Người đăng: blackpearl_4seasons@
Bởi vì nhiệm vụ thứ mười không có chỗ nào cần để vội vã, hơn nữa bọn họ còn
đến bảy tuần nữa mới phải quay về nên Tu La tiểu đội đã dành ra hẳn ba tuần để
tu luyện trước khi thực hiện nhiệm vụ.
Bách Lý Thiên Lân sau khi được Tang Thanh hướng dẫn về liên kết thì đã thành
công đột phá sau hai tuần, còn Bách Lý Thiên Kỳ thì không cần bàn, giải độc
xong đã tấn giai lên Dẫn Linh cảnh. Mặc Duy Phong thì không biết chịu kích
thích cái gì mà tu luyện như điên, hơn nữa nhờ vào Dưỡng Linh đan nên đã lên
đến Ngưng Linh tứ tinh.
Tang Thanh thì sao? Ba tuần hấp thu linh thạch, cuối cùng cũng đột phá lên Dẫn
Linh nhị tinh. Tuy nhiên, hắn không có ý định về tông môn sẽ để lộ thực lực,
bởi vì hắn tu luyện mà không đủ tài nguyên liền chậm hơn người khác rất nhiều,
thế nên năm tháng này vẫn là Ngưng Linh đỉnh phong thì hay hơn.
Sau khi Bách Lý huynh đệ đều tấn giai lên Dẫn Linh cảnh, Tang Thanh liền quyết
định thực hiện nhiệm vụ cuối cùng, cũng là nhiệm vụ khó nuốt nhất - tiêu diệt
Dẫn Linh cảnh Lục Sắc Xà. Lần trước làm nhiệm vụ Thuỷ Giao cũng là Dẫn Linh
cảnh so với lần này chỉ là trẻ con, bởi vì Thuỷ Giao không có độc lại rất hiền
lành, nhưng nọc của Lục Sắc Xà là chí tử, hơn nữa có được truyền thừa huyết
mạch của tổ tiên Lục Quang Xà, nó so với bất kỳ loài nào khác, kể cả Hắc Uyên
Xà mệnh danh nhất độc tất vong đều hung bạo hơn rất nhiều.
Lúc này, thả tinh thần lực ra, Tang Thanh do thám mọi thứ và thấy được không
có gì nguy hiểm, thế là Tu La tiểu đội liền nhanh chóng tiến về phía trước,
bắt đầu hành trình thực hiện nhiệm vụ.
Bách Lý Thiên Kỳ nhìn Tang Thanh thản nhiên như vậy mà hỏi, bởi vì cho đến bây
giờ, y cũng chỉ mới biết được hắn sử dụng một cây tán làm vũ khí, còn lại đều
mù tịt. Hơn nữa, y chưa bao giờ thấy hắn nhìn một con linh thú nào với ánh mắt
có hứng thú, kể cả Ngân Dực Á Long lúc trước cũng rất mạnh, nhưng hắn hoàn
toàn không để nó vào mắt. Lúc này, sau khi nghe câu hỏi của y, hắn cũng chỉ
mỉm cười, sau đó thì nói:
Tại sao lại phải khế ước?
Hả?
Hiếm khi nào Bách Lý Thiên Kỳ thất thố, nhưng cũng phải thôi, bởi vì câu hỏi
của Tang Thanh nó rất khác so với bình thường. Nếu là người khác, chắc hẳn sẽ
nói ra loại hình linh thú yêu thích, hoặc là mơ mơ hồ hồ nói về việc đã có khế
ước, nhưng hắn thì không. Một câu hỏi khiến cho người ta ngớ người.
Kỳ thật, Tang Thanh nếu được hỏi câu này ở kiếp trước thì hắn sẽ trả lời là:
Ta muốn một linh thú chấp nhận linh khế. Tuy nhiên, đó là lúc trước, còn bây
giờ đã có Ám Vũ rồi, hơn nữa một người chỉ có thể khế ước tối đa là hai linh
thú, mà linh khế thì chỉ có một và duy nhất trong cả đời.
Ám Vũ là nghĩa tử của Tang Thanh, là một thân nhân mà hắn muốn bảo vệ, sự tồn
tại đặc biệt, thế nên trừ khi hồn phi phách tán, không thì hắn sẽ không giải
trừ khế ước, bởi vì giải trừ linh khế rất phiền toái, hơn nữa cùng một linh
thú, nếu là giải trừ linh khế thì sẽ không có biện pháp khế ước lại lần nữa,
lý do là lúc đó linh hồn của hai bên khi cộng hưởng sẽ sinh ra vết nứt, không
có biện pháp để quay lại.
Lúc này, nhìn thấy sự bối rối trên mặt Bách Lý Thiên Kỳ, Tang Thanh lên tiếng,
chuyển lại vấn đề cho y:
Thế còn ngươi?
Ta à? Ta muốn khế ước với một con Lục Sắc Xà hoặc Hắc Uyên Xà.
Bách Lý Thiên Kỳ ngược với đệ đệ y là rất thích xà, hơn nữa con nào càng mạnh
càng hung tàn lại càng thích. Lúc này, Tang Thanh nhìn y một chút, sau đó thì
mỉm cười đầy bí hiểm và nói:
Ngươi sẽ có cơ hội đó.
Cơ hội?
Bách Lý Thiên Kỳ không hiểu lắm, thẳng cho đến khi nhớ lại thì mới biết Tang
Thanh nói về cái gì. Nhưng mà thuần phục Lục Sắc Xà rất khó, chúng thà chết
cũng không chịu khuất phục, thậm chí còn tự bạo nữa cơ. Tuy rằng muốn hỏi,
nhưng mà hắn không muốn nói thì y sẽ im lặng.
Lúc này, bốn người đi hết bốn canh giờ vẫn chưa đến nơi, nhưng ai cũng có đủ
kiên nhẫn, bởi vì linh thú không phải cỏ dại nơi nào cũng có. Nhưng mà lại đi
thêm ba canh giờ nữa vẫn chưa thấy đâu, thế là họ đành phải dựng trại và nghỉ
ngơi, chờ đợi ngày mai. Dù sao thì đêm ở trong sâm lâm khá nguy hiểm, nhất là
ở một nơi chỉ toàn là rắn thì lại càng nguy hiểm hơn.
Hai canh giờ trước là Mặc Duy Phong canh gác, sau đó là đến Tang Thanh. Dù sao
thì người có nhiều kinh nghiệm nhất cũng là hắn, thế nên ai cũng tin tưởng
giao cho hắn.
Lúc này, Tang Thanh ngồi ở trước đống lửa trại, tay gác lên chân, đỡ lấy đầu
như đang gật gù mà ngủ, tưởng như không có chút cảnh giác nào, nhưng nếu xem
thường thì sẽ phải trả giá đắt, bởi vì hắn chưa bao giờ buông lỏng cả.
Sau một canh giờ canh gác, hắn đã cảm nhận được nguy hiểm khi có một vài kẻ
vượt qua phạm vi tinh thần lực mà tiến vào đây và kẻ đó, không ai khác chính
là.../.