Người đăng: blackpearl_4seasons@
Bước ra ngoài viện tử, Tang Thanh cùng Mặc Duy Phong nhìn thấy Uông Mạc đang
phẫn nộ cùng với năm người khác, lúc này hắn cười lạnh, sau đó thì nói:
Uông sư huynh quay lại đây sớm thế? Chẳng lẽ là đến đây để thu lệ phí?
Đương nhiên, tên nhãi ranh.
Uông Mạc sắc mặt âm trầm, ở khu vực ngoại môn này trừ tên nhãi họ Bách Lý kia,
lại có thêm một tên ranh con họ Tang này nữa, dám chống đối y. Bất quá, Bách
Lý kia còn có chỗ dựa nên y mới không dám động, nhưng Tang Thanh lại khác, chỉ
là có thiên phú, còn chỗ dựa không có, thế nên y liền mặc định hắn là trái
hồng mềm dễ bắt nạt. Tuy nhiên, y lại đoán sai, thế nên mới phải chịu bầm dập
thế này.
Tang Thanh hiện tại xác thực là yếu, nhưng hắn vĩnh viễn không phải là đất sét
mặc người nhào nặn, mà hạng người như Uông Mạc thì nghĩ cũng đừng nghĩ có thể
động đến hắn. Lúc này, hắn ồ lên một tiếng, sau đó thì nói:
Ai nha, thì ra Uông sư huynh đây ỷ chính mình là côn đồ nên mới dám ở trước
mặt bàn dân thiên hạ công khai đòi thu lệ phí nha.
Côn đồ? Ngươi dám so sánh ta với bọn chúng sao!?
Uông Mạc phẫn hận nói, hắn ta từ trước đến giờ thuận buồm xuôi gió, nhưng hai
năm trước đụng trúng ranh con Bách Lý thì thôi đi, bây giờ còn đau chân vì đá
trúng hòn đá giả dạng quả hồng mềm họ Tang nữa, mà hiện tại vì Tang Thanh la
lên nên tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn ta, nhục không còn lời nào để
nói. Lúc này, Mặc Duy Phong liếc hắn ta một cái sắc lạnh, sau đó thì nói:
Là tu luyện giả hay là phàm nhân, rác rưởi vẫn mãi là rác rưởi.
Nói hay, Phong.
Tang Thanh mỉm cười nói, hắn không nghĩ rằng Mặc Duy Phong vẫn nhớ những lời
này, nhưng mà chuyện này cũng không có vấn đề gì. Lúc này, Uông Mạc trực tiếp
phát hoả, thế là hắn ta liền quát lên:
Các ngươi nghe thấy hắn nhục mạ Long bang chúng ta đủ chưa!?
Hay cho một câu đổi đen thay trắng, ta nhục mạ sư huynh chứ có nói gì đến
Long bang đâu?
Tang Thanh hơi nghiêng đầu qua nhìn Uông Mạc, đồng thời trả đòn. Lúc này, một
người đi theo hắn ta liền lên tiếng, giọng nói tỏ vẻ không được vui, lại thêm
một chút uy nghiêm hòng trấn áp hắn lại:
Người mới đến, khôn hồn thì biết điều một chút, sẽ sống lâu.
Ngượng ngùng, ta đây chưa bao giờ biết hai từ "biết điều" là gì cả.
Tang Thanh là kẻ biết điều? Nói ra điều này, ba người kia không cười chết thì
thôi luôn. Người đi theo hắn lâu nhất, chứng kiến từng đoạn hành trình trưởng
thành của hắn - Hạo Vân đã từng nói qua một câu, nếu hắn là kẻ biết điều thì
trên đời này không có phúc hắc hồ ly đâu.
Tang Thanh cho dù là ở kiếp nào đi nữa, cũng chưa bao giờ là một kẻ biết điều.
Kiếp đầu tiên, trước khi xuyên không hắn đã vì một người đủ can đảm đụng đến
thân nhân hắn, ngày hôm sau đoạn phim quay lại về mấy tật xấu của y đều được
tung lên mạng, cộng thêm máy tính bị hắn làm mất sạch dữ liệu, khiến cho tên
kia chết cũng không dám ra đường khi không vận kín kẽ như minh tinh, lại bị
giám đốc hung hăng trừ lương một trận, thiếu chút là bị đuổi việc.
Ở kiếp thứ hai, Tang Thanh phúc hắc có ít hơn không? Đương nhiên là không rồi.
Hắn mà ít đi một chút phúc hắc giảo hoạt, e là đã bị người khác nhai đến xương
cũng không còn, làm sao sống đến đại huyết chiến? Chẳng qua rằng không thiếu
người tự tìm đường chết do mộc nhĩ, thế nên dù may mắn không chết cũng bị lột
hết một lớp da.
Kiếp thứ ba này, đã là một lão nhân sống thật lâu, Tang Thanh đối với mọi thứ
thành thục hơn, cũng lười biếng hơn, nhưng bản chất đã ăn sâu vào trong xương,
thế nên đừng nhìn hắn bình tĩnh im lặng như vậy mà nghĩ hắn dễ chọc, hắn sẽ
cho ngươi biết cái gì gọi là ăn thịt người không nhả xương.
Nhìn thấy Tang Thanh vẫn cứng đầu như vậy, tên kia hơi nhíu mày, nhưng rất
nhanh liền đi ra, trên tường viện của hắn cũng có thêm một dấu tay, đồng thời
y cũng lên tiếng, giọng nói đầy sát khí:
Thức thời thì quỳ xuống xin lỗi rồi nộp lệ phí, không thì chết.
Ngươi đây là đang uy hiếp ta?
Tang Thanh ánh mắt đột ngột thay đổi, từ tràn ngập tiếu ý đột ngột biến thành
sắc lạnh, sát khí từ người hắn bộc phát ra đè ép tên kia, khiến y hoảng sợ.
Theo lý thì một đứa trẻ mười hai tuổi không thể nào có sát khí mãnh liệt như
vậy, lại dày đặc mùi máu khiến người ta hít thở không thông, nhưng hắn lại
khiến cho y kinh ngạc hết lần này đến lần khác, mà người như vậy một là mời
chào, hai là diệt trừ, thế nên y liền ra tay, giọng nói đầy lãnh khí:
Tang Thanh, ngày hôm nay là ngày chết của ngươi!
Ngày chết của ta? Kẻ nói câu này nhiều lắm rồi, nhưng ta vẫn còn đang đứng
ở đây, mà chúng thì đã chết rồi.
Tang Thanh giọng nói không còn một chút hơi ấm nào, lạnh như băng tuyết sắc
như gươm đao, ánh mắt tràn ngập huyết tinh mà nhìn vào tên kia, sau đó thì hắn
ra tay. Muốn mạng của hắn? Thế phải xem ngươi đủ tài năng hay không!