Gặp Lại Ngọc Linh.


Người đăng: blackpearl_4seasons@

Sau khi biết được chuyện Tang Thanh dùng Nhật thực chúc phúc thì mọi người mạc
danh kỳ diệu rơi vào trạng thái tu luyện điên cuồng, thẳng cho đến khi hắn
hoàn toàn khôi phục là một tuần sau thì mới ngưng, dù vậy thì hắn vẫn nhạy bén
nên đã phát hiện và quyết định tóm Thiên Không đi tra khảo.


  • Thiên Không...

Tang Thanh sau khi biết nguyên nhân mọi người điên cuồng thì nhìn Thiên Không
với ánh mắt khiến cho nó dựng hết vảy rồng lên, nhưng mà rốt cuộc thì hắn
không làm gì mà chỉ nhịp nhịp bàn, sau đó thì nói:


  • Lần này đến sơn mạch Mê Huyễn, hi vọng không có bất trắc.


  • Thanh lão đầu thứ lỗi ta mồm thối, nhưng mà theo tình hình ở sa mạc Vu Yêu
    này mà muốn không có bất trắc thì hơi khó.


Thiên Không lắc đầu nói, mà Tang Thanh cũng không phản đối điều này. Hắn vốn
dĩ đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra, nhưng đến quá sớm vẫn thiếu chút trở
tay không kịp. Cho dù là vậy, hắn vẫn sẽ không thay đổi quyết định mà đi tiếp,
bởi vì...

Sau khi Tang Thanh hồi phục hoàn toàn rồi thì bọn họ liền xuất phát đi đến sơn
mạch Mê Huyễn bằng cách truyền tống đến thành Thanh Vân, một toà thành trực
thuộc Thánh Vân Tông, sau đó thì họ nhanh chóng rời đi, bởi vì nếu để cho bên
kia nhận ra thì rắc rối của họ sẽ khá lớn đấy.

Mê Huyễn sơn mạch là một sơn mạch tương tự như Vu Yêu sa mạc, nhưng mức độ
huyễn cảnh thường xuyên hơn, vả lại ảo cảnh nơi đây cũng không phải do huyễn
thú như Vô Ảnh phượng hoàng hay Huyễn Ảnh Tuyết Ưng tạo nên, mà là tự nhiên đã
có.

Sơn mạch Mê Huyễn không chỉ có huyễn cảnh, mà còn vì địa hình nên đường đi
phức tạp không thua gì Tử Vong đại sâm lâm, không biết đường đồng nghĩa với
chết. Tang Thanh năm đó là Huyền Linh cảnh nhưng cũng phải chạy trối chết vì
Tử Ảnh Tri Chu cùng với một số linh thú khác, nhưng cuối cùng thì hắn cũng
thoát thân, tuy nhiên thương tích là không thể tránh khỏi.

Lại nói, đối với rèn luyện tinh thần lực thì so với sa mạc Vu Yêu, sơn mạch Mê
Huyễn lại càng thích hợp hơn, cũng như nguy hiểm hơn, thế nên lần này Tang
Thanh cũng không có điên mà để bản thân rơi vào huyễn cảnh, bởi vì điều này là
một điều ngu xuẩn.

Sau khi rời khỏi thành Thanh Vân, năm người liền nhanh chóng hướng đến sơn
mạch Mê Huyễn, nhưng lại không nghĩ rằng bọn họ sẽ gặp người quen khi thấy
cảnh người của Thánh Vân Tông đang đánh nhau với một thiếu nữ, mà nàng lại là
người mà thầy trò Tang Thanh quen nên hắn cùng Mặc Duy Phong liền ra tay:


  • Phần Thiên Sát Kiếm / Phần Diệt Nguyệt!


  • A Thanh, Phong?


Kiều Ngọc Linh nghe được hai thanh âm quen thuộc thì ngạc nhiên, nhưng rất
nhanh liền vui vẻ. Lúc này, Mặc Duy Phong nhìn thấy nàng thì ánh mắt có chút
ngượng ngùng rồi quay đi, mà Tang Thanh thì vẫn như cũ mỉm cười và nói:


  • Lâu rồi không gặp, Linh.


  • A Thanh, lâu rồi không gặp.


Kiều Ngọc Linh vui vẻ nói rồi nhanh nhẹn giải quyết những tên khác, còn Tang
Thanh và Mặc Duy Phong đã lập tức đem những kẻ trúng chiêu xử đẹp. Sau khi xử
lý xong thì nàng liền nhào đến ôm y và nói:


  • Phong, có nhớ ta không?


  • Có.


Mặc Duy Phong có chút ngượng ngùng mà quay mặt đi, lúc này Kiều Ngọc Linh cười
hì hì, sau đó thì nhảy xuống khỏi người y rồi nhìn sang mọi người một lượt và
nói:


  • Xin chào mọi người, ta là Kiều Ngọc Linh, bằng hữu của A Thanh và Phong.


  • Kiều Ngọc Linh? Tên thật đẹp.


Vân Hải Tuyết và Kiều Ngọc Linh bởi vì đều là nữ, hơn nữa tính cách hai người
lại hoạt bát, thế nên rất nhanh liền quen thuộc, mà mọi người đối với một cô
gái đầy sức sống và thoải mái như vậy thì rất ưa thích, thế nên sau một hồi
giao lưu thì đoàn người lại gia tăng thêm một người.


  • Mọi người đến đây là để làm nhiệm vụ gì thế?

Kiều Ngọc Linh sau khi nghe mọi người nói xong thì thắc mắc, lúc này Tang
Thanh đưa thẳng cho nàng bảy cái nhiệm vụ, trong đó có năm cái là hái thảo
dược, mà chúng đều có trong dược điền của hắn nên bỏ qua, còn hai cái kia là
bắt sống một con Huyễn Điểu, lấy máu cùng lông của nó.

Nhìn qua mớ nhiệm vụ này, lại nhìn sang thực lực của mọi người thì Kiều Ngọc
Linh ngẩng người, bởi vì toàn bộ đều là Dẫn Linh, ngay cả Mặc Duy Phong lúc
trước yếu nhất cũng đã lên đến Dẫn Linh tứ tinh, mà Vân Hải Tuyết thực lực cao
nhất là Dẫn Linh bát tinh ngang ngửa nàng.

Nhìn thấy đội hình này, Kiều Ngọc Linh dám cam đoan là trừ khi con Huyễn Điểu
kia có tinh thần lực vượt xa Tang Thanh, còn không thì nó chắc chắn phải lên
đường. Nhiệm vụ quá dễ, thế nên nàng có chút nghi ngờ tại sao hắn lại chọn,
nhưng mà mỗi người đều có suy tính của riêng họ, thế nên hiện tại nàng chỉ cần
bám theo Mặc Duy Phong là được.

Nhìn thấy Kiều Ngọc Linh chủ động truy đuổi Mặc Duy Phong, Tang Thanh cảm giác
bản thân già rồi, bởi vì trước khi gặp Vân Khinh Tuyết thì hắn cũng chỉ biết
đến tu luyện và tu luyện, phương diện tình cảm thì chỉ có chiến hữu, thẳng đến
mấy chục năm sau thì mới có được một chút khái niệm gì đó, còn đằng này...

Tang Thanh biết rõ tính cách Mặc Duy Phong, không thích thì rất thẳng thắn nói
ra, cho dù Kiều Ngọc Linh có mạnh bạo theo đuổi hơn nữa cũng không có biện
pháp thu phục, nhưng đằng này y lại ngượng ngùng mà không từ chối, tức là...
Mỉm cười đầy xảo quyệt, hắn nhanh chóng suy tính xem làm thế nào để hoàn thành
chức trách của ông tơ đây.

Mặc Duy Phong đang ngượng ngùng không biết làm sao để nói chuyện với Kiều Ngọc
Linh đang quăng mị nhãn cho y thì chợt cảm thấy nổi da gà, giống như có ai đó
đang tính kế lên y vậy, nhưng rất nhanh cảm giác này liền biến mất, cho dù
nghi hoặc nhưng y cũng lựa chọn bỏ qua.

Sau khi đi được nửa canh giờ, bọn họ cuối cùng cũng đến được sơn mạch Mê
Huyễn, một nơi luôn được bao phủ bởi sương mù và ảo ảnh. Cũng là tại nơi đây,
bọn họ có một bước biến chuyển lớn.../.

P/s: vào mùa thi rồi, tác lại lặn đâyyyy. Ra chương được vẫn sẽ ra /upm


Linh Thần - Chương #118