Người đăng: dragonf4393@
Hoàng hôn dần buông xuống, để lại chút ánh sáng vàng trên nền trời phía tây.
Mọi cảnh vật dần lắng xuống theo ánh mặt trời. Đâu đó, vài cánh chim lạc đàn
dáo dác tìm chốn dung thân trước khi ánh chiều tắt hẳn.
Tại một đỉnh núi cao nằm giữa Hồng Vũ Môn, bên trên có một tòa kiến trúc nguy
nga sừng sững tắm mình trong chút nắng chiều. Giữa khoảng sân rộng có mấy cây
đào cổ thụ vẫn còn chút lá xanh, sắp sửa rụng sạch để chuẩn bị cho một màn
băng giá mùa đông mà mỗi năm đều xảy ra một lần. Một thân ảnh đứng sừng sững
dưới những gốc đào, buông ánh mắt xa xăm nơi chân trời, khẽ thở dài một hơi.
Một thân ảnh nhỏ nhắn từ trong đại sảnh bước ra cùng với một giọng nói trong
trẻo, thanh thúy. Không khó để nhận ra đây là một tiểu cô nương 12 tuổi tinh
nghịch, quỷ quái, làm đau đầu không biết bao nhiêu nhân sĩ ở Hồng Vũ Môn này.
Và thân ảnh cao lớn kia chính là phụ thân của nàng – môn chủ Hồng Vũ Môn - Vũ
Thiên Lực.
Dùng ánh mắt trìu mến, Vũ Thiên Lực nhìn vào Vũ Thiên Vân, hắn biết, tiểu quỷ
này thường ngày quậy phá khiến hắn phải lao tâm khổ tứ nhiều phen, nhưng trong
lòng thì rất nhạy với những tâm sự của mọi người. Vũ Thiên Vân lúc này đã đến
cạnh phụ thân của nàng, ánh mắt lo âu, suốt mấy ngày này nàng đâu có chọc phá
người nào, không hiểu sao phụ thân nàng lại trầm tư như vậy.
Không có nha! Nhìn phụ thân là nhi nữ biết hết rồi, rõ ràng khi nãy phụ
thân còn thở dài nữa kia. Tiểu nữ bị oan mà, suốt mấy hôm này tiểu nữ đều chăm
chỉ đọc sách luyện công, không rời hoa viên nửa bước, môn chủ có tâm tư mà lại
trách thầm tiểu nữ, tiểu nữ khổ quá đi mà! Nỗi oan này ai thấu! hu hu hu –
Nàng giả vờ khóc nhè.
Thôi được rồi được rồi! Không phải Tiểu Vân làm ta buồn, là việc khác!
Thật không! Phụ thân không lừa Tiểu Vân chứ? – 2 tay đưa lên gạt gạt nước
mắt, mà thật ra có tí nào đâu, nhưng đã diễn thì diễn cho trót.
Không lừa Tiểu Vân, là thật. – Vũ Thiên Lực đưa bàn tay to lớn lên vuốt tóc
nhi nữ của mình.
Nếu vậy, có thể nói một chút cho Tiểu Vân được không? – Nàng chụm ngón trỏ
và ngón cái thành kí hiệu bé bé.
Cái này...Tiểu Vân còn bé quá, đợi lớn một chút thành Vân cô nương rồi ta
mới nói được!
Hứ! Vậy đúng là phụ thân trách Tiểu Vân mà! Hu hu hu – Nàng lại mè nheo.
Được rồi được rồi, ta nói, ta nói là được mà!
Vậy phụ thân nói đi! – Trong nửa khắc, Vũ Thiên Vân lấy lại bộ dáng tinh
nghịch, đôi mắt hấp háy chờ đợi. Trông bộ dạng vừa khóc lại cười này, chắc
chắn ai cũng phải phì cười, Vũ Thiên Lực cũng không phải ngoại lệ.
Khẽ thở dài một hơi nữa, Vũ Thiên Lực lại rời ánh mắt khỏi nhi nữ của mình mà
nhìn về chân trời xa xăm, trầm trầm giọng đáp:
Là suốt một tuần trăng, ta thấy một ánh hùng tinh càng ngày càng mạnh nơi
phía Nam.
Vậy chẳng phải là điều tốt sao! Điềm đó, chắc chắn có mãnh hổ xuất hiện. Mà
hướng đó, chẳng phải là Thanh Vân trấn sao?...hmmm....Là Trần Gia? Đồng Gia?
Tiêu Gia? hay Xích Gia?.... Trần Gia ắt xuất hiện người tài rồi! Bấy lâu đều
đìu hiu, mà gây ra oanh động, thì hẳn là những lúc trước họ chỉ là đang âm
thầm bồi dưỡng mà thôi!
Haiz....Được như vậy thì ta đã mừng, nhưng mấy ngày này, quanh ánh hùng
tinh ấy lại xuất hiện một tia sát khí, mà lại cũng dần trở nên rõ ràng. Nếu kẻ
này phát triển được đến một độ nào đó, ắt thiên hạ đại loạn, oán khí xung
thiên, huyết giang lệ thổ.
Phụ thân à! Có cao thủ nào mà không trải qua sinh tử đâu! Mấy ngày qua,
Tiểu Vân đọc mấy cuốn cổ thư có nói tới những việc loạn thiên chiến sự, mỗi
tông môn hình thành đều trải qua chiến loạn, chẳng phải ngay Hồng Vũ Môn chúng
ta cũng trải qua mấy trận huyết vũ mới có được như ngày hôm nay đó sao? Chưa
biết chừng kẻ kia lại có thể giúp phụ thân nhất thống thiên hạ ấy!
Nhìn xuống Vũ Thiên Vân, Thiên Lực cũng không ngờ tiểu nha đầu này lại có thể
nói ra những lời như một quân sư lão luyện vậy. Nhưng cũng có chút nào đó yên
lòng. Thiên hạ giang sơn muốn nhất thống bá vương thì đều phải kinh qua mưa
máu gió tanh mà nên, điều này lịch sử mấy ngàn vạn năm đã chứng minh.
Tiểu Vân nói cũng có lí. Nếu đã như vậy, ta cũng đành phải chờ vào thiên ý.
Haiz....
Phụ thân à! Nếu muốn có được người này, chúng ta phải nhanh một bước, hay
là tháng tới tổ chức thi tuyển đệ tử luôn đi! Một mặt là tìm kiếm người kia,
mặt khác, nếu hắn đã là cao thủ, thuận theo thì chúng ta có luôn mãnh hổ,
nghịch long thì trừ đi sớm, tránh việc phát sinh ngoại ý. Nếu mà hắn còn nhỏ
tuổi thì cũng có thể trộm trứng phượng hoàng, biến hắn thành của chúng ta từ
khi còn chưa có lông, chưa mọc cánh. Như vậy thì ít nhiều cũng phụ thuộc vào
Hồng Vũ Môn, cho dù sau này hắn có loạn thiên đảo địa đến thế nào thì vẫn là
người của Hồng Vũ Môn, chúng ta ắt có phần. May mắn hơn, nếu tóm được mãnh hổ,
thì chẳng phải Hồng Vũ Môn ta sẽ là thiên hạ vô địch, nhất thống sơn hà đó
sao!
Giật mình đánh thót một cái, Vũ Thiên Lực không nghĩ là tiểu nha đầu của hắn
lại còn tính toán đến bước này, quả là tiểu phụng trong bầy chu tước.
Hừm! Được, vậy ngày mai ta sẽ tập hợp các trưởng lão và đường chủ bàn ra kế
sách. Quả nhiên ta đã hạ sinh được tiểu phụng hoàng rồi! Không uổng tổ tông Vũ
Gia tích đức ban phúc bao lâu mà! – Nói đoạn, Thiên Lực nhấc bổng Vũ Thiên Vân
lên, vui mừng ẵm trong tay nhi nữ của mình.
Hứ hứ! Long phụ mà lại hạ sinh tiểu phụng hoàng, có gì đó không đúng a! –
Vũ Thiên Vân nũng nịu, đoạn nàng lại nói – Hạ sinh phụng hoàng, thì phụ thân
phải nuôi cho tốt chứ! Kẻo Tiểu Vân lại bay mất bây giờ!
Thì ta vẫn nuôi tiểu phụng hoàng Vũ Gia đó thôi nào!
Hứ! Phụ thân phải thưởng cơ!
Được, Tiểu Vân muốn gì nào!
Hmmmmmm....Việc này khi nào Tiểu Vân nghĩ ra rồi sẽ nói!
2 cha con Vũ Thiên Lực cứ vậy đùa nghịch cho đến hết hoàng hôn. Với Vũ Thiên
Vân, đây là một trong những lần hiếm hoi mà nàng được cha quan tâm đến vậy.
Trong lòng nàng vui mừng khôn xiết, tự nhủ cần phải chăm chỉ đọc những kinh
thư nhiều hơn.
Trong lúc đó, Trần Gia Trang đang náo động, kẻ bàn người tán về chuyện ban
chiều. Gia nô đều tự nhủ, sau này phải đối tốt với mẫu tử Lý thị một chút, vì
ai cũng từng đắc tội với Lý Kinh Vân, nên giờ đây họ đều lo lắng, nếu Trần
Khánh Dương được phục hồi 2 chữ “thiếu gia” thì sau này bọn chúng sẽ nếm khổ.
Trong lúc những lời bàn tán đó diễn ra, thì tại đại sảnh kín của Trần Gia, một
nhóm người đã tụ hợp, đều là đầu não Trần Gia, còn có mấy người đồ sư khi
chiều đã chứng kiến sự bá đạo của Trần Khánh Dương. Không khí trong đại sảnh
im lặng đến đáng sợ, sự căng thẳng đều phô lên nét mặt của mỗi người. Hồi lâu
sau, trời đã tối hẳn thì mới có người lên tiếng:
Việc lần này, sự thể thì cũng đã xảy ra, suy cho cùng thì Trần Khánh Dương
này chính là thiên tài mà bao lâu nay Trần Gia không biết. Ta có chủ định để
hắn tham gia vào hội tuyển đệ tử của Hồng Vũ Môn sắp tới, chẳng hay chư vị có
ý kiến gì?
Trưởng huynh! Không thể! Môn có môn pháp, Gia có gia quy, hắn đã phạm tội
sát nhân, không thể không trừng trị! – Một thiếu phụ tuổi chừng 30 khó chịu
lên tiếng.
Nhưng một nhân tài thế này, không thể nào bỏ phí, trước nay, ta chưa từng
thấy có một học trò nào của Trần Gia Học Viện mà có thể xuất khẩu thành thơ,
lại còn đối đáp trôi chảy, thể hiện tiềm năng trí tuệ như vậy. Được biết,
trước nay hắn đều ở thân phận gia nô, không được giáo dục, mà lại có thể phát
ra những lời đó thì không thể nào là liu điu chui rúc đổng củi Trần Gia được!
– Một lão đồ sư, râu dài tóc trắng khẽ vuốt vuốt chòm râu lên tiếng.
Đúng đấy! Khi chiều ta cũng tận mắt chứng kiến, nói về thi, có thể hắn học
lỏm ở đâu đó, nhưng nói tới đối đáp thì ngay cả một câu mắng mà hắn cũng lập
tức đối lại, khí thế hiên ngang, đây không phải là một cái bình rỗng! – Một đồ
sư khác chừng 40 tuổi cũng hùa theo.
Đúng đấy sư gia, nói về học thức thì các ngài đánh giá, ta không biết, ta
chỉ hữu dũng vô mưu, nhưng ngay cả thể chất của tên tiểu tử này cũng làm ta
kinh ngạc. Ta được biết, hắn chưa từng có thể tu luyện, trước đây cũng không
vượt qua nổi các đợt kiểm tra, thế nhưng một tên nhóc 14 tuổi lại có thể lĩnh
trọn một quyền của đệ Nhị tầng Trung cấp Vũ Sư thì là chuyện không thể, lại
còn một cước đá chết Lý Công lại càng là chuyện hoang đường, nếu không tận mắt
thấy thì ta cũng không tin được chuyện này lại có thể xảy ra. Tên này nếu mà
được bồi dưỡng tốt thì sẽ lập tức trở thành thiên tài tu luyện! – Một đồ sư
nữa lên tiếng, người này về văn chương ứng biến chẳng biết gì nhiều, có điều,
luận về võ công thì cũng là một cao thủ trong Trấn Thanh Vân, có thứ hạng
trong Hồng Vũ Môn, được mời về đây chỉ dẫn học trò tu luyện.
Dược thúc, Hạo huynh, Vi huynh! Một tên gia nô lại dám cả gan miễu sát tổng
quản ngay trong Trần Gia, các người có thể bỏ qua như vậy thì cả Trấn Thanh
Vân này coi Trần Gia chúng ta là cái gì? Trưởng huynh, muội thấy rằng nên trừ
đi tên tiểu tử này, tránh cho những việc không tốt sau này lập lại! – Thiếu
phụ lúc này lên tiếng gay gắt.
Trần trang chủ, không thể, không thể!
Trần trang chủ, việc này có tội, nhưng không thể giết! Phí đi một thiên
tài!
Trần trang chủ, ta thấy nếu bồi dưỡng hắn tốt thì sau này Trần Gia sẽ chấn
hưng trở lại!
Các người lại đi bao che cho một tên sát nhân giữa Trần Gia sao? Mặt mũi
của Trần Gia hôm nay bị các người đốt sạch đi rồi!
Đồng phu nhân! Nói thế chẳng phải là bà có tư thù với tên tiểu tử này đấy
chứ?
Cái gì mà tư thù? Gia quy mà các người không đặt vào mắt thì các người coi
Trần Gia là cái gì?
Lời qua tiếng lại, không khí căng thẳng được đẩy lên cực độ, lúc này, người
được gọi là Trưởng huynh ngồi trên ghế cao nhất giữa đại sảnh mới lên tiếng:
Thôi được rồi, mọi người yên lặng hết cho ta! – Không khí đại sảnh giờ đây
trở lại vẻ yên lặng trước đó, tất cả ánh mắt đều dồn về phía Trần Gia Trang
chủ. – Ta thấy thế này! Việc gia quy, không hẳn là không có ngoại lệ, lần này
cho hắn một ân huệ cũng là để cho hắn một con đường sống, và cũng là tương lai
của Trần Gia sau này. Nhưng gia quy, vẫn là gia quy, để cho hắn đoái công
chuộc tội, hiện tại bồi dưỡng cho hắn có thể tham gia đợt hội tuyển của Hồng
Vũ Môn, nếu hắn có thể đứng đầu hội tuyển này, có được một chân trong hàng ngũ
đệ tử chính thức của Hồng Vũ Môn thì xem như xí xóa mọi chuyện. Dù sao thì các
người trước kia cũng đối đãi với mẫu tử hắn không ra người, thì hiện tại cũng
là một chút báo đáp. Tên Lý Công kia từ lâu ta cũng đã không thích rồi, hiện
tại đổi mới một tổng quản cũng chẳng có gì đáng kể.
Chấn hưng Trần Gia thì đã có Bạo Lôi, chẳng nhẽ tài năng của nó không được
Trưởng huynh coi trọng chăng? – Thiếu phụ lúc nãy lại lên tiếng với vẻ bỡn
cợt.
Đồng muội! Tuy muội là phu nhân của Trần Minh Quang, xét cho cùng cũng chỉ
mang họ Đồng, việc của Trần Gia, không đến phiên muội lên tiếng! – Một người
ngồi cạnh Trần Gia Trang Chủ, im lặng nãy giờ, hiện tại mới lên tiếng.
Hừ! Ức hiếp ta sao? Được lắm! Xem ta là người ngoài thì ta không còn gì để
nói! – Đồng Bảo Vi lập tức đứng dậy đùng đùng bước ra khỏi đại sảnh.
Lúc này, Trần Gia Trang Chủ mới quay lại nói với người ngồi cạnh mình mà vừa
lên tiếng khi nãy:
Việc nghị sự cấp bách, chẳng ai để ý là trên nền trời, một đám mây mỏng hững
hờ trôi ngang, che lấp đi hầu hết những ánh sao. Giữa tấm rèm mây đó, ẩn hiện
một ánh hùng tinh rực rỡ xuyên qua, mà khi bức màn mây này giăng lên thì khiến
cho ánh hùng tinh đó hiện lên một chút quang mang đỏ rực như máu.
Trong phúc chốc, đám mây kia dường như sợ hãi mà phân ra, che những chỗ khác,
chừa độc lại một khu vực trống trải xung quanh ánh hùng tinh đã điềm đạm mà
rực sáng trở lại. Xung quanh ánh hùng tinh lấp lánh đó, cũng rải rác xuất hiện
thêm nhiều ánh tinh quang khác.