Người đăng: blackpearl_4seasons@
Tinh Nguyên đan là một loại đan dược đặc thù, từ dược liệu đến thủ pháp luyện
chế đều đặc thù, kể cả cấp bậc cùng tác dụng nếu nói ra cũng không ai tin.
Tinh Nguyên đan là địa giai nhất phẩm đan dược, bởi vì khi luyện chế thành
công sẽ phải trải qua lôi kiếp, nhưng mà thực lực cần để luyện ra chỉ cần là
phàm phẩm thất giai trở lên! Hơn nữa, dược liệu cần thiết lại là những thứ
bình thường gân gà, mà phương pháp luyện chế thì khỏi nói, có một không hai.
Tác dụng của Tinh Nguyên đan, chính là gia tăng thực lực cấp tốc. Đây là một
loại đan dược dùng trong lúc nguy cấp, có thể trực tiếp gia tăng thực lực lên
và tuỳ theo mức độ hấp thu cùng cảnh giới mà sẽ thêm được mấy phần, nhưng lại
có giới hạn trong ba canh giờ. Sau khi hết thời gian thì sẽ rơi vào trạng thái
suy yếu trong ba canh giờ, đồng thời một ngày không được xài quá bốn viên, nếu
không thì cầm chắc tử vong, hoặc cả đời đừng nghĩ đến cảnh giới cao hơn.
Tuy rằng Tinh Nguyên đan thật sự hữu dụng, nhưng phương pháp luyện chế của nó
khiến cho rất nhiều người từ bỏ, bởi vì nếu làm không tốt có thể đỉnh nổ nhân
vong, hơn nữa phàm dược sư thì không dám luyện vì lôi kiếp, mà địa dược sư thì
xem thường không muốn luyện chế nó, thế nên đan dược này dần rơi vào quên
lãng, không còn ai nhớ đến nữa. Ngay cả đan phương cùng cách luyện chế, cũng
chỉ có một số người còn nhớ, nhưng trong giới dược sư thì coi như là nó đã
thất truyền.
Lúc này, nhìn Tây Môn Phi thành khẩn như vậy, Tang Thanh nhấp một ngụm trà,
sau đó thì nói:
Ta đoán là ngươi cần nhiều hơn hai viên.
... Đúng vậy, bốn viên.
Tây Môn Phi vừa dứt lời thì Tang Thanh đặt tách trà xuống, sau đó thì nhìn y
và nói:
Ngươi đây là tự tìm đường chết?
Tình huống cấp bách, cho dù là tìm chết ta cũng phải dùng.
Tây Môn Phi nói, trong mắt không giấu được phẫn hận, mà Tang Thanh lại nhìn
thấy, thế nên hắn khẽ rũ mắt xuống, sau đó thì nói:
Tây Môn Phi, cho ta một cái lý do chính đáng để luyện chế Tinh Nguyên đan.
Bằng vào thiên linh căn phong hệ của ngươi, ta không tin rằng ngươi lại muốn
tự tìm đường chết.
...
Tây Môn Phi nghe Tang Thanh nói xong thì trầm mặc. Hắn nói đúng, với thiên phú
của y căn bản không cần phải tự tìm đường chết như vầy, nhưng mà tình huống
cấp bách, hơn nữa chuyện này nếu nói ra thì sẽ kéo người khác vào vòng xoáy,
thế nên y mới lưỡng lự như vậy.
Nhìn thấy Tây Môn Phi trầm mặc, Tang Thanh cũng chẳng nói gì mà đi sang chỗ
Mặc Duy Phong đang tu luyện và gia tăng thêm một tầng kết giới cách âm. Dù họ
nói chuyện nhỏ, nhưng mà linh sư thể chất so với người bình thường tốt hơn, âm
thanh dù nhỏ cũng có thể nghe, thế nên khi tu luyện, vẫn nên cách âm thì hay
hơn.
Khi Tang Thanh quay lại bàn và ngồi xuống thì Tây Môn Phi tựa hồ như đã có
quyết định, thế nên y liền lên tiếng:
Ta có thể tin tưởng ngươi chứ?
Có thể.
Tang Thanh không bao giờ là một kẻ ba hoa lắm mồm, bí mật vào tay hắn, trừ khi
là của kẻ thù, còn không thì đừng nghĩ rằng có thể moi được từ hắn. Chữ tín là
quan trọng, bởi vì một lần thất tín vạn lần bất tin, hắn hiểu rõ điều này,
cũng như biết rõ cái gì nên nói và cái gì không nên nói, thế nên hắn rất được
mọi người tin tưởng. Lúc này, Tây Môn Phi thở dài, sau đó thì nói:
Ta muốn cứu ca ca ta, thì thực lực phải đạt đến Nguyên Linh cảnh.
Và thế là ngươi định cuồng nuốt đan dược?
Tang Thanh nghe đến đây thì không biết nói gì, bởi vì hắn đã từng, nhưng không
có nghĩa là hắn sẽ như Tây Môn Phi cuồng nuốt đan dược. Lúc này, y tiếp tục
thở dài, sau đó thì nói:
Nếu ta có bằng hữu thì còn cần phải cuồng nuốt đan dược sao? Dẫn Linh cảnh
làm sao đánh thắng Nguyên Linh cảnh được.
Xác thực, nhưng dùng Tinh Nguyên đan thì cả đời này cũng đừng nghĩ thắng
được.
Tang Thanh nhún vai nói, Tinh Nguyên đan nếu dùng một viên một ngày, hoàn hảo
không sao, nhưng nếu như Tây Môn Phi cuồng nuốt bốn viên... Vậy thì sẽ tổn
thương đến căn cơ, có khi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tiến thêm được một bước.
Lúc này, y lại nói tiếp, nhưng lần này lại nhỏ hơn, cộng thêm thái độ thận
trọng hơn:
Thiên tài năm đó đắc tội Thánh Vân Tông, chính là ca ca ta.
Nếu vậy thì cần Tinh Nguyên đan làm gì?
Tang Thanh có một chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh, mà trên mặt
thì vẫn như cũ tựa tiếu phi tiếu. Lúc này, Tây Môn Phi thở dài lần nữa, sau đó
thì nói vắn tắt:
Sử dụng Tinh Nguyên đan nghe đồn rằng nếu đột phá thật, sẽ không có tác
dụng phụ.
Dẫn Linh ngũ tinh của ngươi mà muốn đột phá lên Nguyên Linh...
Tang Thanh tới đây thì không còn lời nào để nói, nhưng trong đầu hắn chợt loé
qua một ý tưởng, sau đó thì nói:
Ca ca ngươi bị người khác trấn áp ở Phong Linh sa mạc, đồng thời bị thương
nặng?
Tại sao ngươi biết!?
Tây Môn Phi kinh ngạc tột độ, mà Tang Thanh khi nghe xong thì khẽ lắc đầu, sau
đó thì nói:
Phong Linh sa mạc là nơi mà linh lực không có tác dụng, chỉ có tinh thần
lực có thể dùng, thế nên trấn áp ở đây là hiển nhiên.
Nguyên Linh cảnh không chịu ảnh hưởng.
Tây Môn Phi nói, đây là lý do y cố chấp như vậy. Chỉ có Nguyên Linh cảnh mới
không chịu ảnh hưởng ở Phong Linh sâm lâm, dù vậy thì nó vẫn khiến cho việc sử
dụng linh lực có hạn chế, vì sinh vật nơi đây đa phần đều miễn nhiễm phân nửa
với công kích linh lực, có một số còn miễn nhiễm hoàn toàn.
Khi nghe Tây Môn Phi nói xong, Tang Thanh đã có quyết định của bản thân. Nếu
có thể khiến cho người khác nợ ân tình, hắn làm, hơn nữa y là người đáng để
kết giao, thế thì tội gì từ chối? Lúc này, hắn liền lên tiếng, cho y một câu
giải thích:
Không cần Tinh Nguyên đan, ta cũng cứu được ca ca ngươi. Bất quá, ta có
điều kiện.
Điều kiện gì?
Tây Môn Phi nghe đến đây thì tâm động, bất quá điều kiện của Tang Thanh... Y
phải suy xét đã. Lúc này, hắn khẽ cười, sau đó thì nói:
Nợ ta một ân tình. Yên tâm, ta sẽ không bảo ngươi làm trái lương tâm hay
quá sức bản thân.
Chấp nhận.
Tây Môn Phi nói xong thì Tang Thanh khẽ gật đầu, sau đó thì từ trong giới chỉ
lấy ra một lọ ngọc, đưa cho y và nói:
Khi ngươi lên Nguyên Linh cảnh, chúng ta sẽ đi. Dù sao thì bây giờ có đi
cũng là chịu chết.
Đây là?
Cầm lấy bình ngọc, Tây Môn Phi mở ra và ngửi được một mùi hương rất thoải mái,
bên trong lại tràn đầy linh khí khiến bình cảnh Dẫn Linh ngũ tinh của y rục
rịch. Lúc này, Tang Thanh nhàn nhạt phun ra ba từ, đem y ngạc nhiên đến hoá
đá: