Chỉnh Người.


Người đăng: blackpearl_4seasons@

Bàng Hạc sâm lâm, không phải là một nơi quá nguy hiểm. Tất nhiên là không quá
nguy hiểm đối với Nguyên Linh cảnh cường giả, còn dưới đó thì lúc nào cũng
phải đề phòng, ngó đông ngó tây trông nam trông bắc. Nhưng mà Tang Thanh hiện
tại, là ngoại lệ.

Với tri thức của Tang Thanh, hắn hoàn toàn có thể dùng mọi loại linh thú, thậm
chí là hung thú nơi đây để đùa giỡn tất cả mọi người, mà bản thân lại thoát
nạn, bởi vì hắn không chỉ là linh sư, còn là luyện dược sư!

Lúc này, xe ngựa khi chạy đến bìa sâm lâm thì ngừng lại, bầu không khí liền
trở nên ngưng đọng và trầm mặc, mãi cho đến khi xa phu ở phía trước lên tiếng:


  • Chúng ta đã đến Bàng Hạc sâm lâm.


  • Xuống xe, đi bộ.


Đây là quy tắc bất di bất dịch, bởi vì xe ngựa không thể đi vào trong sâm lâm,
đường rừng khó đi, chưa kể còn một đống linh thú đang ngấp nghé rình mò, thế
nên đi bộ sẽ an toàn hơn... một chút, bởi vì đi bộ vẫn chủ động hơn là từ xe
ngựa phi thân ra.

Bước xuống xe, trừ Tang Nhược thần sắc sợ hãi, Tang Thanh khí định thần nhàn,
còn lại thì ai cũng có sắc mặt ngưng trọng cả. Lúc này, Minh Quyết nhìn sang
hắn và thấy sự bình tĩnh đến khó tin, thế là ông liền hỏi nhỏ hắn:


  • Công tử, ngài không sợ?


  • Sợ thì có ích gì?


Tang Thanh thản nhiên nói, hắn đã đi qua sâm lâm này rất nhiều lần, đến nỗi
nhắm mắt mà đi cũng không đi lạc được. Nghe hắn nói như vậy, Minh Quyết liền
ngạc nhiên, dù rằng đã sớm biết hắn trầm ổn hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác,
nhưng mà như thế này thì giống lão quái ngàn năm trong thân xác trẻ con vậy.
Nghĩ đến đây, ông chợt bỏ nó ra khỏi đầu, mà lại không biết bản thân đánh bậy
đánh bạ mà đoán được Tang Thanh chính là như vậy. Lúc này, nhìn vào trong sâm
lâm một thoáng, sau đó thì tất cả đều cất bước đi vào trong.

Bàng Hạc sâm lâm chủ yếu thực vật, chính là các cây cổ thụ cao chọc trời, tán
dày rộng che khuất đi ánh sáng tự nhiên. Cũng chính vì vậy mà khi đi vào đây,
họ lại càng phải cẩn thận. Cái tên Bàng Hạc đó là vì nó ở gần thị trấn cùng
tên, chứ thật ra, phải gọi nơi này là Bách Xà sâm lâm mới đúng, bởi vì nơi đây
nhiều nhất là xà, mà thực lực cao nhất cũng là xà. Theo như trí nhớ thì loài
rắn vốn là dựa vào nhiệt độ cơ thể để săn mồi, thế nên trừ khi bản thân không
phải là vật sống, không thì không thoát khỏi pháp nhãn của chúng. Nhưng cho dù
là vậy, thì đã sao? Đối với Tang Thanh, chỉ cần là nơi hắn đã đi qua, vậy thì
không có lý do gì để hắn lại đi đến quỷ môn quan hay ngu ngốc bị thương. Mà
đối phó với dạng này linh xà, biện pháp hay nhất chính là...

Đêm, khu rừng chìm trong sự tĩnh lặng, quỷ dị đến gai người. Tại một gốc cây
nơi mà năm người đang ngồi, chỉ có thoáng qua tiếng lép bép của củi lửa, còn
lại thì người nghỉ ngơi người tu luyện. Tang Thanh thì đúng là đang minh
tưởng, nhưng việc chỉnh người, tất nhiên là đã làm. Dẫn Thú Phấn, trái ngược
với Khu Thú Phấn, là một loại phấn khiến cho linh thú điên cuồng. Mà người
dính, không chết cũng trọng thương vì bị linh thú cấu xé mất. Ba người Tang
Nhược đều được hắn dùng loại đặc biệt, kiểm tra không ra, mà tác dụng mạnh gấp
đôi, lại chỉ dụ dỗ xà loại. Về phần bản thân cùng Minh Quyết, tất nhiên phải
sử dụng qua Khu Thú Phấn rồi, không thì sẽ có rắc rối to đấy. Còn chưa kể, hắn
còn lấy Hùng Hoàng tửu ra để cả hai nhấp mấy ngụm, hoàn thành công tác đuổi xà
ra khỏi bản thân.


  • Rắn!

Quả như Tang Thanh sở liệu, Dẫn Thú Phấn hắn chế thành công hấp dẫn rắn đến,
mà người đầu tiên lĩnh chưởng, không ai khác mà là Tang Nhược. Dù sao thì nàng
ta thực lực yếu, lại còn có đặc hiệu của Dẫn Thú Phấn, nên rắn không tìm đến
nàng ta trước, chẳng lẽ lại quay sang hắn? Lúc này, nàng ta nhanh chóng ra
tay, nhưng mà xà đến ngày càng nhiều, mà Tang Phạm cùng Tang Chiến cũng không
rảnh tay, phải ra tay xử lý đàn xà. Về phần hắn cùng Minh Quyết thì cả hai đều
nhàn nhã xử, không tới mức luống cuống tay chân như bên kia, bởi vì xà đến chỗ
bọn hắn ít đến đáng thương, so ra thì một mình Tang Nhược còn gấp nhiều lần
bọn họ ấy chứ.

"Thật thú vị. Lâu rồi mới thấy ngươi chỉnh người đó."

Huyền ở một bên truyền âm với Tang Thanh, một bộ dạng hào hứng xem kịch khiến
người ta không tưởng được đây là hồn khí của bán thần khí đã có trăm vạn năm
tuổi thọ hơn đấy, mà cứ như hồn khí vừa sinh vậy. Nhưng mà bản thân hắn cũng
chẳng có ý kiến gì, vì hắn là người bày kịch ra mà, cộng thêm hắn cũng thích
xem kịch lắm đấy, thế nên cảnh tượng hiện tại là: Tang Thanh cùng Huyền nhàn
nhã xem kịch, Minh Quyết bảo hộ hắn, còn ba người Tang gia kia thì vất vả giết
xà, giết tới mỏi tay cũng chưa hết, mà lại còn dẫn tới một trong những con
linh xà Nguyên Linh cảnh chứ, thế mới chết. Mà đến lúc này thì Tang Thanh cũng
không làm ngơ được nữa rồi, thế nên hắn liền bảo Minh Quyết:


  • Quyết gia gia, phiền ngài.


  • Công tử yên tâm.


Nói rồi thì Minh Quyết liền cùng Tang Phạm và Tang Chiến đấu với linh xà kia,
còn Tang Thanh và Tang Nhược thì lui sang một bên. Nếu là xà bình thường, hắn
sẽ không để cho ông ra tay mà để chúng chơi đùa cùng với hai lão già kia. Bất
quá, lần này đến là Lục Sắc xà, coi như là Nguyên Linh cảnh đồng giai với nó
cũng phải cẩn thận, bởi vì nọc độc của nó. Tuy rằng không đáng sợ bằng Hắc
Uyên xà, nọc độc chí tử có cả ở trên da, nhưng mà nó cũng có chỗ đáng sợ của
nó. Nọc độc của Lục Sắc xà, ban đầu sẽ khiến người đau đến chết đi sống lại,
sau đó lại chậm rãi ăn mòn cho đến khi người đó chỉ còn là bộ xương khô.

Lục Sắc xà, xưng như vậy cũng là vì màu da của nó mang sáu loại màu, mà màu
lục là chủ đạo, còn lại là những đốm hoa trên người nó, vì vậy nó rất dễ để
nhận dạng. Mà một khi thấy loại này, chỉ có nước đi đường vòng nếu thực lực
ngang với nó.

Tang Thanh lúc này đang ở gốc cây đằng sau quan sát cùng phân tích Tang gia
nhị lão và Minh Quyết. Lúc này, hắn không lo gì về việc Tang gia đánh lén Minh
Quyết, vì hắn biết làm vậy chỉ có chết sớm, mà có vẻ là cả ba đều hiểu, nên họ
mới hợp lực đấu với Lục Sắc xà. Lúc này, Tang Phạm nhanh chóng né được xà vĩ
quất qua, đồng thời tay trái cũng xuất hiện một đoàn sa vân, mà theo một
chưởng của lão đánh vào xà thân, nó liền gào rú lên đau đớn. Tang Chiến sắc
mặt lại ngưng trọng, mà xung quanh lão đã xuất hiện những giọt nước - điều vốn
không thể thấy ở điều kiện hiện tại và chúng nhanh chóng hoá thành thuỷ tiễn,
đâm thẳng vào thân nó nó. Còn Minh Quyết thì chỉ thấy song thủ được bao bọc
bởi quang đoàn, nhìn qua yếu ớt nhưng cứ mỗi lần vỗ một cái là trên thân rắn
lại xuất hiện một vết lõm thật sâu, thậm chí da thịt còn nứt ra, khiến cho máu
chảy ra điên cuồng.

Lục Sắc xà bị ba người vây công liền thấy chật vật, nhưng mà nó cũng đâu có
vừa gì. Dù sao thì cũng là Nguyên Linh cảnh linh thú, trí tuệ cũng phát triển
kha khá, đủ để xài nghi binh rồi. Lúc này, xà vĩ lại một lần nữa quật qua, tam
lão liền né, nhưng đột ngột, đuôi không thấy đâu mà lại thấy một đoàn lục sắc
dung dịch xuất hiện, lại là hướng theo Tang gia nhị lão mà nhắm. Minh Quyết
may mắn thoát nạn, chính là nhờ Khu Thú Phấn cùng Hùng Hoàng tửu chuyên dụng
để đuổi rắn, chứ không thì ông cũng sẽ chung số phận với Tang Phạm cùng Tang
Chiến, chính là thoát kịp cũng trúng nọc hết phần chân.

May mắn là thực lực Tang gia nhị lão hơn Lục Sắc xà, nên họ vẫn có thể áp chế
nọc độc mà tiếp tục chiến đấu. Lúc này, đoàn sa vân trên tay Tang Phạm nhanh
chóng biến lớn, mà nó cũng từ tĩnh thành động, trở thành một cơn bão cát trực
tiếp quét qua xà thân, tựa như thần binh lợi khí chém qua, khiến cho nó gào rú
lên trong đau đớn vì thân thể nó xuất hiện rất nhiều vết thương, nhiều đến mức
màu đỏ tươi nhuộm cả xà bì, không còn thấy màu sắc thông thường nữa. Mà Tang
Chiến lúc này lại không ngưng tụ thuỷ nữa, bởi vì lão không cần. Huyết là dung
dịch, mà đa phần dung dịch đều có nước, vì vậy nên từ lam sắc thuỷ tiễn, đã
trở thành huyết sắc, trực tiếp ghim xuyên qua thân rắn, máu cũng từ đó điên
cuồng chảy ra hơn cả lúc trước. Về phần Minh Quyết, song thủ vốn được quang
đoàn bao phủ, nay lại không còn thấy nữa, nhưng mà lực sát thương lại còn mạnh
hơn trước, đến mức mà hiện tại dùng một chưởng cũng khiến cho xà vĩ huyết nhục
mơ hồ.

Hiện tại thì Lục Sắc xà đã gần tử, nhưng nó vẫn là một đối thủ đáng sợ, bởi vì
sự hung tàn từ sâu trong huyết mạch, linh hồn của nó, truyền từ đời lão tổ
tông Lục Quang xà cho đến nay, chỉ có tăng chứ không giảm, thế nên nó vẫn điên
cuồng tấn công, mãnh liệt như không còn cần mạng sống, khiến cho Tang gia nhị
lão thương tích trầm trọng. Mà lúc này, Minh Quyết được nó lựa chọn né tránh
đã có được cơ hội xử lý linh hạch, cũng là nơi yếu nhất của nó, thẳng tại đỉnh
đầu, vì vậy một chưởng vừa ra, xà thủ tuy không tới nỗi nát bét nhờ vào lời
dặn của Tang Thanh, nhưng mà Lục Sắc xà cũng đã chết không kịp ngáp.

Vào lúc mà thân thể Lục Sắc xà đổ ập xuống đất, khiến cho đất cát bay lên và
trở thành một đám bụi mù, cũng là lúc mà Tang gia nhị lão sắc mặt đại biến.
Lục Sắc xà nọc độc dù cao giai hơn vẫn có thể áp chế, nhưng thuỷ chung vẫn
không phải là giải trừ, thế nên vẫn sẽ dẫn đến độc phát. Lúc này, cả hai nhanh
chóng ngồi xuống và từ trong không gian giới chỉ lấy ra một viên thuốc màu đen
và uống vào, đồng thời xếp bằng, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng. Mà khi nhìn thấy
như vậy, Tang Thanh cũng chỉ nhếch mép cười và nói:


  • Tìm chết.


  • Ngươi nói gì? Uống giải độc đan sao có thể là tìm chết!?


Tang Nhược tức giận nói, nàng ta đang lo lắng cho Tang gia nhị lão, vì vậy sau
khi nghe Tang Thanh nói xong liền điên tiết túm cổ áo hắn mà gào lên. Tuy
nhiên, hắn lại không né mà để cho nàng ta túm, nụ cười vẫn duy trì như vậy,
đồng thời hắn cũng giải thích, giọng nói bình thản nhẹ nhàng nhưng rơi vào tai
ba người thì như sét đánh ngang tai:


  • Giải độc đan tứ phẩm mới có thể giải được Lục Sắc xà độc, bởi vì tứ phẩm
    cùng tam phẩm khác biệt một loại dược liệu, mà tam phẩm dược liệu đó lại khiến
    cho độc mạnh hơn thôi.


  • Ngươi... Nói hưu nói vượn! Giải độc đan dù là độc nào cũng có thể giải!


Tang Nhược gào thét, nhưng giọng của nàng ta đã mang theo sự sợ hãi, mà Tang
Thanh thì vẫn rất bình tĩnh mà nói tiếp, tựa như không nghe thấy nàng ta nói
vậy:


  • Giải độc đan tam phẩm là dùng Mặc Linh hoa, mà tứ phẩm lại dùng là Không
    Linh hoa. Lục Sắc xà nọc độc cùng Mặc Linh hoa đồng dạng hàn tính, vì vậy nên
    độc phát còn nhanh hơn. Chưa kể là Tang Chiến lão nhân gia đây còn là thuỷ
    linh căn, nên mới nói, uống vào không phải là tìm chết, chứ là gì?

Lời vừa dứt, cả ba người liền im lặng. Mà Tang gia nhị lão cảm nhận một chút
tình hình thì sắc mặt đại biến, bởi vì Tang Thanh nói đúng. Còn Tang Nhược khi
nhìn thấy sắc mặt của nhị lão thì ngạc nhiên tột độ, tay cũng buông ra không
nắm lấy hắn nữa. Lúc này, hắn lại rất thản nhiên mà đưa cho Minh Quyết một lọ
Hồi Linh đan tứ phẩm, sau đó thì nói tiếp:


  • Có uống vào thì vẫn còn thuốc giải.


  • Là gì?


Vừa nghe tới đây thì Tang Nhược như trong bóng tối nhìn thấy tia sáng, thế là
nàng ta liền quay sang nhìn Tang Thanh, nhưng hắn lại không nói gì mà chỉ
cười, nhưng điều này làm cho nàng ta cảm thấy nguy hiểm. Dù sao thì kéo dài
càng lâu, Tang gia nhị lão sẽ càng gần cái chết, mà đối với một thứ nữ không
ai dòm ngó như nàng ta, chỉ có nhị lão quan tâm thì dù là gì đi chăng nữa,
nàng ta cũng sẽ gạt bỏ lòng tự tôn của chính mình qua mà cầu xin kẻ thù:


  • Tang Thanh, xin ngươi hãy cứu họ!


  • Có lòng thành. Thế trước hết ta sẽ chỉ cách ngăn độc tạm thời.


Tang Thanh nhìn thấy Tang Nhược chấp nhận từ bỏ thì cũng chỉ nhún vai, sau đó
quay sang hướng dẫn Tang gia nhị lão phong bế kinh mạch lại để ngăn độc chạy
đi. Lúc này, nhìn thấy nọc độc bị áp chế, nhị lão liền ngạc nhiên mà nhìn sang
hắn, nhưng hắn lại không đáp lời mà rời đi, đồng thời dặn dò:


  • Quyết gia gia ở lại bảo vệ bọn họ đi, con đi hái thảo dược rồi quay lại
    ngay.


  • Nhưng...


Minh Quyết chưa kịp nói hết câu thì Tang Thanh đã rời đi, tốc độ nhanh đến mức
khiến ông hoa mắt. Nhưng mà nghĩ đến Khu Thú Phấn cùng Hùng Hoàng Tửu mà hắn
đưa cho ông, đồng thời nhớ lại lời dặn dò của Minh Quân, thế nên ông đành phải
ở lại đây mà bảo vệ cho Tang gia nhân.

Quay lại với Tang Thanh, hắn hiện tại đang đi theo dấu vết mà Lục Sắc xà để
lại, đi ngược như vậy sẽ đến nơi mà nó sinh sống. Nơi có độc vật, sẽ có khắc
tinh cùng thuốc giải của nó và Lục Sắc xà loại này là tương tự. Tại nơi nó
sống, nội trong vòng bán kính năm dặm sẽ xuất hiện một loại cỏ có tên là Thực
Dương thảo.

Thực Dương thảo là loại cỏ yêu thích ánh nắng, tương tự như hoa hướng dương ở
Trái đất. Dựa vào việc hấp thu dương quang, từ một màu lục thuần tuý của cây
cỏ sẽ biến thành một màu vàng rực rỡ, đồng thời từ trung tính cũng sẽ chuyển
sang nhiệt tính, cùng với hàn tính nọc độc đối chọi lẫn nhau. Lục Sắc xà bản
thân là hàn tính linh thú, nọc độc cũng tương tự như vậy, thế nên dùng Thực
Dương thảo là tốt nhất. Còn Không Linh hoa thì chỉ là trung tính, dù phối hợp
với những loại khác thành ra giải độc đan thì cũng mất khá lâu để giải độc. Về
phần Mặc Linh hoa... Giải nhiệt độc thì tốt, hàn độc thì thôi, tiêu rồi.

Kỳ thật thì giải độc đan phải chia ra làm ba loại thì đúng hơn là phân theo
phẩm cấp, bởi vì đây là ba loại dược liệu khác nhau, chuyên trị những loại độc
khác nhau, nhưng trừ Dược Thần - Dược Cốc cốc chủ đời đầu cùng những người
sống trong đó, còn lại thì tất cả mọi người đều nhận định theo phẩm cấp như
vậy. Nếu Tang Thanh không phải là hiện đại nhân, lại cơ duyên xảo hợp đến được
Dược Cốc, thế thì có lẽ hắn cũng sẽ như bao người khác, nhầm lẫn chết người.

Sau khoảng hai khắc, Tang Thanh cuối cùng cũng đến nơi cần đến. Nhìn thấy một
vùng toàn là hoàng thảo, hắn liền thật cẩn thận mà đến và hái, bởi vì Thực
Dương thảo là thức ăn yêu thích của nhiệt tính linh thú, đặc biệt là hoả hệ
linh thú Xích Giác Linh Dương, một loài cực kỳ hung bạo như bò tót thời hiện
đại, chỉ cần có người đoạt đồ ăn của nó thì người đó xác định sẽ bị nó xử đẹp.
Vì vậy nên hắn đã phải kiểm tra thật kỹ trước khi hái, nếu không thì cứ xác
định là cúc thành hướng dương đi là vừa.

Dùng linh lực bao bọc tay lại, Tang Thanh hái Thực Dương thảo thật nhanh, sau
đó thì hắn liền rời đi với một tốc độ đáng kinh ngạc, đồng thời khí tức cũng
biến mất, tựa như là hắn chưa từng đến đó vậy.

Phụ gia thêm phong thuộc tính vào đôi chân, Tang Thanh nhanh như cắt đã quay
lại chỗ cũ. Lúc này, đưa cho Tang gia nhị lão Thực Dương thảo xong, hắn liền
đi sang chỗ của Minh Quyết và ngồi xuống nghỉ ngơi, đồng thời cũng lên tiếng:


  • Hi vọng các vị sau này không tìm ta gây phiền toái.


  • Bọn ta không tìm cũng có người khác tìm.


Tang Nhược bĩu môi nói, ba người họ không tìm Tang Thanh gây phiền phức, thì
mấy người kia cũng sẽ tìm thôi. Mà Tang Thanh nghe vậy cũng chỉ cười cười, sau
đó thì nhắm mắt dưỡng thần, chờ đợi Tang gia nhị lão phục hồi xong rồi lại đi
tiếp.

Sau nửa canh giờ thì độc tố của Tang gia nhị lão đã được giải, trạng thái cũng
tốt hơn nên họ quyết định tiếp tục đi, rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Mà
lúc này, bởi vì Dẫn Thú Phấn đã hết công hiệu, thế nên Tang Thanh cũng chẳng
lo lắng việc lại có thêm một đống rắn mò tới đâu, chẳng qua là để tránh phiền
toái, vẫn là nên dùng Khu Thú Phấn thôi.

Hai ngày liên tiếp bình yên, cuối cùng thì năm người bọn họ cũng rời khỏi Bàng
Hạc sâm lâm mà đến với Lục Vân trấn, một thị trấn tương tự như Bàng Hạc trấn,
vì vậy nên họ rất nhanh đi đến tiểu điếm thuê phòng nghỉ ngơi, sau đó lại tiếp
tục cuộc hành trình đi đến Tang gia.


  • Cuối cùng cũng đến, Tang gia.

Tiến nhập Tiêu Hà thành sau hai tuần đi xe ngựa, Tang Thanh cuối cùng cũng đến
với nơi mà bản thân sắp phải ở lại sinh tồn trong mấy năm sau đó - Tang gia!


Linh Thần - Chương #9