Đột Phá.


Người đăng: dragonf4393@


  • Ồ! Song hệ Linh, Thất hệ Vũ...ha ha ha ha! Quả nhiên thiên đạo không bạc
    đãi bổn ma vương!

Cười lớn một tiếng, hồn khí của Hắc Long Đao lại tiếp tục quá trình khám phá
vật chủ. Càng xem thì nó càng cảm thấy phấn khích khôn nguôi, không nghĩ trên
đời lại còn có thể loại biến thái này nữa.

Một hơi đột phá liên tiếp, nhưng hiện tại là tới bình cảnh tụ đan. Mỗi một tu
luyện giả muốn đột phá Tướng cấp lên hàng Soái thì đều phải tụ đan. Kẻ linh tu
thì tụ linh đan, kẻ vũ tu thì tụ vũ đan, phàm là tu luyện giả đa hệ thì quá
trình tụ đan càng khó khăn bội phần, thất bại có thể mất mạng như chơi.

Trong đan điền, não hải Trần Khánh Dương xuất hiện nhưng hạt sương nặng trĩu
lúc này đang cuộn lại như lốc xoáy, liên tục lưu chuyển ngưng đan. Não hải
chia làm 2 lốc xoáy xoay xung quanh nhau, cả hai đều một màu vàng nhạt, lại
lấy tấm hộ thuẫn màu vàng kia làm tâm. Còn trong đan điền thì xuất hiện thành
7 xoáy nhỏ mỗi màu khác nhau biểu trưng cho 7 nguyên tố hệ, sắp thành một vòng
tròn lưu chuyển tụ đan.


  • Hừm! Chết tiệt! Tiểu tử này sao lắm hệ nguyên tố vậy chứ! Tứ hệ tụ đan là
    đã mười tên bạo thể hết chín rồi nha! Hừm! Không được! Không xong.....Hừm!

Hai hố mắt đỏ au lấc láo bên trong không gian não hải lẫn đan điền, đao hồn
lúc này phân vân khôn tả. Vốn là trước đây nó giúp không ít kẻ đột phá, càng
thích kẻ có tư chất cao, càng cao càng thích. Đơn giản là nó sẽ được uống máu
thỏa thích khi nằm trong tay cường giả. Vậy nhưng mà trường hợp này thì chính
bản thân nó cũng không biết phải làm thế nào để không chế cùng một lúc 9 viên
đan ở 2 nơi.

Ngẫm nghĩ hồi lâu, đao hồn thừa biết là càng kéo dài thời gian thì vật chủ này
chỉ còn nước bạo thể vì những đám sương kia xoắn vào nhau kịch liệt, hiện tại
đã bắt đầu có phần giãn ra, e rằng nếu tất cả cùng bung thành chân khí thì vật
chủ cực quý này coi như xong đời. Bỗng một ý nghĩ thoáng qua khiến đao hồn
không khỏi mừng rỡ reo lớn:


  • A ha! Có cách! Thiên đạo à, muốn ngăn bổn ma vương hút máu sao! Khó nha khó
    nha! ha ha ha ha

Vừa cười man rợ, hắc vụ yêu khí vừa chuyển một dòng ra bên ngoài, lại chui vào
túi trữ vật đeo bên hông của Trần Khánh Dương mà tìm kiếm vật gì đó. Nó ngó
qua một loạt vũ đan lẫn linh đan mà trước kia vật chủ thu được trong Xích Mộc
Động. Càng tìm kiếm nó lại càng rối vì không có viên nào vừa ý.


  • Chết tiệt chết tiệt, phí của mà! Vô dụng...vô dụng...vô dụng nốt!
    Aiz....Chết tiệt!!!!

Vừa tìm kiếm vừa càu nhàu, xem chừng đao hồn này rất vội vã. Lục đục tìm kiếm
mải mê, mặc dù thời không vừa bị nó thi triển năng lực khiến cho chậm lại mấy
phần, nhưng càng kéo dài lâu thì không chỉ nó hao tốn chân nguyên đao hồn, mà
vật chủ của nó chính là tên tiểu tử biến thái kia càng phải đối mặt với nguy
hiểm bạo thể bội phần.

Bên trong đan điền và não hải, của Trần Khánh Dương lúc này không còn là đám
sương nặng trĩu nữa, chân khí bị cuốn nào đậm đặc đến nỗi hóa thành một lớp
nước màu tím liên tục chuyển động thành những hình xoáy ốc, lấy tâm là một hạt
sương rất nhỏ bị dồn nén cô đọng. Nhưng vẫn chưa phải là đan, chỉ như giọt
nước tròn vo lơ lửng chính giữa mỗi xoáy nước bên ngoài mà thôi.


  • Hừ...hừ....vô dụng...vẫn vô dụng...khốn kiếp! Bao nhiêu thế này không có
    lấy một sao! Hừ!...À há! Thấy ngươi rồi!...

Đao hồn tìm kiếm kỹ lưỡng từng ngóc ngách của túi trữ vật kia, cuối cùng cũng
thấy được thứ nó cần. Đem luôn 2 hạt nhỏ xíu như hạt đậu, một hạt trong suốt
màu vàng nhạt, một hạt lại trong suốt như không có màu gì. Liền đó đem hạt có
chút màu vàng kia lên não hải, còn hại không màu thì lại đem vào đan điền.


  • Hừ! Tới đây xem như nửa chặng đường rồi nha! Tụ đan!

Đem đặt mỗi hạt chính giữa những lốc xoáy đang lưu động kịch liệt kia. Đao hồn
tự cảm thán một cái, đoạn lại hóa thành luồng hắc vụ yêu nguyên chạy thành một
tia mỏng như tơ mà đâm vào hai viên đó.

Nãy giờ quá tập trung mà đao hồn chẳng để tâm tới tấm hộ thuẫn lấp lánh kim
quang trong não hải của vật chủ, mà tấm hộ thuẫn kia cũng như có linh tính,
chẳng hiểu vì sao nó lại di chuyển lơ lửng lên phía trên cao, chừa chỗ cho đao
hồn tà ác kia hành sự. Bình thản như chẳng có gì xảy ra cả.

Ấy vậy là đao hồn lặng lẽ kích hoạt hai hạt đậu bé tí kia một hồi. Ở mỗi nơi
đan điền, não hải bỗng nhiêu xảy ra sự chuyển biến lạ thường. Những lốc xoáy
mới nãy còn liên tục ta chạm, đùn đẩy lẫn nhau kịch liệt thì bỗng dưng lúc này
lại xoay một vòng rồi xuất ra một dải mỏng, tím đậm hòa cùng vòng xoáy bên
cạnh, đồng thời cũng tiếp nhận dải tím của đối phương.

Tại não hải, chỉ có 2 xoáy nước, rất mau sau khi trao đổi đã hòa lại thành một
khối xoáy hình oval, sau đó dần dần kéo hai đầu xa gần lại, giữa thân thì nở
ra từ từ, trở thành một xoáy vàng duy nhất, mà hai hạt sương ban nãy cùng từ
từ di chuyển, lơ lửng thấm vào hạt đậu màu vàng nhạt trong suốt kia.

Ở đan điều, điều tương tự cũng xảy ra. 7 xoáy nước trộn lẫn với nhau một hồi
trở thành một xoáy duy nhất, bên trong xoay ngược chiều kim đồng hồ, bên ngoài
lại xoay thuận chiều kim đồng hồ. 7 hạt sương tím đậm bé xíu xoay nằm trong
dòng chảy lưu động phía bên trong từ từ tách rời, vừa lấy hạt đậu trong suốt
làm tâm, xoay xung quanh đó, lại từ từ từ tiến lại, va chạm nhẹ nhàng vào đó
rồi tan thành nước mà thấm vào bên trong.

Hạt đậu trên não hải vẫn chung thủy với màu vàng nhàn nhạt, trong suốt, còn
hạt đậu bên trong đan điền thì hóa thành màu tím đậm, sau đó lại xuất hiện dải
màu bảy sắc tựa như trộn lẫn, quấn lấy nhau, nhưng lại không hòa vào cùng nhau
mà trở thành một hạt đậu sặc sỡ đủ màu. Trông...rất xấu.

Ngay khi cả hai nơi đã hoàn thành hợp thể kia thì âm thanh trầm đục chợt vang
lên, xoáy nước ở đan điền lẫn não hải bỗng trở mình tuôn ra mấy dải mỏng xoắn
vào nhau, càng thu hẹp thì lại càng trở nên cuộn thắt lại, tốc độ nhanh dần
lên, đoạn lại đâm vào hai hạt đậu khiến cả 2 hạt này cũng tự xoay tròn xung
quanh nó với tốc độ chóng mặt.


  • Ầm!!!! Vù.....

Bên ngoài, mây đen ùn ùn kéo tới che kín bầu trời, sương giá kéo từ dưới đất
lên, mây trắng lại hạ từ những đám mây giông kèm theo chớp giật chói lòa kia
mà hạ xuống, xoay quanh thành 2 luồng tốc, một trên một dưới lấy Trần Khánh
Dương làm tâm mà hạ vào. Phía trên quán đỉnh, phía dưới đỡ y lơ lửng bay lên.
Cảnh tượng động thiên náo địa khiến ngay cả thân ảnh đang ngự trên con Nhân
Diện Cự Điểu cũng phải ngạc nhiên bởi khí tức khủng bố kia.

Tà áo phần phật, đôi tay dang rộng, sắc mặt căng thẳng tột độ, đôi mắt trừng
trừng nhìn lên trời cao, Trần Khánh Dương không kêu la gì nữa, y là cắn răng
chịu đựng nỗi thống khổ như đày đọa dưới mười tám tầng địa ngục trên cơ thể.
Kinh mạch căng phồng, huyệt đạo toàn thân bức bối như thể có ai cưỡng ép bơm
vào người y đến hàng tấn nước lỏng vậy.

Xong xuôi dẫn động thiên địa chi khí, đao hồn lại chui ra khỏi cơ thể Trần
Khánh Dương mà hóa thành lớp hắc vụ ma quái như lúc đầu. Lơ lửng ngay trên
chuôi đao, thanh Hắc Long Đao cũng lơ lửng ngay cạnh phía trước ngực Trần
Khánh Dương mà chĩa mũi xuống đất. Đao hồn lúc này vẫn xuất ra mấy đạo hắc vụ
vào mi tâm vật chủ. Lại cười tà cất tiếng:


  • Khà khà khà! Việc đã xong, hiện tại ngươi tự mà điều động dẫn dụ chân
    nguyên, bổn yêu đây mệt rồi a! Khặc khặc khặc! Ngươi là may mắn lắm đấy! Hai
    viên kia, một là Thất Hệ Vũ Tâm Thạch, một lại là Song Hệ Linh Thạch. Khặc
    khặc khặc, nhớ năm đó, thiên hạ đại loạn, sinh linh đồ thán, rốt cục hóa ra
    lại nằm ngay chỗ chẳng ai ngờ tới, mà rốt cuộc lại lọt vào tay tiểu tử nhà
    ngươi! Khặc khặc khặc....

Trần Khánh Dương chẳng nghe những lời kia, y là đương chịu đựng nỗi đau kinh
hoàng, vạn kiếp bất phục đến nỗi linh hồn cũng muốn vỡ vụn ra. Một hơi đột phá
đến hàng Soái cấp, lại chịu một lực lượng khủng bố thâm nhập tụ đan thì bảo ai
mà chịu cho thấu. Vậy nhưng lúc này, ý chí phi thường đến hư cấu, y chỉ một
lòng muốn chém rụng con Nhân Diện Cự Điểu, muốn một đao phạt ngang Tà Thần
Bang, báo thù cho Linh Tiểu Vân mà thôi.

Phải đến mức nào mới có thể đánh cược cả mạng sống như vậy chứ? Y đã là chết
qua một lần, hiện tại nếu lỡ may chết thêm lần nữa chắc cũng chẳng sao. Nhưng
y thì không, chưa muốn chết, y phải sống, phải chịu đựng, phải báo thù. Thù
này không báo, thì Trần Khánh Dương không phải là Nguyễn Linh Khánh
Dương....Hmmm...có chút tự kỷ rồi! Nhưng mà sự thật là y đang căng mình chống
đỡ với những bạo tạc của năng lượng đến từng tế bào cũng phải run rẩy đau đớn.

Thái Dương Sơn rung chuyển như thể lúc bị Tôn Bạo Thiên nện cho mấy đấm xuống
nền mật thất vậy. Kiến trúc vừa dựng lên, thì lúc này lại thi nhau sụp đổ, tan
hoang. Coi bộ đột phá lần này rất chi là tốn tiền đây mà!


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #138