươi từ đầu. Hiện tại, các ngươi cứ tiếp tục học
tập tu luyện như mấy ngày này đi đã, sau đó, chăm chỉ vào tàng kinh các một
chút cho quen đi. Kẻ nào tới đây được cùng ta đến Hồng Vũ Môn, ta sẽ trực tiếp
chỉ dẫn, kẻ nào chưa may mắn mà phải ở lại thì cũng đừng buồn, ta sẽ tìm cách
mỗi vài tháng đưa một ít những thứ giải nghĩa cổ tự về Trần Gia Tàng Kinh Các,
các người đều có thể lấy mà đọc. Có điều, hiểu được hay không thì phải dựa vào
sự cố gắng của mỗi người các ngươi. Sau khi đã đưa hết những giải nghĩa cổ tự
về, ta sẽ chọn dịp nào đó, đưa về đây nhiều thứ hay ho mà các ngươi tự làm
được, tỉ như 2 cái bình dạ quang ta vừa mới đưa đấy.
Hoan hô Trần huynh! Chế ra được bình này thì ta cũng không cần dạ minh châu
nữa! Thứ này sáng hơn nhiều! – Một tên công tử bột hô lên.
Hoan hô Trần huynh! Trần huynh vạn tuế!
Cả đám lại nhao nhao mãi cho tới khi Lý Kinh Vân đem đồ ăn sáng tới mới chịu
tản đi dùng bữa. Mấy vị phụ huynh, có vị đã yên tâm giao hẳn con họ cho Trần
Gia, có mấy vị khác vẫn bán tín bán nghi, đành chờ xem tên tiểu tử áo rách quê
mùa kia sẽ làm gì.