Người đăng: dragonf4393@
Sau một ngày vất vả, đến quá trưa đám học trò mới được ăn cơm, ai nấy đều ăn
lấy ăn để như thể sắp chết đói vậy, mặc cho đồ ăn đã nguội ngắt, nhưng đĩa nào
cũng thoáng cái sạch trơn, thiếu điều bị liếm luôn những mỡ dầu còn sót lại.
Mà cũng đúng, chúng chưa bao giờ phải hoạt động nhiều như hôm nay, nên ăn như
hổ uống như rồng là dĩ nhiên.
Bữa trưa kết thúc chậm hơn mọi khi, nhưng Khánh Dương thì ăn một mạch rất
nhanh rồi lẳng lặng chuồn êm trước khi ai kịp nhận ra. Khánh Dương âm thầm đến
chỗ đình viện của lão Bạch.
Lão Bạch lúc này đã dạy được Tiểu Miêu và Hoàng Tuyết giấu đi khí tức, trông
ngoài không khác gì một con mèo nhỏ với một con thằn lằn, kể cả cao thủ Vương
cấp cũng đừng mong nhận ra. Lão Bạch thì vẫn đùa giỡn với Tiểu Miêu bằng một
cọng cỏ, còn nói chuyện với cả Hoàng Tuyết. Biết Khánh Dương đến, lão hắng
giọng:
Chà! Sao rồng lại đến gặp tôm thế này!
Sư phụ! Sự phụ lại trêu rồi, đồ nhi có chút việc muốn bàn với sư phụ.
Trần thiếu gia nay oanh động lại đến tìm lão nô như vậy sao! – Lão cười
cười, nhưng trong phút chốc lại chuyển ngay sang vẻ sốt sắng nói – Này, ta
dùng thần trí biết được hôm nay ngươi dắt mũi cả đám người, thật khâm phục a!
Là sư phụ thiên tài đào tạo ra được một đồ đệ thiên tôn đó mà! Ha ha ha ha
– Khánh Dương cười lớn.
Thật lẻo mép! Mà này, ngươi vẽ ra lắm thứ, cho ta xem một chút được không?
Cái này, hiện tại chưa đâu vào đâu, đêm nay, vào mật thất rồi thì đệ tử sẽ
truyền lại hết cho sư phụ, đằng nào thì sớm muộn gì đệ tử cũng sẽ lên Hồng Vũ
Môn, cho nên tất cả những bản vẽ đấy, đều chép ra là để cho sư phụ cả, người
không phải lo!
Thật không? Ngươi nói đấy nhé!
Là thực, đệ tử đều có sẵn trong đầu, đâu cần phải ghi chép, mà đem theo
những tại liệu đó ra bên ngoài, lỡ có kẻ chiếm được thì lại tiện nghi cho hắn,
huống hồ đây là đệ tử chủ tâm muốn tặng cho sư phụ, ít nhiều thì sư phụ cũng
đã không chê tên gia nô hèn kém, vậy thì những thứ đó, so với công lao của sư
phụ không đáng là gì!
Thật khen cho tên láu miệng nhà ngươi! Được! Vậy thì tối nay ta nhận vậy.
Không, sự phụ cứ cầm luôn hiện tại – Khánh Dương động túi trữ vật, xuất hết
ra một tập dày những giấy và hình vẽ có nề nếp, trình tự. – Hiện tại để trong
trữ vật giới chỉ thì không hay, còn để trong túi trữ vật này, nhỡ có kẻ rắp
tâm trộm đi, cho nên sư phụ tạm thời giữ lấy. Tài liệu này còn thiếu nhiều
chỗ, là đồ nhi cố ý chép thiếu những chỗ quan trọng để có kẻ nhìn thấy thì
cũng không thể nào bắt chước làm theo, cũng không thể hiểu được gì, chính vì
vậy mà đến khi trở lại mật thất thì sẽ điền hết vào rồi bắt đầu giải lại cho
sư phụ xem.
Thấy những tài liệu vào tay, lão Bạch rất nhanh liền cất hết vào trữ vật giới
chỉ của mình, mặt lão nhăn nhúm lại, cười còn hơn bắt được vàng:
Với một người cuồng luyện chế như lão thì những tài liệu này vào tay không
khác gì cao thủ vô tình nhặt được thần binh lợi khí, chỉ thiếu điều nhảy cẫng
lên mà la lớn nữa thôi. Khánh Dương đợi sư phụ thu hết vào rồi mới nói:
Có điều, chắc sư phụ cũng nghe rồi, vậy nên đồ nhi không dài dòng nữa,
phiền sư phụ đem cái bát đêm qua, chia làm 3 phần, một phần sư phụ cứ lấy
vaseline đó lấp bình lại chứ đừng dùng loại nút khác, mà cất đi, sau này sư
phụ có hứng thì lôi ra mà nghịch. Phần thứ 2 thì sư phụ cũng làm như vậy, đêm
nay đồ nhi sẽ giữ, sau này có việc cần. Hmmm....mà cũng không lâu lắm đâu,
chừng 3 hôm là nhanh, có thể cho sư phụ thấy uy lực của thứ vũ khí mà khi sáng
đồ nhi vẽ, việc đó thì khẳng định là chỉ một mình sư phụ mới được chứng kiến
mà thôi. Phần còn lại, sư phụ cứ để luôn trong cái bát cũ, bịt lại, trước
hoàng hôn hãy đem ra sau núi, đệ tử sẽ ra mắt thứ hay ho mà khi trước đệ tử
hứa. Có một điều là lúc chia ra, sư phụ phải thật nhẹ tay, cũng không được đổ
mạnh, tưởng tượng như là đang chia một bát trứng thằn lằn ấy. Có điều, trứng
thằn lằn khi vỡ thì cũng còn được, chứ còn thứ này mà động quá lực một chút
thì chẳng hay ho gì đâu. Không phải là dọa dẫm, mà là thực đấy!
Được được! Dù sao thì cũng là đồ tên tiểu tử nhà ngươi chế ra, cứ theo như
ngươi là được!
À, phải rồi, sư phụ trước khi chia thì cứ đổ một ít nước ngập vào bát đấy,
sẽ giảm thiểu được khả năng tai nạn, ngay cả 2 chiếc bình cũng nên để thứ đó
ngập trong nước.
Được được, vậy ta đi làm luôn.
Cáo từ vi sư, hẹn chiều nay sẽ gặp.
Mấy canh giờ trôi qua, đám học trò dáo dác tìm Khánh Dương không thấy, liền tụ
tập phía bãi đất trống sau ngọn núi hậu Trần Gia Trạng. Chúng nóng lòng muốn
biết việc gì sẽ hay ho. Cả Trần Chí Hàn cũng len lén ra khỏi Trần Gia mà có
mặt, mấy vị đồ sư lúc sáng cũng không ngoại lệ.
Đợi mãi tới khi mặt trời gần xuống núi thì Khánh Dương lúc này mới từ xa tiến
tới cùng với lão Bạch. Hắn đốt một đống lửa nhỏ lên vì lúc này cũng đã hơi xế
bóng, cảnh vật bắt đầu chìm vào bóng tối.
Không thắc mắc gì, lão Bạch liền lấy ra cẩn thận. Vốn dĩ xưng hô như vậy thì
ngay từ đầu, lão Bạch đã muốn hắn giấu nhẹm đi sự tồn tại của vị sư phụ này,
bản thân lão không muốn tái xuất giang hồ cho nên mới làm thế. Khánh Dương mở
bát, lấy ra một ít mấy phiến tinh thể trong suốt, trông như pha lê, đặt lên
một phiến đá nhỏ, để gần vào đống lửa một chút cho khô.
Chẳng phải là pha lê sao? Có gì đặc biệt chứ? – Tên học trò lực lưỡng thắc
mắc.
Đúng đấy, không lẽ huynh nỡ lừa chúng ta sao?
Đám học trò lúc này xôn xao, đặt ra nhiều nghi vấn. Thứ pha lê bình thường thì
nhà chúng không thiếu.
Khánh Dương vẫn im lặng, đoạn liền lấy một miếng nhỏ trông chừng đã khô, đặt
lên một phiến đá khác ở xa hơn. Hắn cầm lên một viên đá nhỏ, tung lên không
trung. Đám học trò liền im bặt, dán mắt vào viên đá kia, không ai biết Khánh
Dương đang làm gì.
Một tiếng nổ phát ra. Đám người lại xôn xao.
Waaaaa! Không nghĩ là pha lê cũng có thể phát nổ chứ! Trần huynh, huynh làm
sao lại thế!
Đây hẳn là tự bao pha lê trong truyền thuyết rồi! Không ngờ Trần huynh lại
làm ra được! – Một nữ tử tỏ vẻ hiểu biết. Cả đám học trò lẫn đồ sư liền nhìn
vào nữ tử đó bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Tự bao pha lê? Cái gì mà tự bạo pha lê chứ! Đây là TATP, một loại hỏa dược
mạnh!
Nghe tiếng Khánh Dương, cả đám lại nhìn sang Khánh Dương khó hiểu.
-Đúng vậy! Ta cũng chưa nghe!
Khánh Dương cười cười:
Mọi ánh mắt hồi hộp nhìn vào đám tinh thể đó.
Mấy tinh thể liên tục phát nổ. Vốn chúng vừa mới khô, gặp nhiệt lượng tỏa ra
từ đống lửa nung nóng lên một chút thì nổ là điều hiển nhiên. Bởi TATP vốn là
thứ thuốc nổ rất nhạy, gặp ma sát cũng có thể nổ, đập nhẹ một cái cũng nổ, mà
gặp chút nóng cũng liền lập tức nổ. Nhưng nếu giữ trong nước hoặc dầu thì
chúng lại rất an toàn.
Đoạn, Khánh Dương lại nói:
Cả đám vừa giật mình vì những tiếng nổ đanh tai, nghe Khánh Dương nói liền lùi
lại hơn 12 bước, đều tỏ vẻ sợ sệt. Có mấy kẻ còn nuốt khan vài cái, hồi hộp
mong chờ điều tiếp theo.
Chờ cho mọi người lùi ra khoảng cách an toàn rồi, nhắm chừng cũng được tới
chục trượng, Khánh Dương mới mở bát ra, lại gần cho ai nấy đều thấy, lượng
tinh thể ở đây gom lại chỉ khoảng nửa nắm tay mà thôi, nếu đem cân thì có lẽ
là khoảng chừng trên dưới 50 gram.
Sau đó, Khánh Dương tiến tới đống lửa, đổ cạn nước trong bát ra ngoài, lấy ra
một tấm giấy dày đã chuẩn bị sẵn, đặt lên chỗ thuốc nổ, rồi lấy trong túi trữ
vật ra một chiếc nắp nồi bằng đất nho nhỏ, đậy vừa chỗ giấy gói thuốc nổ đó
lại, rồi trét thêm một lớp sáp bên ngoài, nhẹ tay ném vào đống lửa một cách
khéo léo để phần sáp úp xuống, đưa đáy bát lên trên, liền đó hắn chạy thật
nhanh về phía mọi người hét lớn:
Đánh soạt một cái, Khánh Dương cũng ngồi xuống nhìn về phía đống lửa, hơn ai
hết, hắn hiểu rõ sự nguy hiểm của thứ này. Những người ở đây thấy vậy cũng lập
tức ngồi thụp xuống theo, hướng mắt về phía đống lửa chờ đợi.
Chỉ mấy khoảnh khắc sau thì một tiếng nổ long trời vang lên:
Làn khói trắng bốc lên cao, xoắn lại thành hình cây nấm, âm thanh vang ra, gặp
núi mà dội lại văng vẳng mấy lần. Uy lực của vụ nổ làm cho mấy thanh củi bắn
tung tóe ra, giữa màn đêm bỗng chốc biến thành một cảnh tượng đẹp mắt. Cùng
với đó là chiếc bát vỡ vụn, mảnh bát lẫn với đất đá nhỏ xung quanh bắn ra, rơi
lộp độp cách đám người vài bước chân.
Lúc lâu sau mới có kẻ lên tiếng:
Trời! Còn mạnh hơn cả hỏa đạn của thúc thúc ta nữa!
Thật khủng khiếp! Hỏa đạn to bằng nắm tay cũng không nổ đến như vậy!
Liên tục những tiếng cảm thán kinh ngạc nối đuôi nhau vang lên. Hiện trường
bây giờ tối tui, đám tàn lửa chưa tắt hẳn thì nằm mỗi nơi mỗi chút. Đám người
ai nấy nuốt khan, riêng Khánh Dương thì bình thản nhóm lên một cây đuốc đã
được hắn chuẩn bị sẵn.
Thế nào? Hiện tại thì đã tin những lời ta nói rồi chứ?
Ta tin, ta tin, đánh chết ta cũng tin! – Tên học trò lực lưỡng lúc này mới
liến thoắng.
Nếu chỉ có nửa nắm tay đã có thể đơn giản làm cho đất đá bắn ra xa tới vậy,
thì một khối lớn hơn...hắn không dám tưởng tượng thêm nữa.
Khánh Dương cười cười, đột nhiêm vẻ mặt đanh lại, nghiêm túc triệt để đáp:
Về những thứ các người vừa thấy, tuyệt đối kín tiếng cho ta, để lộ ra thì
cả ta và các ngươi đều sẽ gặp trắc trở. Nếu muốn toàn mạng, sau này có thể
theo ta làm ra nhiều thứ khác tuyệt hơn thì hãy giữ tiếng. Những điều ta nói,
các ngươi thấy đấy, bằng chứng rõ ràng, ta quyết không phải kẻ chỉ biết nói
suông. Các ngươi hãy cố gắng trau dồi kiến thức, khi ta đi Hồng Vũ Môn trở
lại, sẽ đem Trấn Thanh Vân trở nên thiên hạ độc tôn! Các người hứa chứ?
Ta lấy danh dự ra thề! Chỉ cần sau này được cùng ngươi chế ra những thứ uy
lực như vậy thì có chết ta cũng không khai ra một lời nào!
Ta cũng thề, nếu hé ra một lời thì trời tru đất diệt! Nhưng sau này, ngươi
nhất định phải cho ta dùng thử những thứ lợi khí đó mới được
Cả đám học trò lúc này lại nhao nhao lên. Các vị đồ sư thấy vậy cũng đưa tay
lên trời:
Đợi một chút cho khắp thảy đã nói ra lời thề độc, Khánh Dương mới cười cười:
Đoạn, cả đám ai tìm đường nấy rời đi, Khánh Dương cùng với Trần Chí Hàn và lão
Bạch cũng trở lại Trần Gia. Không ai để ý tới một dáng hình mảnh khảnh, vận
một bộ y phục màu lam đang nấp gần đó âm thầm theo dõi. Lúc này xung quanh đã
vắng mới khẽ bước về phía Trần Gia Trang, thì thầm:
Vì Thanh Vân trấn nói là nhỏ, chỉ so với các thành thị lớn thôi, chứ không hề
nhỏ. Riêng nơi thử nghiệm cũng đã cách Trần Gia Trang tới gần một dặm đường,
mà Trần Gia thì lại cách trung tâm tới hơn một dặm nữa, vì vậy vụ nổ lớn như
thế cũng không làm kinh động đến ai, hơn nữa, lại có núi chắn tiếng vang,
thành ra không ai biết đến sự kiện vừa diễn ra cả.
Về phần đám học trò, khi trở lại gia thất thì cũng đã tối mịt, mặt mày đều lem
luốc, y phục xộc xệch, nên bị phụ mẫu hỏi vặn cặn kẽ, sợ rằng là nhi tử nhi nữ
của mình bị người khác chặn đường ám toán. Nhưng chúng kể ra ngày hôm nay đã
làm những gì. Mới đầu bọn họ còn không hài lòng, đã mất bao nhiêu kim tệ cho
Trần Gia mỗi tháng, mà lại bắt con họ lao động nặng nhẹ như nô gia, nhưng đến
khi chúng khẳng định điều này là tự nguyện, lại còn kể lại những tài hoa của
tiểu tử họ Trần kia khiến phụ mẫu chúng được một dịp gật gù.
Ít nhiều họ cũng nghe lời bóng gió về tên tiểu tử đó, không ngờ lại là sự
thật, mà lại thấy tiểu tử họ Trần kia cũng không hiềm thù gì con cái họ, lại
còn để cho chúng theo học tập nên phần nào cũng nguôi giận.
Tới bữa tối, thấy con cái họ, cả nữ lẫn nam đều ăn nhiều hơn thường ngày, lại
còn yêu cầu phải mặn hơn một chút thì trong lòng ai nấy đều lo lắng, thế những
nghe thuật lại những lời Khánh Dương đã nói thì họ cảm thấy tên này như một
thiên tài giáng lâm, học rộng hiểu sâu còn hơn cả mấy vị đồ sư vô dụng kia. Đã
vậy toàn bộ đám học trò này đều đòi phụ mẫu cho mượn vài cuốn kinh thư để đọc
sau khi ăn tối, làm cho phụ mẫu chúng được dịp tròn mắt, không ngờ rằng một
tên tiểu tử họ Trần lại không biết bằng cách gì mà khiến con cái họ chăm chỉ
học tập đến như vậy, liền lời to tiếng nhỏ khuyên răn con cái phải ráng theo
chân tên tiểu tử đấy mà chăm chỉ học tập, tu luyện, những mong con cái họ cũng
sẽ có ngày trở thành rồng thành phượng.
Không khí trong mỗi gia đình đều có chút ấm cúng, mặc cho bên ngoài trời thì
gió đã khẽ hát lên khúc ca băng giá, bài ca mùa đông đã về.