Dong Binh Đoàn (1).


Người đăng: blackpearl_4seasons@

Tiến vào sơn mạch Mê Huyễn, điều đầu tiên mọi người cảm nhận được là tinh thần
uy áp cực mạnh, hơn nữa sương mù huyễn cảnh dày đặc, nếu không cẩn thận có thể
lập tức nhận được một vé về gặp ông bà tổ tiên.

Tang Thanh bởi vì tinh thần lực đạt đến Nguyên Linh cảnh, thế nên dưới uy áp
này trụ cực kỳ dễ dàng, còn mọi người còn lại đều dao động trong Ngưng Linh
đến Tiên Linh cảnh, thế nên đối kháng so với đồng lứa vẫn tính là nhẹ nhàng
hơn rất nhiều.

Lúc này thì sáu người bọn họ liền đi vào trong, hơn nữa đồng thời dùng tinh
thần lực chậm rãi quan sát và dò xét chung quanh, giúp cho tinh thần lực từng
bước được ma luyện, thong thả gia tăng.

Nhiệm vụ bắt Huyễn Điểu lần này thì Tang Thanh vẫn như cũ không ra tay, mà Vân
Hải Tuyết vốn đã đấu với mấy loại này rất nhiều rồi thì căn bản không cần
thiết phải ra tay, về phần Kiều Ngọc Linh, thân là nội môn đệ tử của Thiên Mị
Các, phải hiểu biết và thắng được những huyễn thú để ma luyện tinh thần lực,
đương nhiên là không cần ra tay, hơn nữa ba người họ không ra tay là vì lý do
khác.

Phải biết, cho dù sơn mạch Mê Huyễn nguy hiểm, nhưng nơi đây là thiên đường
của dong binh đoàn, có thể tìm được rất nhiều linh hạch cùng những thảo dược
đặc thù, thế nên một ngày không có hai cũng có một dong binh đoàn tiến vào, mà
dong binh đoàn thủ đoạn thì ba người đều đã trải qua, thế nên trừ khi gặp linh
thú mà Bách Lý huynh đệ cùng Mặc Duy Phong đối phó không nổi, còn không thì họ
sẽ không ra tay.

Lòng người sâu không lường được, hơn nữa có một số người thích dùng thủ đoạn
ám hại người khác, thế nên bọn họ không thể không phòng. Cho dù là chỉ có một
thành xác suất, họ vẫn sẽ không bỏ qua đề phòng, bởi vì phòng cháy tốt hơn
chữa cháy.

Sơn mạch Mê Huyễn rộng lớn, hơn nữa Huyễn Điểu chỉ sống trên những cây cổ thụ
thật cao có tán lá rộng, tại những nơi có sương mù dày đặc nhất, thế nên muốn
tìm cực kỳ khó. Nhóm Tang Thanh đi hết bảy ngày trời cũng chưa thấy được cọng
lông nào của chúng, đừng nói đến bóng dáng. Nếu không phải lần này lựa chọn
nhiệm vụ có thời hạn hoàn thành là ba tháng, e rằng quanh quẩn trong đây cũng
đủ hết thời gian rồi.

Cho dù là như vậy, nhưng mà bọn họ cực kỳ kiên nhẫn mà tìm tiếp, dù sao thì họ
đến đây để rèn luyện tinh thần lực, còn nhiệm vụ có thất bại cũng chẳng sao
cả. Dù sao thì trừng phạt cũng chỉ là trừ điểm cống hiến, mà hai con người
không liên quan đến Nhật Nguyệt Tông lại càng là không có sợ hãi, vì họ không
có nhận nhiệm vụ.


  • Đến một cọng lông cũng không thấy, trốn thật kỹ!

Bách Lý Thiên Lân vừa gặm đùi thổ kê vừa nói, giọng nói đầy tức giận, nhưng ba
người nào đó chỉ mỉm cười. Huyễn thú trời sinh có cường đại tinh thần lực, hơn
nữa đối với huyễn cảnh cực kỳ quen thuộc, thế nên muốn tìm chúng cực kỳ khó.

Kỳ thật, Tang Thanh nếu như nguyện ý, hoàn toàn có thể truy ra, nhưng mà như
vậy quá lãng phí cơ hội rèn luyện, thế nên hắn liền để mọi người tự giải
quyết. Dù sao thì không thể nào dựa vào mọi lúc, có những lúc chỉ có một mình
thì phải tự lực cánh sinh, thế nên có những lúc hắn sẽ không làm gì, để cho
mọi người có được kinh nghiệm tự mình đối phó. Ngay cả năm người còn lại cũng
đồng ý, bởi vì vấn đề bọn họ đối mặt chỉ có họ mới giải quyết được.


  • Tiểu Lân, đệ như vậy sẽ khiến cho người ta muốn bắt cóc đệ đấy.

Lúc này, nhìn thấy Bách Lý Thiên Lân oán giận mà phồng má lên như con sóc nhỏ,
Bách Lý Thiên Kỳ lại nổi lên cơn ác thú vị mà nhéo má y, đồng thời trêu chọc,
mà ở một bên bốn người còn lại đều đồng ý điều này.

Bách Lý Thiên Lân bộ dáng cực kỳ dễ thương, hơn nữa với tính cách của y rất
khiến cho các vị phu nhân yêu thích, mà chuyện bắt cóc này... Đặc biệt là đối
với dong binh đoàn là chuyện xảy ra như cơm bữa, thế nên bọn họ lại phải đề
phòng thêm một bậc, đặc biệt là Bách Lý Thiên Kỳ cùng con nhím y chang, ai dám
đến gần phỏng chừng là sẽ bị Hắc Ám Trọng Quyền đập chết tại chỗ.


  • Ca ca, buông tay!

Bách Lý Thiên Lân thoát không khỏi ma trảo nên chỉ có thể la lên, khiến cho
mọi người cười rộ, mà Bách Lý Thiên Kỳ lại càng có hứng trêu chọc đệ đệ song
sinh, dẫn đến tiếng cười vang vọng một mảnh trời. Tuy nhiên, điều này không
kéo dài lâu, bởi vì Tang Thanh đột ngột nghiêm túc lên:


  • Có người đến.


  • Là ai?


Vân Hải Tuyết không hổ danh là đệ tử của Tiêu Viễn, nhanh như vậy liền lập tức
điều chỉnh lại tâm tình, mà mọi người trong đây cũng không kém, rất nhanh liền
nghiêm túc lên. Lúc này, Tang Thanh hơi trầm mặc, sau đó thì nói:


  • Tầm hai mươi người, chắc là dong binh đoàn cỡ nhỏ.


  • Bọn họ không đơn giản.


Có thể để cho Tang Thanh trầm mặc, hiển nhiên là bên kia có sức uy hiếp. Mà
quả như mọi người đoán, đối với linh hồn cảm nhận thì hắn cực kỳ nhạy cảm, thế
nên hắn thấy được đoàn người này toàn bộ được sát khí bao bọc, hiển nhiên
không phải dễ chơi.

Nhưng mà cho dù có không dễ chơi đi nữa thì bây giờ đang là buổi tối, nếu di
chuyển sẽ gặp rắc rối với linh thú, thế nên bọn họ cũng sẽ không điên mà rời
đi, lại thêm dấu vết ngọn lửa quá rõ ràng, nếu rời đi thì độ nghi ngờ càng
cao, kết quả cuối cùng cũng chỉ là song phương đều chết, vì vậy nên họ dứt
khoát ở lại, tới đâu hay tới đó.

Qua một chung trà, dong binh đoàn kia cuối cùng đến nơi, mà khi chứng kiến họ,
sắc mặt của Bách Lý huynh đệ trực tiếp đen thui, bởi vì dong binh đoàn này
là.../.


Linh Thần - Chương #119