Chuyện Hoang Đường Ở Trần Gia Trang.


Người đăng: dragonf4393@


  • Hừm, phải chi có một ít giấy mực ở đây thì tốt quá nhỉ!

Khánh Dương lẩm bẩm, nhưng hắn cố ý nói lớn một chút để đám học trò đang tranh
giành hết các việc gánh nước bổ củi, kể cả nhóm lò, bưng vác hàng hóa ra vào
Trần Gia kia nghe thấy.

Thường ngày, một mình hắn cùng với Tiểu Tài và mấy chục gia nô chia nhau làm
hết những công việc nặng nhọc đó, còn hiện tại thì đám gia nô ngồi phè phỡn
chỉ đạo hết thảy. Tiêu Bảo Tài thì bỗng dưng bị một đám học trò xông lại giành
hết công việc khiến hắn bị thất nghiệp, sau một hồi ngơ ngác cũng ra tay chỉ
đạo, quát nạt. Có thể nói, đây là cơ hội vạn năm có một, khi mà đám gia nô hèn
kém cùng với những công tử đổi hết vai trò, việc này có thể nói là chỉ xảy ra
tại Trần Gia, sự kiện có một không hai!

Đám nữ sinh cũng không kém, không làm được những việc nặng nhọc thì cũng xoắn
xít chạy ra tranh việc của những tỳ nữ, khiến những người lao động chân tay
kiếm kế sinh nhai trong Trần Gia Trang hiện tại buồn cười mà không dám cười,
nào đã ai bao giờ được hưởng thụ cuộc sống chỉ tay 5 ngón kia chứ. Nay bỗng
dưng có một đống người làm thay cho mình, trong lòng khoan khoái khôn xiết, ai
nấy đều tự nhủ trong lòng rằng sau này phải đối đãi thật tốt với mẫu tử Trần
Khánh Dương, chỉ có hắn mới khiến Trần Gia trở nên đại loạn như thế này.

Những đồ sư thì cứ trợn tròn đôi mắt ngơ ngác nhìn nhau không thốt nên lời.
Bao nhiêu năm ròng đọc kinh chép sử, chưa bao giờ họ thấy được cảnh tượng bài
thiên đảo địa như hiện tại. Phải nói, việc này là một oanh động lớn trong Trần
Gia Trang, mà tin tức đó rất nhanh đều được những thương buôn truyền ra bên
ngoài, chỉ trong mấy canh giờ đã làm cho trấn Thanh Vân nhốn nháo cả lên,
không ít kẻ tò mò tìm tới, muốn xem tận mắt việc kia có thực hay không.


  • Trần huynh! Huynh cần giấy mực làm gì thế? Ta có một ít đây này! – Một tên
    học trò mảnh khảnh chạy lại đưa ra mấy tập giấy trắng phau.

Tại lúc này, mọi kinh sử đều sử dụng trúc giản làm chủ đạo, trong giới tu
luyện thì lại sử dụng ngọc giản để lưu truyền tài liệu, giấy ở đây có giá
thành rất cao, chỉ có những quý tử nhà giàu mới được cung cấp cho để làm
phương tiện ghi chép tiện lợi hơn mà thôi, có thể xem giấy cũng như là châu
ngọc vậy.


  • Trần huynh! Ta có bút nghiên đây, mực cũng là mực loại tốt đây! – Một tên
    học trò khác, trắng trẻo sạch sẽ cũng chạy lại xun xoe hòng lấy lòng Khánh
    Dương.


  • Ta có việc cần dùng tới. – Khánh Dương làm ra vẻ bí hiểm – Hừ, chỗ này ít
    quá, ta cần tới 20 cân giấy lận. – Đoạn, hắn lại nhìn xa xăm chép miệng –
    Chậc! Nhưng mà tiếc là nghèo quá, chẳng có tiền mà mua được....Haiz....thật
    khổ tâm mà!


Nghe vậy, một đám học trò tụ tập lại:


  • Trần huynh! Phụ thân ta mỗi tháng cấp 2 cân giấy trắng, ta dùng không hết,
    vẫn còn 5 cân đây!

-Ta có 2 cân!


  • Ta nữa, ta còn một ít!

Một tên học trò béo mập, ục ịch ra vẻ nhà giàu lắm cũng ì ạch bê cái bụng quá
khổ của hắn chạy lại nói:


  • Tránh ra, các người thì biết gì! Phụ thân ta buôn giấy khắp hơn 5 trấn,
    hiện tại ta còn 50 cân đây, có cả 4 cân mực viết, đủ dùng đây!

Khánh Dương liếc một cái, cười nói:


  • Đa tạ hảo tâm của các huynh đệ! Nhưng ta nghèo lắm, không có kim tệ mua nổi
    nửa cuốn tập, lấy đâu ra mà mua giấy của các ngươi bây giờ!


  • Không cần không cần! Hiện tại huynh cần kíp, bọn ta biếu, chút lòng thành
    không đáng là bao, mong huynh đừng chê, chỉ cần chiếu cố bọn ta một chút là
    được rồi – Tên béo nói xong liền cười hề hề.


  • Đúng đấy, đều là lòng thành của chúng ta, huynh không cần câu nệ!


Đám học trò lúc này nhao nhao cả lên, những tên khác cũng tò mò chạy lại góp
phần. Khánh Dương nhìn hết một lượt, ra vẻ cảm động:


  • Các huynh đệ thật tốt quá! Ta thật cảm động, có điều, ta cần cũng ít
    thôi...hay là thế này, ta nhận của các ngươi mỗi người một nửa vậy, chốc nữa
    các người, nếu ai muốn tu luyện tu vi thì hãy tiếp tục công việc, ta dùng cách
    đó mà đề thăng mãnh lực, hiệu quả bao nhiêu thì các ngươi đều đã xem qua. Còn
    những ai có nhã hứng thì có thể xem ta cũng được.

Nghe Khánh Dương nói, cả đám học trò giờ đây gom lại thành một đống lớn, ước
chừng cũng hơn nửa trăm cân giấy mực, lại còn có hơn 20 cây bút các loại. Một
tên học trò tỏ ra lanh lợi, liền tặng hắn luôn một cái túi trữ vật, Khánh
Dương cũng không câu nệ mà nhận lấy. Đoạn, hắn soạn ra một chiếc bàn gỗ cùng
một chiếc ghế lấy từ trong nhà kho ra.

Ngồi dưới gốc cây đào cổ thụ phía sau hậu trang, hắn bày những giấy mực, bắt
đầu ghi chép vẽ vời những kí tự mà không một tên học trò nào hiểu được, khiến
chúng cứ ngơ ngác nhìn nhau, tấm tắc khen hay, nhưng thật ra cũng chẳng hiểu
cái gì là cái gì. Một canh giờ sau, tên béo chịu không nổi khoảng cách trời
vực thế này liền to nhỏ hỏi:


  • Trần huynh, ta hỏi khí không phải, huynh đang ghi chép cổ thư sao?


  • Ừm, cổ thư về vạn vật!


Đám học trò hiện tại lại được thêm một phen tái mặt, không ngờ Khánh Dương lại
có thể biết tới vạn vật. Mà thực ra, những gì hắn đang ghi chép là những công
thức phân tử, phản ứng hóa học, kèm thêm vài từ ghi chú khó hiểu, chủ yếu là
hắn muốn để lại cho lão Bạch mà thôi. Tên học trò lanh lợi khi nãy tò mò lắp
bắp hỏi sau khi nuốt khan mấy tiếng:


  • Trần huynh! Cái...cái này.....là gì vậy?


  • Natri hidrocid! Có thể tan rất nhiều trong nước, có điều, nếu đậm đặc thì
    có thể hòa tan cả xác chết!


  • Hả! hả?....huynh.....huynh đang chế độc dược sao? – Một tên khác cũng cất
    giọng run run hỏi vào.


  • Không, chỉ là một thành phần trong lưới phản ứng hóa học, thứ này cho vào
    acid clo hidrit thì sẽ thu được muối, cái thứ mặn mặn mà các ngươi vẫn hay
    dùng để nấu nướng đấy! – Khánh Dương không ngước lên, tay vẫn ghi chép lia
    lịa.


  • Woa...vậy huynh định làm món ăn sao? Hẳn là cao lương mĩ vị? – Tên béo liền
    lời, trong đầu hắn chỉ nghĩ tới đồ ăn, cái thân hình quá khổ của hắn cũng đã
    nói lên điều đó rồi.


  • Không. Chẳng có đồ ăn nào cả. Chỉ cần 250 gram muối này...hmmm...là một
    phần tư cân, hay nói đúng ra là 2 lạng rưỡi, đổ vào họng ngươi thì ngươi sẽ
    lập tức giật giật mấy cái quằn quại, một canh giờ sau tử vong.


-Yaaaaaaaaaaaaaaaaaa....không phải chứ? Lợi hại vậy sao! Ta thề, từ nay ta không ăn muối nữa! – Một tên học trò khác la lớn, hắn chưa bao giờ nghĩ là cái thứ bột mặn mặn, trắng trắng kia lại có thể giết người được.


  • Trong muối có iot, nhất là muối biển, là thành phần thiết yếu để củng cố
    trí thông minh, nếu thiếu đi iot thì cổ ngươi sẽ mọc một cục bướu to tướng,
    trở nên ngu đần rồi chết lúc nào không hay – Khánh Dương vẫn dán mắt vào những
    tờ giấy trắng phau, ngoằn nghèo những chữ viết, miệng hắn không giấu nổi nụ
    cười.


  • Ha! Sao ăn cũng chết mà không ăn cũng chết, lại còn chết thê thảm hơn nữa?
    Có lí đó sao? – Tên học trò lanh lợi tò mò, hắn khá trầm tĩnh hơn một chút so
    với đám còn lại.


  • Đúng vậy! 250 gram là khoảng một phần tư cân, nếu ngươi ăn một lần thì lập
    tức sùi bọt mép, nhưng ngươi cả đời không ăn thì ngươi trở thành tên khờ. Bất
    quá, cứ ăn uống bình thường vừa miệng là được! Mỗi người, tùy công việc khác
    nhau mà lại có khẩu vị mặn khác nhau, tỉ như các ngươi suốt ngày ngồi thư
    phòng, ăn cơm sẽ nhạt hơn gia nô nhà các ngươi, bởi vì đám gia nô chúng ta
    phải lao động nặng nhọc, muối này bài tiết ra ngoài theo mồ hôi, mất đi rất
    nhiều, chính vì vậy mà bọn ta sẽ ăn mặn hơn. Nói các ngươi biết, nếu để mồ hôi
    thấm vào một y phục màu đen rồi không giặt mà đem phơi khô, sẽ đọng lại những
    mảng màu trắng, đó chính là muối mà các ngươi đã ăn, không tin thì cứ thử nếm
    mồ hôi và nếm chỗ màu trắng trên y phục mà ta vừa nói là biết.


  • Woa! Trần huynh quả nhiên uyên thâm hơn người! – Một tiểu nha đầu chừng
    13-14 tuổi lên tiếng ngưỡng mộ. – Đến việc này mà cũng biết nữa! Thật hâm mộ
    quá đi!


Tiếp đó, một đám tiểu cô nương khác cũng nhao nhao bàn tán, bao nhiêu ánh mắt
ngưỡng mộ nhìn vào Khánh Dương.

Một đồ sư trẻ lúc này lẵng lẽ đứng sau đám học trò kia quan sát, hắn tới cũng
vì tò mò, nghe được lời Khánh Dương, lại được dịp đổ mồ hôi ròng ròng, liền
bán tín bán nghi lấy lên mấy giọt, lén nếm thử, thấy đúng là có vị mặn. Mặt
hắn dài như cái thớt, không nghĩ là kiến thức của tên tiểu tử kia lại đạt tới
bực này, có thể lí giải được cả những sự việc tưởng chừng hiển nhiên, nhỏ
nhặt, hắn thầm nghĩ trong bụng, không khéo thì tên Khánh Dương này đang viết
ra những cổ kinh lí giải trời đất đúng như hắn nói thật.

Khánh Dương lúc này vẫn chuyên tâm ghi chép lia lịa đến nỗi mực không kịp ráo,
đám học trò kia có mấy kẻ phải cầm lên thổi thổi, sợ những cổ kinh quý giá bị
lem nhem đi, ai nấy đều cầm những tấm giấy một cách cẩn thận, như đang nâng
trứng rồng lông phượng vậy. Khánh Dương tiếp tục lên tiếng, tay vẫn không dừng
chép:


  • Nói cho các người biết một chút, hôm nay các ngươi đã làm nhiều việc, toát
    ra rất nhiều mồ hôi, chính vì vậy mà đêm nay, các người ăn món gì cũng sẽ thấy
    nhạt.


  • Woa! Ta thật mong chờ quá đi mất!


Đám học trò lúc này, ai nấy đều nóng lòng mong cho đến đêm, để kiểm chứng xem
lời Khánh Dương thế nào, trong lòng đều mong mỏi là sự thật. Mà quả thật, đêm
đó bọn chúng ăn gì cũng phải kèm thêm chút mắn muối, làm cho thân gia bọn
chúng cứ trố mắt ngạc nhiên, không hiểu tại sao đùng một cái những nhi tử, nhi
nữ của mình lại thay đổi khẩu vị đến như vậy, liền quay ra trách đám người
hầu.

Nhưng bọn chúng cũng liền ngăn lại, kể lại lời Khánh Dương nói, làm cho phụ
mẫu chúng cũng tròn mắt lắng nghe, sau đó họ lại mừng thầm, nói những nhi tử
nhi nữ của mình phải cố gắng đi theo Khánh Dương mà học tập.

Nhưng đó là chuyện tương lai, hiện tại thì Khánh Dương vẫn liên tục ghi chép,
tới mỏi tay mới dừng. Hắn đang vắt óc vẽ lại bản thiết kế từng chi tiết của
khẩu Colt Anaconda (một loại súng ngắn ổ xoay 6 viên, sử dụng đạn có đường
kính tương đối lớn, uy lực rất lớn, nhưng khá đơn giản trong việc chế tạo,
ngoại trừ việc luyện thép phải đạt một trình độ nhất định, nếu không thì sẽ
không chịu nổi áp lực vụ nổ của viên đạn mà vỡ tung), dự tính sẽ đem tới cho
sư phụ một bất ngờ nho nhỏ.

Nhưng việc chế tạo một cây súng muôn vàn khó khăn, ngay trong bản vẽ này cũng
có tới 52 chi tiết lớn nhỏ, mà hắn mới chỉ nhớ ra được có 45 chi tiết, đành
phải dừng tay nghỉ ngơi một chút, cốt tìm ra 7 chi tiết tí hon còn lại. Hơn
nữa, mỗi khẩu súng, tuy cùng một loại, nhưng sử dụng cỡ đạn khác nhau thì sẽ
có thiết kế bên trong khác nhau một chút, tính tới một phần mười milimet, bởi
vậy nên hắn buộc phải chọn lấy một cỡ đạn tương ứng trong đầu rồi mới chép ra
bản thiết kế cây súng.

Cỡ đạn hắn chọn là loại .45 Winchester Magnum, không phải là 1 trong 3 loại
đạn thường dùng cho cây súng này, tuy nhiên, hắn không tài nào nhớ ra nổi loại
đạn .45 LC Colt thường dùng có thiết kế như thế nào, cho nên mới quyết định
dùng loại mà hắn có thể nhớ.

Có điều, loại .45 Winchester có kích cỡ 12.19x30.43mm, khác với loại .45 LC có
kích thước 11x40.6mm ở chỗ to hơn, nhưng ngắn hơn, kể ra thì uy lực cũng không
hơn kém là bao.

Mặc dù là bí mật, nhưng hắn lại có thể để cho nhiều người thấy như thế này, có
kẻ trí nhớ bất phàm thì sẽ lưu lại hết, có thể chế tạo tương tự, nhưng điều đó
không làm hắn lo lắng chút nào. Vốn dĩ chế ra được một cây súng rất khó khăn,
đặc biệt là ở chất thép, nếu không tốt thì mau bị hoen rỉ đi, không dùng được
nữa, tệ hơn là thép không đủ ổn định hoặc không chịu nổi áp lực vụ nổ thì sẽ
vỡ tung khi bắn, khiến người sử dụng nếu xui xẻo thì cũng bị thương thế ít
nhiều.

Mà súng không có đạn thì có trời cũng không dùng được, huống hồ là hắn sẽ bí
mật vẽ thiết kế đạn vào lúc khác. Chưa kể là thành phần thuốc súng cũng là một
vấn đề nan giải, không phải ai biết là cũng có thể làm ra, bởi vì có tới mấy
loại thuốc nổ khác nhau sẽ cho uy lực khác nhau. Mà ngay cả đạn cũng có một
chi tiết gây mệt mỏi ức chế, chính là hạt nổ. Chưa kể là cỡ nòng súng phải
khớp với đầu đạn, nếu lớn hơn thì khẩu súng vỡ tung lập lức khi khai hỏa, mà
nếu nhỏ hơn thì lại chẳng có tác dụng gì. Lại còn nói về ổ xoay cũng phải vừa
khớp với viên đạn, lớn quá thì nhét không lọt, bé quá thì lại không đưa được
hạt nổ vào vị trí kim hỏa.

Nói về khẩu Colt Anaconda lúc hoàn thành thì uy lực rất lớn, nhưng chính vì uy
lực lớn đến vậy mà lại là khẩu súng ngắn cầm tay cho nên không phải kẻ nào
cũng có thể bắn được với độ giật có thể làm gãy cổ tay hoặc khớp vai, về vấn
đề này thì hắn không lo, tu vi của hắn hiện tại đủ khả năng sử dụng.

Thấy Khánh Dương ngừng bút bóp tay, một tiểu nha đầu lên tiếng hỏi:


  • Trần huynh, thứ này là gì vậy, ta đoán là một loại vũ khí hoặc linh khí gì
    đó, hẳn là đồ tốt, không biết có phải không?


  • Colt Anaconda, ra mắt đầu thập niên 1990.... – Hắn định tuôn ra một tràng
    cộc lốc, nhưng chợt sững lại, vì ở thế giới này thì có biết năm 1990 là cái
    lúc nào đâu! Ngay cả mốc công nguyên cũng không có, lại càng chẳng có triều
    đại nào, cho nên người ta chỉ biết lấy mốc thời gian theo số năm cách cái ngày
    hiện tại đang nói mà thôi. Nghĩ ngợi vài giây, hắn lại trầm giọng nói – Là cổ
    khí, thần khí bạch cấp, ra đời cách đây 19 vạn năm, phàm nhân cũng có thể sử
    dụng, chỉ cần lực cổ tay tốt một chút, mắt tinh một chút là được.


  • Woaaaaaa....thần khí? Mà chỉ ở bạch cấp, thần khí thì phải ở xích cấp thiên
    hạ không có lấy một mới đúng chứ! – Một tên học trò lực lưỡng, là kẻ cuồng
    đánh đấm và binh khí liền lên tiếng.


  • Đúng vậy, chỉ là đồ bạch cấp, hoặc cùng lắm là lục cấp, nhưng uy lực có thể
    xuyên thủng khiên dày, phá tan cả hộ giáp cách đó 10 trượng hoặc có khi lên
    tới hơn 20 trượng, đi vào trong cơ thể đối phương thì sẽ tiến hành phá nát chỗ
    bị trúng thành một đống bầy nhầy lớn như cái bát. Ngươi nói xem, có phải thần
    khí không?


Cả đám học trò lẫn đồ sư ở đấy đều giật mình kinh hãi, không bao giờ tưởng
tượng được một thứ chỉ hơn mấy cây cuốc làm vườn tốt một chút, vậy mà lại xuất
ra uy lực đến vậy, chuyện này nằm ngoài khả năng chấp nhận của mọi người. Tên
béo liền nói:


  • Hay quá! Trần huynh! Ta muốn kết nghĩa huynh đệ, về sau bày cho ta luyện ra
    được một cái như vậy đi! Huynh cần gì ta cũng có thể bảo phụ thân xuất ra hết!


  • Ta nữa! Ta cũng muốn!


  • Ta ta!


  • Hừ! Các ngươi nghĩ một thứ như vậy dễ dàng xuất ra lắm sao? Nói chế là chế,
    nói luyện là luyện sao? Với cả, hiện tại vẫn còn thiếu mấy chi tiết mà ta
    không nhớ ra nổi, cho nên không có nhã hứng kết nghĩa.... – Khánh Dương viện
    cớ chối khéo, hắn không muốn dây dưa với đám người rắc rối này, mặc dù đã nhớ
    ra toàn bộ, nhưng hắn cố tình không chép vào, dời lại khi khác. Liền đó, hắn
    liền xoa xoa trán cảm thán – Haiz.....cái đầu này thật là bã đậu quá đi mà!
    Còn có vài thứ mà cũng không thể nhớ ra nổi...haiz......Thôi, ta lên kinh các
    đây!


Nói rồi, Khánh Dương lập tức thu những tài liệu vừa rồi vào trong túi trữ vật,
đi thẳng lên chỗ Trần Gia Tàng Kinh Các.

Đám người vừa rồi nghe hắn tự mắng là bã đậu, chợt nín thinh chạy theo. Ai
cũng hiểu, hắn mà là bã đậu, thì hết thảy ở đây đều không não à? Thế nên tất
cả đều lật đật chạy theo Khánh Dương, những mong xem cho được hắn đọc cái thứ
gì mà lại kinh hoàng như vậy, cũng hi vọng là sẽ tìm được những cổ kinh để học
tập.

Vị đồ sư khi nãy cũng im lặng theo sau đám học trò, chính hắn cũng nổi lên một
sự tò mò, ham học hỏi đối với tên Khánh Dương kia. Cảnh tượng lúc này khiến
cho Tiểu Tài và Thảo Linh ở gần đó phải bịt miệng cười khúc khích, chuyện
ngược đời này ở Trần Gia cũng mau chóng truyền khắp Trấn Thanh Vân. Ai đời một
đám vương tôn quyền quý lại có cả đồ sư, mà cứ lúc nhúc theo sau một tên khố
rách áo ôm, đến y phục cũng may chắp vá từ những chiếc bao thóc đã mục nát.
Trần Gia thực không giống người mà!


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #15