Thức Tỉnh - Chuyện Xưa.


Người đăng: blackpearl_4seasons@

Dừng lại tại Bàng Hạc trấn tửu lâu nghỉ ngơi, trước khi tiến vào Bàng Hạc sâm
lâm, Tang Thanh cùng Ám Vũ cuối cùng cũng thành công làm một việc, mà kết quả
của nó là cực kỳ quan trọng đối với họ.


  • Huyền, cuối cùng ngươi cũng tỉnh.


  • Huyền thúc, thúc tỉnh rồi!


Ám Vũ ở một bên nhảy nhót nhìn Huyền - linh hồn đứng bên cạnh Tang Thanh đang
mỉm cười, một cách vui mừng. Nhìn sơ qua thì y giống hắn đến bảy phần, nhưng
khác ở đôi mắt bạc sắc bén như lưỡi kiếm, khí chất lại là một dạng bí ẩn mà
mãnh liệt, khiến người sợ hãi lại tò mò. Lúc này, y lên tiếng, giọng nói trầm
thấp nhưng không hề lạnh, lại mang theo ôn hoà:


  • Ta đã ngủ bao lâu rồi?


  • Trăm vạn năm có thừa.


Tang Thanh bình thản nói, nhưng không che giấu được một tia chua xót. Nếu
không phải năm đó sức cùng lực kiệt, cũng như không liều mạng thì Huyền cũng
sẽ không vỡ nát, linh hồn ký sinh trên hắn, rơi vào ngủ say. Nghe ra được ý tứ
của hắn, Huyền chỉ khẽ thở dài, sau đó thì nói:


  • Còn chẳng phải là nhờ ơn tên khốn kia.


  • Hắn không còn cơ hội đó đâu.


Tang Thanh nghe tới đây thì vẫn cười, nhưng nụ cười đó khiến cho người rét
run, còn Ám Vũ thì tiếp lời của hắn, giọng nói thản nhiên tới mức như là
chuyện qua đường vậy:


  • Nghĩa phụ khiến hắn thần hồn câu diệt rồi, Huyền thúc.


  • Tiện nghi cho hắn.


Huyền lãnh đạm nói, nhưng mà câu này nếu để cho mọi người nghe, chắc là tất cả
đều phun mấy ngụm tiên huyết ra mất. Thần hồn câu diệt, tương đương hoàn toàn
chết đi, biến mất khỏi thế gian này mà còn bảo là tiện nghi, thật sự là muốn
chọc tức người mà. Lúc này, Ám Vũ định nhảy lên vai của Huyền như ngày xưa,
nhưng Tang Thanh kịp chụp nó lại và nói:


  • Huyền vẫn còn là linh thể đấy, tiểu tử.


  • Con quên mất...


Ám Vũ nghe xong thì ủ rũ ở yên một chỗ, lúc này Huyền vốn định xoa đầu nó cũng
thu tay về, trầm mặc một lúc lâu. Nhìn thấy bầu không khí biến tĩnh, Tang
Thanh lên tiếng, nhanh chóng xua tan:


  • Huyền, ngươi khôi phục đến đâu rồi?


  • Tụ Linh cảnh.


Huyền đáp lời, thế là Tang Thanh liền suy nghĩ một thoáng. Linh khí được chia
ra làm hai loại - phổ thông và bản mệnh. Trong đó, phổ thông linh khí giống
như là linh khí thông thường, vật ngoài tay, tuỳ tiện đều có thể dùng, ai cũng
dùng được, chẳng qua là thuận tay hay không thôi. Còn bản mệnh linh khí lại
khác, đó giống như là một phần cơ thể, là chiến hữu đáng tin nhất, cũng như là
linh khế linh thú vậy, thế nên không ai dám qua loa vấn đề rèn luyện bản mệnh
của bản thân. Vấn đề là, vật liệu khó kiếm, luyện khí sư lại càng khó kiếm
hơn, thế nên dù không đành lòng, bọn họ cũng phải nợ. Tuy nhiên, Tang Thanh
thì khác, vì hắn là luyện khí sư, vật liệu thì lại có một phương thức đặc biệt
để tìm, không lo nợ nên hắn hiện tại vấn đề, chính là sử dụng loại vật liệu
nào. Phải biết, bản mệnh linh khí khác với phổ thông linh khí, chính là có thể
tiến hoá, thế nên vật liệu là cực kỳ quan trọng đấy. Hàng vạn dòng suy nghĩ,
cuối cùng cũng phân ra thành mấy bộ phận và lời nói cũng vang lên:


  • Trước cứ tìm Hắc Diệu Thạch, Phiêu Vân Đồng đi, cùng với trong tay ta Tinh
    Thần Thiết là đủ rồi.


  • Đã rõ, nghĩa phụ.


Ám Vũ lên tiếng, ghi nhớ hai loại vật liệu cần tìm, còn Huyền thì suy nghĩ một
chút về vật liệu mà Tang Thanh tìm cho y, sau đó thì nói:


  • Nhẹ, bền?


  • Đúng vậy. Năm đó rèn lại cho ngươi nhiều, sớm đạt đến giới hạn, định dùng
    Hắc Diệu Thạch thêm một tầng bảo hộ trước khi tìm Tinh Vẫn Thiết cùng Hàn Ngân
    Thiết, bất quá...


Bất quá cái gì, ba người đều hiểu rõ, chẳng qua là không có nói ra mà thôi.
Lúc này, Ám Vũ nhanh chóng chuyển chủ đề, bởi vì nó đang muốn hỏi về vật liệu:


  • Nghĩa phụ, con phải trao đổi gì với Viễn thúc?


  • Con còn giữ giới chỉ của ta năm đó không?


Tang Thanh chỉ là bâng quơ hỏi, ai ngờ Ám Vũ lại gật đầu, đồng thời trước mặt
hắn, liền xuất hiện một cái bạch sắc giới chỉ. Cầm lấy nó, hắn rất nhanh tiến
vào bên trong dò xét, sau đó thì lấy ra bốn bình ngọc cùng ba linh khí và đưa
cho Ám Vũ, phần còn lại thì hắn cũng không cần nói thêm nữa, nó cũng tự biết
rồi. Lúc này, thu đồ vào trong không gian xong, tiểu hắc điểu bay vút ra khỏi
cửa sổ, hoà mình vào trong màn đêm.


  • Cái giới chỉ này có phải là...

Đợi sau khi Ám Vũ rời đi, Huyền mới lên tiếng hỏi Tang Thanh và nhận được cái
gật đầu, thế là y cũng không hỏi thêm nữa. Còn hắn thì nhẹ nhàng vuốt ve giới
chỉ, khẽ thở dài, vì nó ẩn chứa một đoạn ký ức mà hắn cùng với y, vĩnh viễn
cũng không muốn nhớ lại. Chẳng qua là hồi ức, lại chợt ùa về...

Niệm Tuyết.

Đó là tên của bạch sắc giới chỉ mà Tang Thanh đeo, là một trong vài vật không
phải tự tay hắn chọn hay làm mà vẫn được hắn giữ lại, bởi vì nó lưu giữ hồi ức
của hắn, một đoạn thời gian có thể nói là đẹp nhất trong thuở niên thiếu.

Năm đó, vào thời điểm mà Tang Thanh đang đi làm nhiệm vụ cùng với chiến hữu
Hạo Vân, hai người họ đã đi ngang qua Nữ Nhi Quốc, đất nước theo chế độ mẫu
hệ, nam nhân được họ chọn liền là ở rể, như nữ nhân bình thường xuất giá về
nhà chồng. Mà họ đi ngang qua, vừa đúng dịp kén rể của hoàng tộc Nữ Nhi Quốc.

Hoàng tộc Nữ Nhi Quốc kén rể, tất nhiên là không giống bình thường. Vẫn là ném
tú cầu, nhưng nếu như công chúa không vừa ý thì những người khác vẫn còn cơ
hội, chính là lên lôi đài thách đấu. Người thắng cuối cùng, sẽ trở thành phò
mã của công chúa. Mà Tang Thanh, thật sự là có duyên với mấy chuyện này, hoa
đào khắp nơi dù hắn không cố ý và bây giờ vẫn vậy, vừa khéo đi ngang qua thì
tú cầu rơi trúng vô tay và kết quả là bị cả đám người thách đấu. Vốn là hắn
cũng không có ý định nhận lời, nhưng khi nhìn tới vị công chúa đó thì hắn sững
người, bởi vì đó là người quen.

Tư Tuyết, hay bây giờ phải gọi nàng là Lăng Khinh Tuyết, chính là trưởng công
chúa của Nữ Nhi Quốc, thiên tư tuyệt luân, tài sắc vẹn toàn. Nàng, giống như
tiên nữ, thần thánh bất khả xâm phạm. Linh căn thần cấp Vĩnh Băng, thực lực là
Nguyên Linh cảnh, tuổi lại còn trẻ, chính là nữ thần trong mắt mọi người. Tuy
nhiên, đối với Tang Thanh, nàng không phải là nữ thần, nàng chỉ là một người
bình thường cần sự che chở mà thôi, vì vậy hắn chấp nhận.

Lâu ngày sinh tình, câu này đúng với cả hai. Ở chung với nhau một thời gian,
tình cảm cũng dần đâm chồi bén rễ. May là họ cũng không phải thổ đầu, nhận ra
và cũng đối diện với tình cảm thẳng thắn, nên hai người liền hạnh phúc. Nhớ
lúc đó, hắn còn cùng nàng đi lựa không gian giới chỉ, sau đó trao cho nhau như
tín vật, hay nhẫn cưới hiện đại đây mà. Bất quá hạnh phúc ngắn chẳng tày gang,
vào cái ngày mà tuyết rơi hai năm sau đó, Lăng Khinh Tuyết đã rời đi khỏi thế
gian này, mà nguyên nhân, chính là do huyết ma cùng với Lăng Khinh Nhược hợp
lực.

Tuyết trắng rơi xuống đất, gặp máu đỏ liền trở thành một vùng thành hồng
tuyết. Tang Thanh ôm thi thể Lăng Khinh Tuyết đã trở nên lạnh lẽo trong tay,
khuôn mặt lần đầu tiên âm u, mà ánh mắt lại là lãnh đến cùng cực, băng lam lại
biến mất đi, thay vào đó là hắc ám sâu thẳm vô tận.

Tang Thanh ở đó ba ngày, đến khi tuyết ngừng rơi, cũng là lúc nước mắt khô
cạn, trái tim đóng băng. Mang Lăng Khinh Tuyết đi, hắn quay về môn phái, bế
quan tu luyện. Không ai trừ hắn biết, hắn hiện đang phẫn nộ cùng thống hận cực
độ. Phẫn nộ, dành cho kẻ thù, vì hắn muốn lăng trì chúng ra. Thống hận, dành
cho chính hắn, vì hắn không đủ thực lực để bảo vệ người mà bản thân yêu
thương. Hai loại cảm giác này, khiến cho hắn điên cuồng tu luyện, mà nếu Hạo
Vân không kịp thời ngăn cản thì có lẽ hắn đã đánh mất lý trí rồi. Tuy vậy, qua
thời gian đó, hắn đã trở thành Huyền Linh cảnh cường giả trẻ tuổi nhất lịch
sử.

Tang Thanh xuất quan, tiếu dung cũng như vậy mà tồn tại với phương thức mặt
nạ, khiến cho không ai biết hắn nghĩ cái gì. Mà lúc hắn bước ra với thân phận
Huyền Linh cảnh cường giả, cũng là lúc Lăng Khinh Nhược gánh tai ương.

Diệt trừ Lăng Khinh Nhược xong, Tang Thanh mới phát hiện linh hồn của ái nhân
bị giam cầm, thế là hắn liền tìm cách giải thoát cho nàng. Lúc đó, nhìn thấy
Lăng Khinh Tuyết tiến vào luân hồi, hắn có một loại cảm giác u buồn, bởi vì
hắn yếu nên mới làm nàng đợi lâu như vậy.


  • Luân hồi bao lâu, bao lần đi chăng nữa, ta cũng sẽ đợi nàng.

Từ đó, Tiếu Diện công tử xuất thế, hoa đào bay khắp nơi, nhưng hắn không chấp
nhận ai, cũng không đùa giỡn ai, mà chỉ đơn độc như vậy bước đi, nụ cười hiện
lên để nuốt nước mắt vào trong lòng. Những cảm xúc thời niên thiếu sớm đã
nguội lạnh, chỉ còn lại thoáng qua một đoạn u buồn cùng tang thương là vẫn tồn
tại, thẳng cho đến khi...


  • Tuyết nhi...

Đeo giới chỉ vào tay, Tang Thanh đôi mắt vốn là lạnh lẽo sâu thẳm, nhưng tia
nhu hoà cùng tình cảm bên trong đó, sớm đã hoà tan băng giá rồi. Huyền ở một
bên nhìn thấy vậy thì cũng không nói gì, bởi vì y mong hai người họ có thể gặp
lại, đi hết con đường. Nhưng mà y không biết, một lời thành sấm, mà hai người
họ gặp nhau sớm hơn cả lúc trước, lại còn...


  • Cũng nên nghỉ ngơi, ngày mai là phải vào Bàng Hạc sâm lâm rồi.

Tang Thanh nằm xuống giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, còn Huyền thì quay lại
linh hồn hải của hắn để tiếp tục dưỡng thương, khôi phục thực lực trước kia.

Vân gia.

Tứ đại gia tộc đứng đầu Vân gia, toạ lạc tại Vân sơn, gần với Tiêu Hà thành
của Tang gia, thực lực mạnh ngang Minh gia, lại có cả tứ phẩm luyện khí sư,
hoàn toàn là vượt mặt Tang gia. Cả một gia tộc đều thống nhất nghe theo thiếu
chủ cùng gia chủ, bởi vì tổ tiên lựa chọn, chưa bao giờ là sai cả.

Tuyết viên.

Đây là nơi mà thiếu chủ Vân gia hiện tại đang ở. Lúc này, cánh cửa viện mở ra,
một tiểu nha đầu đáng yêu bước vào trong và nói:


  • Tỷ tỷ, xuất quan không báo cho muội biết!


  • Tỷ xin lỗi, Nhạc nhi.


Thiếu nữ đang ngồi uống trà nhẹ giọng nói, lúc này tiểu nha đầu nhào lại ôm
nàng và nói:


  • Tỷ nhất định phải bồi muội chơi mấy ngày đấy.


  • Được được, tỷ sẽ bồi.


Thiếu nữ dịu dàng nói, đồng thời nhẹ nhàng xoa đầu Nhạc nhi. Lúc này, Nhạc nhi
đang hưởng thụ tỷ tỷ sủng ái thì chợt nhớ ra cái gì đó, thế là nàng liền phồng
má lên và nói:


  • Tỷ, hôm nay keo dán chó lại đến.


  • Kệ hắn đi, Nhạc nhi.


  • Nhưng hắn không xứng với tỷ, đã vậy còn mặt trơ mày tráo, vô liêm sỉ bảo tỷ
    là hôn thê của hắn. Đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!


Nhạc nhi phẫn uất nói, nàng tin tỷ tỷ nàng, chỉ có nam nhân hoàn mỹ nhất mới
có thể xứng đôi. Mà nhìn lại thiếu nữ kia, cho dù chỉ mới mười, đúng thật là
trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa mà. Ba ngàn sợi tóc đen buông thả, trở
thành một dải lụa mượt mà. Mắt phượng mày ngài, màu lam xinh đẹp và trong suốt
như biển xanh. Tuyệt mỹ mà non nớt khuôn mặt, trắng nõn làn da, hoa hồng cánh
môi, khí chất lại là thanh cao tao nhã, phối với tử sắc y phục, cho dù cơ thể
chưa nảy nở, nhưng có thể cam đoan là sau này khi lớn lên, liền là khuynh quốc
khuynh thành mỹ nhân. Bất quá, nàng là thiếu chủ Vân gia, thiên phú cực cao,
nên rất nhiều người chùn bước, bởi vì họ không biết phải là nam nhân thế nào
mới xứng đôi với nàng, hay là bắt được tâm của nàng. Nhìn thấy Nhạc nhi như
vậy, nàng cũng chỉ đơn giản nói:


  • Mặc kệ hắn đi. Ngày mai ta sẽ bồi muội chơi, được không?


  • Tỷ tỷ...


Nhạc nhi còn muốn nói thêm gì nữa thì nhìn thấy lam quang xẹt qua, thế nên
nàng chỉ mong là tỷ tỷ sẽ giết quách hắn đi. Lúc này, Nhạc nhi rời đi, để lại
thiếu nữ ở bên trong có ngàn vạn suy nghĩ.

Nàng lúc trước là Lăng Khinh Tuyết, bây giờ là Vân Khinh Tuyết. Không biết vì
lý do gì mà khi luân hồi, sinh ra lần nữa, nàng lại giữ được ký ức kiếp trước,
nhưng như vậy đối với nàng, cũng không có sao cả. Dựa vào trí nhớ, cùng với
linh căn hiện tại vẫn là Vĩnh Băng linh căn, nàng tu luyện Vĩnh Băng thần công
cùng Cực Hàn Quyết, tốc độ cực nhanh, hiện tại là ngang ngửa với Tang Hạnh,
đều là Tụ Linh cảnh lục tinh, đồng thời cũng vì sự trầm ổn mà nàng được chọn
trở thành thiếu chủ Vân gia, dưới gia chủ nhưng trên nhiều người.

Ký ức kiếp trước, đồng dạng cũng mang cho nàng một thoáng hạnh phúc. Vân Khinh
Tuyết vẫn nhớ đến thời gian ngọt ngào ở bên Tang Thanh mà lòng ấm lại, nhưng
khoảnh khắc cuối cùng lại khiến cho nàng đau thắt tim, bởi vì hắn khóc. Nam
nhân không dễ rơi lệ, chỉ khi chạm đến vết thương lòng, lệ mới rơi. Có lẽ là
vì phần này chấp niệm, nên nàng mới giữ được ký ức chăng?

Tại thế này, nàng muốn gặp lại Tang Thanh, nhưng nàng lo rằng, hai người có
thể không nhận ra nhau, hay là hắn không nhớ nàng, bởi vì luân hồi vẫn giữ
được ký ức, xác suất chẳng thua gì nhận được thần cấp truyền thừa cả. Nhưng
nàng vẫn muốn gặp, dù chỉ là một lần thôi, cũng được.

Ngây người ngồi ở đó, Vân Khinh Tuyết vẫn suy nghĩ về Tang Thanh, thẳng cho
đến khi mà âm thanh của Vân Y Nhạc cùng Vân Như Ý vang lên, gọi nàng về:


  • Tỷ tỷ! Keo dán chó trêu chọc bọn muội!


  • Tang Bình, là ngươi tự tìm chết.


Vân Khinh Tuyết nhíu mày lại nói, nàng tính tình lãnh đạm, nhưng không phải ai
cũng vậy, đặc biệt là với những kẻ mặt dày mày dạn, vô sỉ như vậy. Quá tam ba
bận, lần thứ tư này sẽ là chấm dứt hết thảy. Tao nhã đi ra khỏi Tuyết viên,
nàng lạnh lùng ra tay giải quyết hết thảy, khiến cho người biết rằng, Vân gia
thiếu chủ cũng không phải là nhuyễn hồng mặc người bắt nạt, cũng như Vân gia
không phải để làm cảnh.


  • Công tử, chúng ta hôm nay sẽ đến Bàng Hạc sâm lâm.


  • Bàng Hạc sâm lâm...


Nhắc tới Bàng Hạc sâm lâm, Tang Thanh liền nghĩ ra một trò vui, mà trò này đảm
bảo chỉnh người Tang gia chết lên chết xuống. Đôi mắt ánh qua tiếu ý, hắn âm
thầm chuẩn bị kế hoạch, sau đó thì.../.


Linh Thần - Chương #8