Đánh Bay.


Người đăng: blackpearl_4seasons@

Đúng như Tang Thanh sở liệu, ngày hôm nay viện của bọn họ đón lấy một vị khách
đến chơi, chẳng qua rằng vị này không dễ mến cho lắm, thế nên Tang Thanh cũng
chả có hứng thú gì tiếp chuyện. Dù vậy, để đề phòng tiểu nhân ám hại thì hắn
vẫn cẩn thận tiếp đãi như thường.


  • Xin chào sư đệ, ta là Uông Mạc, có thể gọi ta là Uông sư huynh.

Uông Mạc ngồi phẩm trà, lời nói so với một đệ tử ngoại môn thì quá mức kiêu
căng ngạo mạn, là dạng người tự cao đến mức cùng cực. Đối với dạng người này,
Tang Thanh nhìn cũng lười, đừng nói đến bắt chuyện, nhưng mà theo phép lịch
sự, lại thêm hắn đang ở trong môn phái nên vẫn dùng thái độ hữu hảo mà tiếp
đón, chẳng qua khuôn mặt lại là cười mà không cười:


  • Uông sư huynh hảo. Ta là Tang Thanh.


  • Tang sư đệ, là người mới đến, không biết đệ có hiểu rõ luật lệ hay không?


Uông Mạc nói tới đây thì nhìn Tang Thanh với ánh mắt như là bố thí, nhưng hắn
vẫn như cũ cười mà nói, tỏ vẻ không hiểu:


  • Người mới đến, làm sao mà hiểu rõ luật lệ được. Phiền sư huynh giảng giải
    cho ta.


  • Không biết Tang sư đệ có ý định gia nhập thế lực nào không?


Uông Mạc nói xong câu này thì Tang Thanh khuôn mặt vẫn cười như cũ, nhưng
trong lòng thì cười lạnh. Gia nhập thế lực, chẳng phải là phụ thuộc người
khác? Xin lỗi, hắn muốn tự tay xây một thế lực, chứ không thích lệ thuộc vào
người khác, thế nên hắn liền trả lời:


  • Tạ sư huynh đã hỏi, bất quá tiểu đệ còn chưa muốn gia nhập thế lực nào.


  • Tang sư đệ thật sự không nghĩ lại sao?


Uông Mạc nhìn Tang Thanh khuôn mặt luôn tồn tại nụ cười mà phỏng đoán, nhưng y
nhìn mãi cũng không biết được thái độ của hắn hiện tại là gì. Lúc này, hắn
nhấp một ngụm trà, sau đó thì nói:


  • Thực lực quá yếu, vào thế lực không có lợi.


  • Thế còn Mặc sư đệ thì sao?


Uông Mạc thấy thuyết phục Tang Thanh không thành liền chuyển sang hỏi Mặc Duy
Phong nãy giờ vẫn đang bị bỏ quên mà hỏi, tuy nhiên y cũng chỉ đơn giản nói
một câu, đem tên kia tức chết:


  • Thanh ca thế nào, ta thế nấy.


  • Nếu vậy thì ta hi vọng hai người khi thay đổi quyết định có thể gia nhập
    Long bang.


Uông Mạc uống mấy ngụm trà hạ hoả, hắn ta không nghĩ rằng cả hai đều khó
thuyết phục như vậy, nhưng rất nhanh hắn ta liền khôi phục và nói:


  • Lại nói về luật lệ, đệ tử mới đến phải nộp lệ phí để sống yên thân, trừ khi
    gia nhập thế lực. Không biết các ngươi muốn nộp phí, hay là muốn gia nhập thế
    lực?

Uy hiếp trắng trợn, bốn từ này ngay lập tức hiện lên trong đầu Tang Thanh,
nhưng hắn sẽ sợ sao? Tất nhiên là không, thế nên hắn cười nhạt, sau đó liền -
một cước đá bay Uông Mạc ra khỏi viện tử, đồng thời nói:


  • Lệ phí ta không nộp, thế lực ta cũng không gia nhập.


  • Ngươi!


Uông Mạc không đề phòng bị đá bay, trong lòng phẫn nộ liền xuất một chưởng
đánh về Tang Thanh, nhưng hắn chỉ đơn giản lách qua một bên khiến hắn ta đánh
hụt, lại bồi thêm một cước, đem hắn ta trực tiếp bay đụng tường.


  • Thanh ca uy vũ.

Mặc Duy Phong ánh mắt sùng bái nhìn Tang Thanh, chỉ hai lần đã trực tiếp khiến
đối phương mất sức chiến đấu, hơn nữa cũng không dùng linh lực, đúng thật là
mạnh. Lúc này, hắn nhàn nhã đứng tựa cửa mà nhìn Uông Mạc chật vật, sau đó thì
nói, trên miệng còn mỉm cười đầy khiêu khích:


  • Uông sư huynh, ý tốt của sư huynh chúng ta xin từ chối vậy.


  • Tang Thanh ngươi chờ đấy, Long bang sẽ không bỏ qua cho ngươi!


Uông Mạc tức giận rống lên, sau đó thì chật vật rời đi, mà Tang Thanh thì cũng
chỉ nhàn nhạt cười, sau đó thì quay vào trong viện, còn Mặc Duy Phong lúc này
chợt nhớ ra một điều, sau đó thì hỏi hắn:


  • Sư phụ, thế lực ở môn phái là sao?


  • Mỗi một môn phái đều hình thành một vài thế lực do đệ tử chưởng khống,
    ngoại trừ Thánh Vân Tông là do tông chủ hậu nhân truyền thừa, còn lại đều là
    theo dạng hỗn loạn chiến, đệ tử tự tranh đoạt, mà trưởng lão cùng người đứng
    đầu sẽ ở một bên quan sát, ai có điều kiện phù hợp sẽ lập người đó lên làm
    người thừa kế.


Tang Thanh giảng giải, điều này giống như là nuôi sâu độc, đem bọn chúng nhốt
lại một chỗ, để chúng tự tàn sát lẫn nhau, con còn sống cuối cùng là con mạnh
nhất. Đây cũng là lý do mà đa số các môn phái đều phát triển càng ngày càng đi
lên, trừ một vài nơi mắt mờ tai yếu, nhìn mắt cá thành trân châu. Lúc này, Mặc
Duy Phong như có điều suy tư, sau đó thì hỏi:


  • Sư phụ, ngài có định thành lập thế lực không?


  • Đương nhiên là có. Bất quá, mục tiêu của ta không phải ở đây.


Mà là diệt trừ toàn bộ huyết ma vị diện, đó là mục tiêu của Tang Thanh. Sống
lại một thế này, ngoại trừ bảo vệ thân nhân cùng báo ơn ra thì hắn còn có một
mục tiêu, chính là huỷ diệt triệt để huyết ma vị diện.

Thiên Linh đại lục này chỉ là một vị diện, mà xung quanh nó là những thế giới
khác, nhưng nó kết nối với bao nhiêu không gian thì hắn không rõ, chỉ biết
rằng con số này không đếm nổi, mà một trong số đó là huyết ma vị diện.

Huyết ma vị diện, đúng như tên gọi, nơi đây là một thế giới tràn ngập huyết ma
- một loại sinh vật cực kỳ đáng ghét, khiến cho tất cả mọi người khi nhìn thấy
chỉ muốn đem chúng giết chết.

Huyết ma thân thể giống như tang thi, nhưng nhiều hơn mấy phần giống ma mà ít
đi mấy phần ngưng thực, lại có đôi mắt đỏ khiến người ta hoảng hồn. Thực lực
càng cao, chúng càng giống người, hơn nữa linh trí cũng mở ra. Tương truyền,
trận chiến khiến cho thời đại tuyệt linh mở ra, là do hàng trăm vị Thánh Linh
cường giả đối chiến với lại thánh cấp huyết ma!

Huyết ma có phân cấp, mà cũng theo phân cấp đó mà chia thành tầng lớp xã hội.
Thấp nhất là linh ma - tương tự như tang thi, chẳng qua là mạnh hơn đôi chút,
kế đó là vương ma - mạnh gấp ba linh ma, linh trí tương tự như đứa trẻ ba bốn
tuổi, rồi lại tới hoàng ma - mạnh gấp đôi vương ma, linh trí đã như hài tử
mười tuổi, sau đó là đến đế ma - mạnh gấp đôi hoàng ma, linh trí như thanh
niên hai mươi tuổi và cuối cùng là đến thánh ma là mạnh nhất, trí tuệ so với
người đã trải qua trăm năm không kém gì mấy. Còn tại sao không có thần cấp, đó
là do huyết ma là bộ tộc bị nguyền rủa, chúng bất tử với thời gian, nhưng vĩnh
viễn không thể trở thành thần.

Huyết ma cực kỳ đáng ghét, đó là do chúng không sợ linh lực công kích, chỉ có
Hoá Linh cảnh mới có thể tạo thành vết thương cho linh ma, còn lại chỉ có thể
dùng linh lực cường hoá lên vũ khí hoặc bản thân mà thôi. Tuy nhiên, chúng rất
sợ linh lực hệ lôi cùng hệ quang, bởi vì chúng là sinh vật hắc ám, đồng thời
chúng cũng sợ hãi linh lực hệ mộc, bởi vì chúng vốn là thức ăn của thực vật.

Năm đó đại chiến, Tang Thanh dùng cấm kỵ linh thuật phong ấn huyết ma vị diện,
đồng thời cũng đã tặng cho thánh cấp huyết ma một đòn trí mạng, không dưỡng
thương vài chục vạn năm hơn thì đừng nghĩ đến việc quay lại nơi đây, thế nên
hiện tại mới bình yên như vậy. Tuy nhiên hắn rõ ràng, phong ấn đang yếu đi,
thế nên hắn phải nhanh chóng mạnh lên, tổ kiến thế lực cho bản thân để sớm
ngày tiêu diệt huyết ma hoàn toàn.

Nghĩ đến đây, Tang Thanh có một chút suy nghĩ, nhưng nó nhanh chóng bị đánh
gãy bởi tiếng gào của Uông Mạc:


  • Tang Thanh, mau ra đây chịu chết!


  • Mùa này người đi tìm chết quả thật là nhiều.


Tang Thanh híp mắt lại, sau đó cùng Mặc Duy Phong đi ra ngoài, chuẩn bị cho
một trận chiến không thể tránh khỏi./.


Linh Thần - Chương #63