Những Người Muốn Khổ.


Người đăng: dragonf4393@

Lúc này, mặt trời đã lên. Trần Thảo Linh được cha nuôi bảo đi tìm mẫu tử Trần
Khánh Dương lên một biệt viện nằm giữa hoa viên Trần Gia Trang. Nhưng nàng đến
nơi thì chỉ thấy có mỗi Lý Kinh Vân nên đã đưa Lý Kinh Vân lên đó trước, lúc
này mới trở lại tìm Khánh Dương.

Đi mãi gần nửa canh giờ vẫn không tìm thấy hắn đâu, nàng có chút lo lắng, dáo
dác tìm kiếm hơn thì bất ngờ thấy cánh cửa kho củi hơi hé mở. Nàng bèn nấp đi
quan sát.

Sau một lúc không có động tĩnh gì, cánh cửa mới mở rộng ra, một thân ảnh nhanh
chóng bước ra rồi khép lại. Đó chính là Trần Khánh Dương. Thảo Linh tò mò bám
theo, không biết tên tiểu tử này định làm cái trò gì. Mãi tới khi Khánh Dương
ra tới giếng nước.

Thường thì mọi ngày khác, đám nô gia đều còn ngủ say, chỉ có vài người đầu bếp
mới chạy tới chạy lui làm bữa sáng, mà khu nhà bếp thì lại cách chỗ giếng này
tới mấy khu, vả lại chỗ nhà bếp cũng có một cái giếng riêng dùng để nấu ăn.
Chính vậy mà bình thường Khánh Dương vẫn hay dậy sớm đến đây tắm rửa, chẳng
hiểu vì sao cả ngày mệt mỏi thì chiều tối hắn không tắm, mà lại có thói quen
tắm sớm làm gì.

Vẫn như thường ngày, miệng thì huýt sáo, Khánh Dương tự nhiên lột sạch y phục
ra vắt lên thành giếng, vì hắn không muốn mặc đồ ướt mà chạy tới chạy lui.
Tiếp đó cứ bình thản múc nước dội từ đầu đến chân, say sưa tận hưởng dòng nước
ấm áp.

Nói là mùa cuối thu đầu đông, nước đã bắt đầu đóng băng cả, nhưng nước dưới
giếng sâu thì khác, có một lớp đất dày bên trên cách nhiệt với không khí, cho
nên lúc này, nhiệt độ không khí thấp hơn nhiệt độ nước. Mà lại là buổi sớm,
sau một đêm thiếu ánh mặt trời thì không khí lúc này lại càng lạnh hơn so với
nước giếng khơi. Nắm được điểm đó nên Khánh Dương mới thích hưởng thụ điều
này, duy có điều chiều tối không tắm thì chả ai biết.

Say sửa dội nước, huýt sáo, Khánh Dương không ý thức được là ở một nơi rất gần
đó, Thảo Linh đang đỏ mặt quay đi. Nàng cắn nhẹ lên bờ môi phơn phớt.


  • Chết...tên tiểu tử kia, làm ta bám theo lâu như vậy, lại thấy hết rồi, làm
    sao bây giờ! Ta còn là xử nữ mà! – Thảo Linh thầm nghĩ.

Chính vì những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, mà Thảo Linh dần buông lơi cảnh
giới, vốn khi nảy nàng giấu đi khí tức thì hiện tại có bao nhiêu giờ lại phát
hết cả, làm cho Khánh Dương giật mình quay lại:


  • Ai? – Hắn quát lớn, trong lòng có chút hồi hộp, không nghĩ là đột nhiên lại
    phát hiện nguồn khí tức, không biết là cao thủ nào đang theo dõi mình, có lẽ
    vì việc hôm qua mà có kẻ muốn báo thù chăng?

Bất ngờ nghe tiếng quát, Thảo Linh giật mình quay ra:


  • Là ta! Là ta!......Á á á........

Thảo Linh hiện tại thì mới thực sự là trông thấy hết sự vật. Nàng liền ôm chạy
chạy biến, để lại một tên Khánh Dương ngơ ngác đứng đấy. Phải một lát sau hắn
mới chợt nhận ra nguyên do của phản ứng kia. Liền lẩm bẩm:


  • Ra là vậy! Haiz...dưới góc độ chuyên môn thì đây là vấn đề cơ thể sinh học
    với cả giải phẫu thôi mà! Có gì đâu phải làm to... – Hắn lầm bầm.

Tiếp tục tắm sơ qua rồi mặc vào bộ y phục rách nát. Khánh Dương không còn huýt
sáo nữa, dù sao hắn cũng hơi chột dạ khi để một người con gái trông thấy nhiều
thứ không nên thấy như vậy, hắn vẫn còn là xử nam 2 kiếp kia mà.

Rời khỏi giếng, Khánh Dương định đi tìm Thảo Linh để giải thích thì bắt gặp
Tiểu Tài. Tên nhóc này thì miệng mồm chưa thấy người là đã cất tiếng liên
thanh:


  • Lão đại lão đại! Ngươi làm gì mà để Linh tỷ khủng hoảng thế kia! Sao lại
    đối xử với nữ nhi như vậy chứ! Thật đáng xấu hổ mà!


  • Hả? Ta làm gì?


  • Còn chối nữa! Mà thôi, đó là việc của ngươi, ta không dám quản, có điều,
    mau lên hoa viên biệt viện, nhị gia cho gọi ngươi đấy! Dì Lý đã lên đó được cả
    canh giờ rồi, hiện đang kiếm ngươi đó!


  • Hả?


Cảm thán một tiếng, không đợi Tiểu Tài nói thêm được lời nào, Khánh Dương chạy
như bay lên biệt viện. Việc xảy ra ngày qua, hắn cũng đã dự tính sẽ có kẻ báo
thù, lại không nghĩ là sớm như vậy, mà lại còn đối phó với mẫu thân hắn trước
nữa.

Khi chạy tới chỗ hôm qua xảy ra sự việc, Khánh Dương trong lòng đang tức tốc,
đưa tay mở cửa. Có kẻ nào đó đã khóa trái cánh cửa này lại.

Giật mấy lần không được, hắn định đánh vỡ nó, nhưng nghĩ lại, nếu đem thân mẫu
chạy qua đây thì cánh cửa đó có thể cản đi vài tên tép riu vướng chân vướng
tay. Liền đổi ý khác, vận công nhảy luôn một cái qua bức tường cao tới hơn nửa
trượng (1 trượng = 10 thước = 4 mét).

Tiếp đất một cách nhẹ nhàng, vừa nhìn lên thì hắn thấy mẫu thân cách đó không
xa, đang cùng với nhị bá nhìn về hắn. Lý Kinh Vân còn nở một nụ cười mãn
nguyện, làm cho hắn ngơ ngác cảm thấy có gì đó không đúng. Vốn hắn còn đang
định tung hết công lực mà cướp lấy mẫu thân chạy trốn cơ mà, giờ lại thành sự
thể gì đây không biết. Đã vậy, quanh đó còn tụ họp đông người, có những học
trò Trần Gia, có luôn cả những đồ sư, có nhị bá của hắn, cũng có luôn cả một
vài quản gia. Thấy hắn cứ đứng như trời trồng, Lý Kinh Vân mới cất tiếng:


  • Lại đây nào tiểu Dương! Lại đây.

Với một bộ mặt ngơ ngác, cứ dài ngoằng, Khánh Dương lững thững bước tới, cứ
nhìn quanh đề phòng. Hắn không tin được là đám người này không đến để đối phó
với hắn.


  • Nào nào, ngồi xuống đây nào, đừng có đực mặt ra như vậy. Nhị bá cùng những
    đồ sư ở đây là muốn nói chút chuyện với chúng ta thôi mà.

Lúc này Trần Chí Hàn mới nhìn Khánh Dương cười cười:


  • Thân thủ khá lắm! Chẳng hay, ta có thể biết sư phụ của ngươi là ai chăng?


  • Là ta trộm lấy ngọc giản võ công trong Trần Gia Tàng Kinh Các – Khánh Dương
    đáp cộc lốc.


Vốn rằng đám người Trần Gia trước kia đối xử với mẫu tử hắn không tốt, nỗi hận
đấy, hắn tuyệt đối không nuốt trôi. Nhưng câu trả lời này lại làm cả đám người
ngơ ngác hơn, không nghĩ rằng một tên tiểu tử phế vật như vậy lại có thể đột
nhập tàng kinh các lúc nào không ai hay biết, lại có thể tự luyện tập đến tới
mức nhảy qua nửa trượng như loài phi điểu thế này.


  • Ha ha ha! Khẩu khí lớn! Được lắm! Thế nếu hiện tại ta cho ngươi tự do ra
    vào Trần Gia mọi chỗ thì ngươi thấy thế nào? – Trần Chí Hàn cười lớn.


  • Vào chuyện chính luôn đi Hàn bá bá, ta vốn không thích dài dòng!


  • Tiểu Dương! Sao con lại ăn nói với bá phụ như vậy! Mau nhân lỗi đi nào! –
    Lý Kinh Vân không nỡ nhìn thấy nhi tử của mình từ chối tổ tông như vậy.


  • Mẫu thân! Nhi tử không cảm thấy sai, trước đây, họ đối đãi với chung ta thế
    nào? Có coi chúng ta là huyết thống không? Ngày ngày sai khiến mẫu tử ta giặt
    giũ bằng nước lạnh mùa đông, mỗi ngày ta không gánh đủ 10 thùng nước lớn và bổ
    xong 5 đống củi lớn thì không cho ăn, mà nếu có hoàn thành thì bữa cơm của
    chúng ta ra sao? Một cái bánh, 2 con tép cháy, 4 cộng rau? Chúng ta ngủ ở đâu?
    Giữa nhà kho, trên một đống cỏ, xung quanh chuột chạy rết bò. Mẫu thân nói
    xem, họ đối đãi với chúng ta tốt như vậy, ta có việc gì mà phải nể mặt họ chứ?
    – Khánh Dương đứng phắt dậy, giọng gay gắt.


  • Nào nào, ngươi như vậy là không đúng! Ngươi còn chưa nghe hết bá phụ nói gì
    kia mà! Nào nào, ngồi lại nào – Lý Kinh Vẫn cười cười nhỏ nhẹ.


Bà biết, tính khí nhi tử của bà nóng nảy hệt như phụ thân của hắn, bà cũng
biết bao nỗi uất ức đó, hắn sẽ tuyệt đối không nuốt trôi.

Uống một chung trà, Khánh Dương lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói:


  • Được rồi, hiện tại, muốn điều gì ở ta thì các người có thể nói ra. Đương
    nhiên, cái giá không nhỏ, không chịu được thì xem như chưa từng xảy ra việc
    gì.

Thấy hắn có vẻ bình tĩnh hơn, Trần Chí Hàn lúc này mới trầm giọng:


  • Ngươi có tội, nhưng tội đó có thể cho qua, ngoài ra, mẫu tử ngươi hãy
    chuyển lên khu nhà phía tây bên trong nội gia mà ở, cần gì thì chúng ta sẽ chu
    cấp đầy đủ, sau đó, hãy sang khu luyện dược, ngươi được lĩnh 30 viên Ngũ tinh
    Tấn cấp Vũ đan Bạch phẩm, cũng sẽ cho một sư đồ tốt nhất tới dạy ngươi tu
    luyện, đồng thời, hãy đến Trần Gia Học Viện mà học tập kinh văn như những học
    trò ở đây, Thêm nữa, y phục của mẫu tử ngươi cũng có 30 bộ, đều là lụa tốt, sẽ
    có người đưa tới. Với một điều kiện là ngươi sẽ tham gia tuyển hội sắp tới và
    trở thành đệ tử Hồng Vũ Môn. Ngươi thấy thế nào?

Khánh Dương hơi nheo mắt nhìn sang bá phụ hắn, im lặng, không nói nửa lời.
Đoạn lại nhìn vào chung trà.


  • Hay nếu thấy chưa đủ thì ta sẽ bàn bạc cung cấp gấp đôi chỗ đó? – Sợ Khánh
    Dương không đồng ý, Trần Chí Hàn lại nói thêm.


  • Ta sẽ cho ngươi đọc mọi kinh văn mà ta có, lúc nào muốn giải nghĩa, gọi một
    tiếng là ta sẽ có mặt – Lão đồ sư râu dài tóc bạc cũng lên tiếng.


Đám học trò ở đấy cũng nhao nhao:


  • Ta sẽ cho ngươi mượn trúc giản.


  • Đúng đấy, ta thì nhiều nghiên đầy mực, có thể cho ngươi cả.


  • Ta cũng vậy, phụ thân ta chế luyện bút, ta sẽ xin phụ thân cho ngươi một
    cây tốt nhất, êm nhất.


  • Ta muốn kết ngươi làm huynh đệ.


Những học trò tại đây đều đã kinh qua việc bá đạo của Khánh Dương, muốn mua
lấy một chút danh giá từ hắn, cũng vừa muốn có thể gần gũi để học tập. Chỉ từ
một tên phế vật không tên tuổi, mà giờ hắn ở một đẳng cấp còn hơn chúng, chính
vậy mà chúng muốn thân cận làm quen, sau này tiện việc hỏi thăm cách mà Khánh
Dương rèn luyện.

Im lặng và bình thản, Khánh Dương nhấc chung trà lên, uống thêm một ngụm rồi
đặt xuống.


  • Cạch.... – Tiếng đấy chung trà chạm vào chiếc bàn đá vang lên. Đám học trò
    hỗn loạn khi nãy chợt im bặt.


  • Là trà Tuyết Sơn ở vùng núi phía Bắc, nơi quanh năm chỉ có 2 mùa, một mùa
    Xuân kéo dài 3 tháng, còn lại không khí chí hàn băng giá. Hái trà là vào mùa
    xuân, khi khí hậu hơi ấm, vừa đủ cho băng tan, cây cối đâm chồi nảy lộc. Vị
    đắng thanh thiết, để lại hậu vị ngọt thơm kéo lâu trong cuống họng, hương
    phảng phất lên mũi, chứng tỏ trà này được hái vào đầu xuân, là những búp sớm
    mạnh mẽ nhất. Người hái phải chịu gió sương, hái lúc bình minh, sương nặng,
    lúc này búp trà mới ngậm no nước. Khi hái phải khéo léo không để cho lớp lông
    trắng rụng đi. Hơn nữa, phải chọn những cây ngàn năm tuổi mới ra được vị hương
    này. Lúc đem về phải đổ ra sao trà lập lức, không được để quá 1 canh giờ từ
    khi hái xuống, khi sao phải để than, không có lửa ngọn, người sao phải khéo
    léo không làm giập gãy búp trà, cũng không làm rụng đi lớp tuyết mao. Khi hãm
    trà phải dùng nước suối trong lấy từ trên đỉnh núi, ấm này là dùng nước giữa
    dòng Thanh Vân Giang nên mới có mùi hơi tanh như cá, làm mất đi một điểm đáng
    quý. Hãm trà thì phải đổ nước sôi trước, rồi bỏ đi, để khử những cặn bẩn lúc
    sao trà, cũng là làm lá trà ngấm nước. Sau đó mới đổ nước vào, không quá nóng,
    không quá nguội, nước ở đây đã đun sôi cho nên làm cho những chất đắng tiết ra
    quá nhiều, khiến trà bị át đi vị thanh phải có. Ta nói, đúng hay sai? – Những
    điều này là Trần Khánh Dương trước đây đã đọc được từ một kinh thư mà Thảo
    Linh trao cho.


Trần Khánh Dương nguyên bản vốn cũng ham đọc sách, mà Nguyễn Linh Khánh Dương
tiền kiếp cũng rất ham đọc sách, chính vì điểm này mà hắn phải thầm cảm ơn cái
xác phàm này một tiếng.

Một tràng dài không ngừng nghỉ, Khánh Dương lại khiến đám người ở đây tim đập
chân run, không biết là đang đối diện với một kẻ gia nô hay là một chưởng môn
nào đó. Hắn lại còn dựa vào đặc điểm, biết chính xác đây là dùng nước con sông
phía trước Trần Gia Trang, cũng nói trúng luôn lúc pha trà là dùng nước sôi
già để pha ra.

Chính Trần Chí Hàn cũng đực mặt ra, tim đập thình thịch, trong lòng thầm mắng
đám người Trần Gia sao trước kia lại có thể chịu lép vế với Đồng Gia mà không
bảo vệ mẫu tử hắn thì có phải hiện thời đã nắm chắc trong tay một con mãnh
long rồi! Nuốt khan vài cái, Trần Chí Hàn hít sâu một hơi, ổn định lại nhịp
thở, lấy lại mình tĩnh, cất tiếng phá tan không khí trầm lắng vừa rồi:


  • Quả nhiên đã là Long thì tuyệt đối không giống Xà! Từ đâu mà ngươi có thể
    biết được những thứ này?

Khánh Dương nhếch mép lên một cái, ném một ánh nhìn khinh bỉ về phía đám học
trò đằng sau, trước đây, hắn cũng không ít lần thị đám này khinh ghét, bỡn cợt
ra mặt. Liền đó hắn nói:


  • Trúc giản trong Trần Gia Tàng Kinh Các Không có! Điều này phải cảm ơn Linh
    tỷ đã từng cho ta mượn những trúc giản đem về từ Hồng Vũ Môn. – Liền quay sang
    Trần Chí Hàn – Mà điều này, không ai khác ngoài Hàn bá phụ làm ra, ta rất cảm
    kích. Bá phụ, thứ lỗi cho ta khi nãy lỗ mãng, những uất ức trước nay ta nuốt
    không trôi, nhưng ơn lượng này của bá phụ, không phải là nhỏ, với ta mà nói,
    có thể sánh với một vị sư phụ. – Khánh Dương đứng lên chắp tay thi lễ.


  • Ha ha ha ha! Ta hiểu, ta hiểu! Tiểu Dương mau ngồi xuống nào, không cần đa
    lễ, không cần đa lễ! – Trần Chí Hàn thấy Khánh Dương công tư phân minh, cũng
    đã nói ra 2 chữ “bá phụ”, lại còn nhận sai, liền vui vẻ nói chuyện – Tiểu
    Dương à, khi nãy, những điều kiện đó, ngươi thấy có được không? Riêng bá phụ
    ta sẽ tặng thêm cho ngươi 4 viên nhất tinh tấn cấp vũ đan lục phẩm. Ngươi thấy
    thế nào?


  • Bá phụ, việc đó tiểu tử xin đa tạ thành ý, có điều, tiểu tử không cần gì
    nhiều, chỉ cần Trần Gia đối tốt với mẫu thân là được rồi, còn về phần ta, ta
    không cần đan dược, cũng không cần phải tham gia thư phòng nào cả, hàng ngày
    vẫn sẽ gánh nước bổ củi như thường lệ, khác đi thì ta không quen!


Nghe hắn từ chối, Trần Chí Hàn lập tức giãy nảy lên, nếu không bồi dưỡng thì
khó thành công, phần nữa lại hiểu thành hắn vẫn đang còn giận dỗi nên trách
móc, liền nói:


  • Sao được! Ngươi là thiên tài, nhưng phải trải qua tu luyện mới có thể thành
    long hóa hổ được chứ! Trần Gia từ nay quyết không bạc đãi mẫu tử ngươi.

Khánh Dương thấy phản ứng này, không để cho đám đồ sư và học trò phía sau kịp
lên tiếng, liền cười cười nói:


  • Bá phụ à! Bá phụ nghĩ, kẻ nào cũng phải bái sư tu luyện thì mới thành được
    sao? Nói cho bá phụ nghe, Ta ngày ngày bổ củi, đã đạt tới mức có thể chẻ khúc
    củi thành 5 phần đều nhau, có nghĩa là độ chính xác tuyệt đối, thêm nữa là
    luyện đôi tay cứng cáp, bóp một nhát nát cả xương người. Ta gánh nước mỗi ngày
    mười thùng lớn, cứ chạy đi chạy lại, khiến cho khinh công ta tiến cấp, xương
    cốt cứng rắn. Bá phụ nghĩ thử xem, không phải vậy thì sao ta có thể nhún một
    cái băng qua bức tường đằng kia được? – Khánh Dương chỉ tay về phía bức tường
    ngăn cách hoa viên và phía hậu gia.


  • Nhưng...


Không để Trần Chí Hàn lên tiếng, Khánh Dương lại tiếp lời:


  • Vậy nên ta muốn vẫn ngày ngày gánh nước bổ củi để gia tăng công lực, không
    cho thì ta cũng làm. Có điều, nếu được thì ta muốn một lệnh bài có thể xuất
    nhập Trần Gia Tàng Kinh các bất cứ lúc nào. Ta còn muốn đọc nhiều thứ lắm!

Nghe Khánh Dương nói rất chí lí, Trần Chí Hàn cũng không phản đối nữa, liền
đưa cho Khánh Dương một lệnh bài rồi cười cười nói:


  • Lệnh bài này là của ta, hiện tại tiểu Dương cứ cầm lấy mà dùng, không cần
    câu nệ, còn những việc khác, ta lập tức cho người thi hành. Không khó.


  • Vậy được rồi, hiện tại thì cũng trễ rồi, ta đi luyện công tiếp đây, bá phụ,
    mẫu thân nói chuyện vui vẻ, cáo từ.


Khánh Dương đứng dậy thi lễ rồi mở cửa hoa viên, đi thẳng luôn ra phía sau, để
lại Lý Kinh Vân và Trần Chí Hàn nhìn nhau cười thỏa mãn, cùng một đám người
ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu tên Khánh Dương này làm trò gì, được đi học,
được đi luyện lại không chịu, thích bổ củi gánh nước hơn, mà lại chỉ xin quyền
ra vô kinh các, thì không sao hiểu nổi.

Lúc Khánh Dương vừa mới khuất bóng thì một tên học trò chừng 15-16 tuổi xắn
tay áo chạy theo nói:


  • Các đồng học ở lại chuyên tâm, ta đi gánh nước bổ củi đây!


  • Ta cũng đi!


  • Ta đi nữa!


  • Ta đi luôn!


  • Đợi ta! Ta đi cùng!


  • Này này! Cho ta theo với!


Cả đám học trò nhốn nháo khuất bóng, chừa lại mấy đồ sư nuốt khan liên tục,
ngơ ngác nhìn nhau không hiểu nổi đây là cái sự tình gì.

Thảo Linh đang nấp sau một nơi cách đó không xa, không dám ra mặt vì sự việc
buổi sáng, nhưng cũng thầm than, tên tiểu tử tiểu Dương này thật khác người.

Khánh Dương thì hắn đã nghe lọt tất thảy những gì đám học trò nói, trong lòng
hắn đang cười thầm, đúng là đám ngốc nghếch, nói thế mà cũng nghe. Hắn biết,
đám học trò kia toàn là thiếu gia, chưa từng làm việc nặng, trước kia khinh rẻ
hắn ra sao thì giờ đây, hắn cũng sẽ cho bọn chúng biết một chút mùi khổ, để mà
ít nhiều thấu cảm với những gia nô nhà chúng đi, không còn dám coi thường
người khác nữa. Một phần hắn cũng không muốn bị gò đó, để có thể chuyên tâm tu
luyện, cũng như trao đổi với sư phụ. Vừa đi hắn vừa cười nhạo lầm bầm:


  • Thích khổ à! Vậy để lão tử cho các người nếm mùi đời! Chuẩn bị xem bộ phim
    “những người muốn khổ” của nguyên tác Trần Khánh Dương nhé! Ha ha ha ha ha!

Khánh Dương cứ thế sải bước băng băng, phía sau một đoạn, đám học trò lục đục
chạy theo.

Giữa làn gió mỏng buốt giá đầu tiên của mùa đông đang lay động khe khẽ vài
chiếc lá cuối cùng trên gốc đào cổ thụ phía sau nhà bếp Trần Gia Trang. Bầu
trời vẫn trong xanh vời vợi, chan hòa những quang mang rực rỡ của vầng dương
chiếu rọi, uy nghi, tinh khiết. Giữa khung cảnh đó thì tại một nơi đằng sau
hậu Trần Gia Trang, Tiểu Miêu lúc này đang ra sức gặm một cái đầu thỏ, nhìn
cái bụng căng tròn của nó cũng biết là nó đã ăn no, hiện tại đang thử sức bộ
răng trắng ỡn mà thôi.

Hoàng Tuyết cách đó một bước chân thì lại đang lim dim cặp mắt như tận hưởng
bầu không khí thanh bình cùng những quang mang dịu dàng để tiêu hóa bớt cái
vòng bụng quá khổ của nó vậy. Trông Hoàng Tuyết lúc này, thực ra dáng...con
tắc kè vuông....


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #14