Tử Lộ Khai Môn.


Người đăng: dragonf4393@

Hai canh giờ trước....

Tôn Bạo Thiên lúc này đã rượt theo Thất Sắc Cửu Đầu Cự Yêu Mãng, chỉ một điểm
đó thôi là quá đủ cho Thái Dương Môn lật ngược thế cờ, súng đạn vang lên loạn
xạ. Phút chốc cục diện lại quay về phần thắng dành cho Thái Dương Môn.


  • Hừ! Khốn kiếp!

Ôm bàn tay bị thương, Trần Khánh Dương chửi đổng một câu mà đưa ánh mắt đăm
đăm tìm kiếm thân ảnh của kẻ phản bội. Có điều càng tìm thì hắn càng nổi điên
lên gì tuyệt không thấy tung tích gì ngoại trừ bộ trường bào hoàng sắc đang
nằm một chỗ như nùi giẻ. Huỳnh Vấn Thiên nhân cơ hội ban nãy đã cải trang mà
biến mất không một dấu vết, y quá rõ, một khi Tôn Bạo Thiên đã trở lại thì
đứng đây vô ích, thậm chí còn dễ mất mạng như chơi.


  • Đùng đùng....đoàng...


  • Huynh đệ xông lên! Sát!!!!


  • Huỵch huỵch...Ahh...


Trấn môn trở về đánh đuổi kẻ địch lớn khiến cho đệ tử Thái Dương Môn lúc này
chẳng còn gì phải sợ hãi câu nệ nữa, tha hồ xông tới truy sát đám hắc y. Mà
dưới làn đạn kia thì đám hắc y có đến tướng cấp cũng phải bỏ chạy thục mạng
nếu không muốn bị bắn cho thành tổ ong.

Mỗi viên đạn này thì Trần Khánh Dương đều chủ tâm cho chế tạo đầu đạn lớn và
chỉ một đầu đạn khiến cho cục chì đặc đó tận dụng hết được năng lượng của
thuốc súng mà phóng đi, đánh xuyên cả hộ giáp lẫn hộ thuẫn của đối phương. Kẻ
nào trúng phải thì mất một cánh tay, một cái chân, cũng đã là may mắn lắm rồi.
Bởi đầu đạn đó khi va đập vào cơ thể là lập tức đập nát xương thịt mục tiêu.

Không hiếm hắc y thấy được sự lợi hại của thứ vũ khí kia bèn tìm cách cướp lấy
được một vài cây, nhưng khổ nỗi, không trải qua huấn luyện thì không thể sử
dụng được. Cơ cấu an toàn cũng là điều mà Trần Khánh Dương tính trước, mỗi lần
nạp đạn thì chốt an toàn sẽ khóa cứng cò súng lại, chưa kể là còn phải kéo kim
hỏa thì mới bắn được. Những điều đó, ngoại trừ những tinh binh được đào tạo ra
thì ngay cả Huỳnh Vấn Thiên cũng chỉ biết mập mờ mà thôi.


  • Oác!!!


  • Cự điểu! Nhân Diện Cự Điểu!!!


Có vài đệ tử nghe tiếng liền phát hiện, chỉ lên không hét lớn. Trần Khánh
Dương nghe tiếng kêu thì cứ nghĩ là Hoàng Kim Thiên Linh Điểu trở về, y cũng
có chút cả mừng. Vậy nhưng nghe đến cái tên kia thì không khỏi nhìn lên cao mà
ngạc nhiên trố mắt lẩm bẩm:


  • Garuda? Không phải chứ!

Một con chim khổng lồ, đôi cánh đen tuyền như che kín cả bầu trời đang nhằm
hướng Thái Dương Môn mà bổ nhào xuống. Nó thậm chí còn lớn gấp mấy lần Hoàng
Kim Thiên Linh Điểu lúc biến thân. Có điều, con cự điểu này lại mang bản mặt
là một tên nhân loại mày râu nhẵn nhụi, nụ cười khả ố vô cùng.

Garuda là một cái tên của thần thú, Việt hóa thường gọi là Ca-Lâu-La, là một
loại chim thần có mối thù truyền kiếp với long tộc Naga. Không cần nói cũng
biết là sức mạnh vô thường, kinh thiên động địa. Vậy nhưng điều làm Trần Khánh
Dương cảm thấy tâm can co giật chính là thế giới này cũng có một con quái vật
khủng bố như vậy tồn tại. Mà nó lại đang nhằm vào Thái Dương Môn thì hẳn là
phen này đại nạn khó qua.


  • Oác!!!

Con Nhân Diện Cự Điểu kia lại kêu thêm một tiếng vang dội, ngay đó thì hắc vụ
tuôn trào tạo thành một dải đen ngòm trên đường bay. Nó tụ kình hóa vật thành
một viên bạch châu lớn trước mặt, nhắm chừng là một đợt không kích kịch liệt
nhằm vào đám người đông nghịt đang chen nhau bỏ chạy tán loạn giữa quần thể
kiến trúc Thái Dương Môn.

[Chết tiệt! Đòn này sẽ khiến mấy ngàn nhân mạng quy tiên mất!] – Cảm thán một
câu trong đầu, Trần Khánh Dương cũng nén đau, tụ kình chuẩn bị cho một Phá Sơn
Ấn. Khí tức con quái vật kia rõ là phong hệ, như vậy có thể dùng thổ hệ nguyên
tố đế làm lệch hướng chưởng kình kia. Bất quá mất thêm vài gian nhà thì cũng
không sao.

Chợt, hắn phát hiện ra, nếu đánh chưởng này đi thì khả năng chiêu thức của con
quái kia sẽ văng trúng đại điện. Mà ngay trước đại điện, chỗ chiếc đồng hồ
chính là nhóm muội muội của hắn đang ôm ấp nhau sợ hãi. Áp lực từ khí tức con
quái vật càng ngày càng lớn, đè nén từ sâu trong tâm khảm mỗi người khiến họ
ban nãy còn tán loạn chứ hiện tại đã là nằm phủ phục run rẩy chờ một màn huyết
vụ tung bay.


  • Hừ! Làm khó bổn tọa sao!

Nghiến răng cảm thán. Trần Khánh Dương cũng chịu ảnh hưởng bởi áp lực kia,
nhưng y quyết đấu cứng, gồng mình chống lại mà khụy gối cố ngồi dậy ra chiêu.
Nén đau, y tụ kình lại lần thứ 2. Lần này có chút điều chỉnh chỉ lấy 8 phần
công lực, chực chờ bắn vào vị trí có thể làm lệch chiêu thức kia sang hướng tư
phòng của bản thân. Mất đi tư phòng, chẳng ngại, nhưng nhân mạng là đáng quý
vô cùng.

Kể ra thì dài dòng văn tự, kì thực mọi việc từ lúc con Nhân Diện Cự Điểu xuất
hiện đến lúc này chỉ trong chục giây mà thôi.

Không đợi thêm nữa, Trần Khánh Dương đã tính toán chuẩn xác đường đi của đạo
chưởng lực kia. Nói tới việc này thì tiền kiếp y chơi không biết bao nhiêu là
game không chiến vật lí cho nên cũng tự tin bay phần.


  • Phá Sơn Ấn! Phát!

Quát một câu, Phá Sơn Ấn bắn ra ngưng hình thành chưởng thủ lớn đến hơn
trượng. Chưởng kình của con Nhân Diện Cự Điểu kia cũng đã bắn tới, khí thế dọa
người.


  • Bụp! Bang!!!....ĐÙNG!!!...ầm ầm ầm...

Đáng lí chỉ có 2 tiếng nổ mà thôi, nhưng hiện tại lại tới 3 tiếng kinh thiên
vang lên. Đại điện Thái Dương Môn đổ nát trước sự ngỡ ngàng của mấy ngàn thân
ảnh.

Trần Khánh Dương cũng thẫn thờ nhìn theo. Hắn đã tính toán kỹ lưỡng chỉ trong
khoảng thời gian cực ngắn, chưởng ấn đánh tới va chạm với chưởng khống của con
quái vật, khỏa bạch châu ngưng hình kia đã lệch quỹ đạo mà bay tới chỗ tư
phòng.

Nhưng không hiểu, thực sự hắn vắt óc ra cũng không hiểu vì đâu mà khỏa bạch
châu đó lại bị một kình phong hoàng sắc đánh trúng, bật ngược lại phía đại
điện.

Nhìn lại trên cao, con quái vật đã bốc ngược lên trời, xem chừng bỏ chạy sau
đợt không kích vừa rồi. Ngoài ra còn một thân ảnh cự điểu hoàng sắc lấp lánh
kim quang.

Thân ảnh đó, trong chân còn quắp một tổ cự điểu lớn. Vậy nhưng ánh mắt thì dại
đi như vừa trải qua sự đả kích dữ dội đến tận tâm can.

Thân ảnh đó, chính là Hoàng Kim Thiên Linh Điểu. Cảnh tượng đại điện đổ sập
chôn vùi cả nhóm tiểu thư kia khiến cho lòng hắn thắt lại, tâm khảm đau nhói
mà trân trối. Y không thể tin được là bản thân vừa gây ra chuyện ngu ngốc đến
không tưởng. Tất cả chỉ là y thấy đối phương bắn xuống nhóm người, y cũng thấy
Linh Tiểu Vân đang sợ hãi trước điện, y muốn đánh bật chưởng lực kia về phía
con suối bên cạnh Thái Dương Môn. Nhưng y không thấy và cũng không biết là
Trần Khánh Dương đang tính toán quỹ đạo, càng không biết ngay lúc y xuất ra
kình phong thì cũng là lúc Phá Sơn Ấn kia bay ra.

Ba chưởng kình ngưng vật như 3 quả banh bi-da va chạm, và cuối cùng kết quả là
đáp ngay xuống trước thềm đại điện Thái Dương Môn, để lại một vết lõm sâu hoắm
và một cảnh tượng tan hoang, đổ nát cùng với khói bụi tung trời.


  • Oác!

Con Nhân Diện Cự Điểu lên tít mây, kêu lên một tiếng vang trời rồi lại đảo
cánh chuẩn bị cho đợt không kích thứ 2.

Trần Khánh Dương không thở được, không phải vì áp lực của kẻ địch đang tiến
đến kia, mà bởi vì y không thể ngờ được sự việc vừa xảy ra. Tất cả chỉ tại vì
bản thân quá yếu đuối. Nếu y mạnh hơn, đã có thể cản được địch thủ. Nếu y mạnh
hơn, đã không xảy ra sự cố vừa rồi. Nếu y mạnh hơn, có lẽ...Linh Tiểu Vân, Cửu
Vĩ Linh Hồ, Đại Miêu...đã có thể tiếp tục vui vẻ những tháng ngày hạnh phúc.

Áp lực tiến tới ngày càng mạnh mẽ, con Nhân Diện Cự Điểu sau lần tấn công bất
thành lại nhắm vào mục tiêu cũ. Với nó thì người chết càng nhiều càng tốt, đó
là lệnh của thân ảnh hắc y trường bào đang ngự bên trên.

Giây phút thất thần trôi qua, ánh mắt vẫn trợn tròn, cơ mặt giãn ra trắng
bệch, Trần Khánh Dương động niệm vào trong trữ vật giới chỉ, lôi ra Hắc Long
Đao – Muramasa, liền đó thẫn thờ đánh vài đạo thủ ấn lên vỏ đao.

Quang mang chợt lóe, Hắc Long Đao ngân lên những thanh âm khát máu cùng cực.
Hắc vụ từ trong lưỡi kiếm tuôn trào qua khớp nối vỏ đao mà hóa thành một thù
hình ma quỷ vô định. Đám hắc vụ mở ra hai mắt đỏ ngầu, nhếch mép cười tà dị,
không gian như thể đông đặc, thời gian chậm lại nửa phần.


  • Unggggg....Khà khà khà khà!!! Chịu gọi ta rồi sao! Gọi sớm thì đâu có đến
    nỗi này! Khặc khặc khặc!


  • Nhiều lời, muốn gì? – Thẫn thờ ra lệnh.


  • Khặc khặc, đừng có nóng vội, hiện tại muốn thì ta cho ngươi sức mạnh vô
    địch! Đổi lại, ta kí sinh trên thân thể ngươi, thế nào? Được chứ hả? Một hơi
    tăng 3 cảnh giới, quá tốt còn gì, đâu có động vào linh hồn bổn nguyên! Khặc
    khặc khặc...


  • Vương cấp! Hoặc ngươi sẽ lãnh một đạo phong ấn!


  • Tham lam quá đấy! Soái cấp tụ đan thì sao? – Cặp mắt không tròng đỏ ngầu
    của đám hắc vụ hơi cau lại.


  • Đỉnh phong!


  • Ha ha ha! Được! Nhưng căn cơ thế nào, đó là việc của ngươi a! Khặc khặc
    khặc...


Cất lên một tiếng tà dị, tà ma kia lại hóa thành hắc vụ chui thẳng vào mi tâm
Trần Khánh Dương. Kinh mạch hắn bỗng chốc nhận luồng chân nguyên như lũ cuốn
khiến căng phồng đau đớn kịch liệt.


  • Ahhhhhhh......!!!!

Ngửa mặt hét lớn chống chọi với cơn đau thấu tận xương tủy, mắt hắn vằn lên
những tia máu làm tôn thêm sự căm phẫn kinh hoàng. Mùi hồng huyết lảng vảng
xung quanh, tanh tưởi đến lợm giọng, cơ thể hắn xảy ra biến đổi kịch liệt bên
trong.

Chân nguyên dồi dào như sóng biển ập vào đan điền, não hải liên miên không dứt
khiến cho cả hai nơi căng phồng đến nghẹt thở. Cuồng phong bên ngoài do kình
khí tạo thành lốc cuốn hất văng cả những người vật xung quanh bay xa mấy
trượng, đất đá tung trời, phong vân biến sắc.


  • Bục..bục bục bục....

Những thanh âm trầm đục liên tục nối đuôi nhau vang lên, thể xác Trần Khánh
Dương cũng may mắn đã trải qua tôi luyện nhiều phen, vậy nhưng hiện tại vẫn là
cơn đau thấu tận linh hồn khiến hắn chẳng còn sức lực mà gào thét gì nữa, chỉ
có thể cắn răng đến bật máu mà chịu đựng.

Đang điền, não hải, kì kinh bát mạch đều vang lên những tiếng nổ như là sắp
bạo thể đến nơi. Công pháp đặc dị khiến hắn đã tôi luyện kinh mạch đến mức kì
ảo cho nên cũng đỡ đi được phần nào sức mạnh này.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #137