Người đăng: blackpearl_4seasons@
Ba từ này, trực tiếp đem Tây Môn Phi hoá đá. Nhưng điều này cũng không trách y
được, bởi vì Phong Linh đan cùng Tấn Linh đan, khác nhau một chữ nhưng tác
dụng lại rất khác nhau.
Tấn Linh đan cho dù là ở giai nào cũng có thể dùng cho mọi hệ linh sư, nhưng
Phong Linh đan chỉ dùng được cho phong linh sư. Bù lại, dược lực của Phong
Linh đan so với Tấn Linh đan mạnh hơn rất nhiều, đồng dạng phàm giai cũng có
thể giúp Ngưng Linh cảnh đột phá ba cái tiểu cảnh giới, đừng nói lần này Tang
Thanh cho là linh giai, ngay cả từ Dẫn Linh lên Tiên Linh là hoàn toàn có khả
năng!
Bởi vì bản thân kiếp này là toàn hệ linh sư, thế nên Tang Thanh đối với đan
dược không có bao nhiêu kiêng kỵ cả, nhưng hắn biết không phải ai cũng như
hắn, nhất là đối với Vân Khinh Tuyết thì hắn lại nhiều hơn mấy phần dụng tâm,
Băng Linh đan gì gì đó đều được đưa sang, chuẩn bị thật chu đáo cho nàng. Về
phần hắn cho dù từng bị người ta gọi là bán phong tử, cũng không có làm chuyện
điên khùng như cuồng nuốt đan dược để gia tăng tu vi, dẫn đến phá nát căn cơ
của bản thân bao giờ.
Tang Thanh biết rõ rằng trừ Tây Môn Hàn - ca ca của Tây Môn Phi, là một trong
số ít những thiên tài thực thụ, còn lại đều là bại gia tử cuồng nuốt đan dược,
không giống như Minh Nguyệt cùng Tang Thần là tự tu luyện, thế nên tốc độ bọn
họ tuy nhanh, nhưng vĩnh viễn cũng không so được với cường giả chân chính tự
lực mà đi! Nghĩ đến đây, Tang Thanh bỗng cảm thấy tiếc nuối, bởi vì...
Từ sau thế hệ của Huyết Lục Thánh Nữ thì việc tu luyện của các tiểu bối không
còn như bọn họ lúc xưa, gian nan nhưng bù lại kinh nghiệm phong phú, thực lực
vững chắc lấy một địch trăm, lại thêm thời điểm đó công pháp tâm pháp phù hợp
có rất nhiều, chẳng như bây giờ đa phần đều tuyệt tích, ai ai cũng điên cuồng
mua đan dược về tu luyện, lịch lãm lại phải đến Nguyên Linh cảnh, lúc đó thì
đã muộn rồi.
Lại nhớ đến Tang Thần cùng Minh Nguyệt, Tang Thanh đã từng dự định đưa công
pháp tâm pháp cho bọn họ, nhưng vì một vài lý do nên lại không thể đưa. Cũng
may rằng bọn họ tu luyện công pháp tuy không phải tối phù hợp, nhưng cùng linh
căn cũng có độ tương thích nhất định, thế nên tốc độ cho dù không nhanh, cũng
không đến mức chậm chạp. Nhưng đây cũng là lý do mà họ thiên phú tốt, nhưng
lại ở trăm tuổi mới lên đến Tiên Linh cùng Nguyên Linh đỉnh phong. Đổi lại là
mặt khác công pháp, e rằng đã sớm vượt qua từ lâu rồi.
Thu hồi suy nghĩ của bản thân lại, Tang Thanh nhìn sang Tây Môn Phi còn đang
ngơ ngẩn mà khẽ ho, đánh thức y tỉnh lại. Lúc này, nhận ra bản thân thất thố,
thế nên y liền giả vờ ho khan mà nói:
Tang Thanh, cảm ơn ngươi.
Ta hi vọng lời cảm ơn này được thay bằng việc Long bang không còn ai đến
tìm ta gây phiền toái.
Tang Thanh cười nói, thông minh như Tây Môn Phi làm sao không hiểu được hắn
muốn ám chỉ cái gì đây, thế nên sau khi cùng hắn tạm biệt, y liền quay về điều
tra rõ ràng và trách mắng đám Uông Mạc một trận, đồng thời nói rõ ra ai dám
tìm hắn gây phiền phức thì cẩn thận y cho lên đường.
Giải quyết được phiền phức của Long bang, Tang Thanh coi như thống khoái mà tu
luyện, đợi tới ngày mai cùng Bách Lý Thiên Kỳ chiến đấu một trận.
Lại nhắc đến chiến đấu, thế thì Tang Thanh dự định dùng Huyền, bởi vì nói
thật, Bách Lý Thiên Kỳ gặp mặt lần đầu thì đa số người đều nói y thô lỗ không
biết chừng mực, nhưng hắn lại thấy y cùng Bách Lý Thiên Lân là một khuôn đúc
ra, rất thẳng thắn, rất thoải mái. Người như vậy, thông thường sẽ không có mấy
suy nghĩ cong cong quẹo quẹo, có gì nói đấy, cùng với bốn người bọn họ lúc ở
chung không hề sai biệt, chẳng phải lo lắng gì cả. Hơn nữa, tính cách y cùng
hắn giống nhau, không đánh không thành bằng hữu, thế nên hắn thưởng thức, cũng
tôn trọng y.
Xác định được rồi, lúc này Tang Thanh liền thả lỏng bản thân, rồi lại nhớ tới
bản thân dạo này có một chút ít quan tâm đến Mặc Duy Phong, thế là hắn liền đi
đến chỗ y đang ngồi nghiên cứu Thánh Nhật Hoả Tráo cùng Phần Diệt Nguyệt mà
đau đầu một phen, bởi vì lượng linh lực cần dùng quá nhiều, thế nên y hiện tại
dùng hai lần đã là cực hạn.
Nhìn thấy Mặc Duy Phong vò đầu bứt tóc suy nghĩ, Tang Thanh khẽ cười, sau đó
thì lên tiếng:
Phong.
Sư phụ.
Mặc Duy Phong nghe thấy âm thanh của Tang Thanh thì liền quay lại nhìn hắn mà
không để ý rằng bộ dạng hiện tại nhìn rất buồn cười. Nhìn thấy y như vậy, hắn
khẽ cười, sau đó thì nói:
Hôm nay dạy con cách khống chế linh lực và tinh thần lực.
Cảm ơn sư phụ!
Mặc Duy Phong vui mừng nói, lúc này Tang Thanh lấy ra một xấp giấy cùng một
cây bút lông, sau đó thì vận khởi linh lực, làm mẫu cho y. Viết được một trang
giấy xong thì hắn đưa cho y và nói:
Khi nào có thể viết như bình thường thì khổ luyện hoàn thành. Nhưng nhớ
rằng không được bỏ quên, đặc biệt là khi đột phá xong.
Dạ, sư phụ.
Mặc Duy Phong gật đầu, sau đó thì cầm xấp giấy cùng bút vào trong và bắt đầu
luyện chữ. Vạn sự khởi đầu nan, thế nên khi y viết không ra chữ hay là xiên
xiên vẹo vẹo, lại thêm lúc đậm lúc nhạt thì cái này là điều bình thường, thế
nên Tang Thanh cũng chỉ đợi khi y viết xong mới chỉ ra chỗ sai rồi lại để y tự
hành tu luyện.
Tang Thanh làm sư phụ, đa phần thời gian là nuôi thả, nhưng có một số thứ hắn
sẽ không thả, ví dụ như về linh kỹ cùng tri thức luyện dược luyện khí, bất quá
nếu muốn biết thì phải tự thân đi hỏi, bởi vì hắn biết rõ chính mình có thể
bảo vệ được đệ tử bao lâu đâu, hơn nữa chim non rồi cũng sẽ trưởng thành, thế
thì để cho nó chậm rãi mà lớn, vừa chăm sóc vừa thả rông. Dù cho mỗi người bản
tính không giống nhau nên sau này cũng sẽ khác, nhưng so với hậu bối hiện tại
thì chắc chắn là tốt hơn.
Lúc này, nhìn thấy Mặc Duy Phong chú tâm luyện tập, Tang Thanh cũng quay về ổn
định trạng thái đến tốt nhất, chuẩn bị cho một trận chiến./.