Đi Học


Người đăng: tiennhan9512

Một tháng sau khi phiên tòa kết thúc.

“Vậy Kim Phượng sẽ không sống ở đó nữa sao?” Tôi hỏi.

“Ừm, những bức hình cháu chụp lại giúp đỡ khá nhiều, nhưng quan trọng hơn đó
cũng là ý muốn của con bé. Hẳn là nó đã trải qua một quãng thời gian khó
khăn.”

Cô Châu kể lại cho tôi về việc tòa án cáo buộc Diên, nhưng may là Kim Phượng
cũng không muốn đẩy hắn vào đường cùng. Cuộc sống sau này của gã sẽ phải lao
động như bao người khác, và làng xóm sẽ yên tĩnh hơn.

“An Nhiên đã vượt qua chuyện cũ rồi nhỉ? Xem ra là Kim Phượng giúp con chứ
chẳng phải ngược lại đâu...”

Ông tôi và cô Châu là hai người duy nhất trên thế giới này biết những gì tôi
từng trải qua. Vượt qua sao? Làm gì dễ dàng như thế chứ, nhưng có lẽ tôi đã
bước ra bước đầu tiên để thoát khỏi nó. Tôi hơi đỏ mặt, nhưng tức tốc bình
tĩnh lại. Tôi chẳng phải là loại con nít sẽ bùng nổ khi bị chọt vào điểm yếu
của mình, nhưng chút thay đổi của tôi lại làm mắt cô Châu lóe sáng.

“Ồ, bé Nhiên thực sự rất thích Kim Phượng đây.”

“Không! Không có!”

Tôi la lên trước khi nhận ra mình vừa kích động, đó thực sự là một sai lầm.

“Ai nha, ai nha, bé Nhiên dễ thương quá đi mất. Ôi, khoảnh khắc xấu hổ của bé
cô lỡ chụp mất rồi, làm sao bây giờ?” Cô loay hoay đùa giỡn với hình ảnh mới
ghi được. Tôi vừa quên mất kẻ này là một nhà báo thực thụ, chụp ảnh là một kĩ
năng mà cô ấy đã đăng phong tạo cực. Và cô ta đang vung vẩy cái máy ảnh kĩ
thuật số trước mặt tôi. Tôi cười lạnh, không chỉ mình cô mất cảnh giác đâu!
Ngay khi tôi đang muốn sử dụng tốc độ áp đảo của mình như một con độc xà giật
lấy, trên mặt cô xuất hiện một nụ cười gian xảo.

“Bắt lấy này honey!”

“Baap!”

“Ồ, bức ảnh này xứng đáng trở thành một trong mười khoảnh khắc đáng yêu nhất
của Nhiên đấy. Làm tốt lắm, em yêu!”

Mặt tôi xạm lại.

Hai người này… chắc chắn là trù tính từ trước rồi.

Nhưng tôi biết rằng nếu nó đã vào tay ông tôi thì tôi cũng đành bó tay, nên
tôi cũng sẽ không cố sức giành lấy nữa.

“Được rồi, tùy hai người. Đối với một võ thần tương lai, một chút chuyện này
sẽ không thể khiến họ mất bình tĩnh được. Con đi tập luyện đây ông.”

Tôi đương muốn xoay người rời đi, một vòng tay đã bao lấy cơ thể tôi. Ban đầu
tôi tưởng rằng mình sẽ bị trêu chọc một chút, nhưng vài giây sau cô Châu vẫn
chỉ ôm lấy tôi như vậy. Tôi có thể cảm thấy hơi ấm của cô trên người mình.

“Cô…”

“Bé Nhiên à, con thật thiệt thòi quá.” Cô thủ thỉ bên tai tôi. Tôi nhíu mày,
trong lúc nhất thời không hiểu ý cô.

“Con xứng đáng có một gia đình, Nhiên à. Con cần phải vượt qua quá khứ của
mình, chúng ta đều rõ ràng nó rất khó khăn, nhưng nếu cứ như thế này, con sớm
muộn cũng sẽ tan vỡ.”

Giọng cô nghe sao mà ấm áp, nhưng tôi cảm thấy một sự giận dữ bới lên trong
lòng.

“Ta biết con thông minh, trưởng thành hơn những đứa trẻ khác rất nhiều. Nhưng
con vẫn chỉ là một đứa trẻ, con nên có một tuổi thơ hồn nhiên và thoải mái. Có
thể điều ấy đã trễ khá nhiều, nhưng chưa muộn.”

Cô vẫn tiếp tục nói, nhưng tôi chẳng bỏ vào tai.

“Nếu như cô muốn cùng với ông cháu, không cần thiết phải làm thế. Cháu sẽ
không có ý kiến gì đâu.”

“Không, Nhiên à, con đang hiểu nhầm cô. Cô thực sự nghĩ cho tương lai của
con…”

“Cô thì hiểu cái quái gì chứ?” Tôi gầm lên giận dữ.

“Cái gì mà thiệt thòi? Tôi không hề thiệt thòi! Tôi thông minh hơn bất kì ai!
Tôi mạnh hơn bất kì ai! Tôi có tất cả những thứ mà những đứa trẻ ngu ngốc kia
không có!”

“Nhưng con không có những thứ họ có.”

Cô Châu vẫn bình tĩnh trước sự thiếu lễ phép của tôi. Tôi thực sự không hiểu
tại sao cô ta lại phải làm như thế. Không phải cô chỉ muốn tiến gần hơn đến
ông tôi sao?

“Con không có tình thương của cha mẹ. Ý ta không phải ông con không đủ yêu
thương con, nhưng tình yêu của cha mẹ thì rất khác, Nhiên à. Con cũng không
được đi học, con đừng cho rằng mình đã đủ kiến thức là được, có nhiều thứ quan
trọng hơn kiến thức ở trường. Và con xem xem, con không có một người bạn nào.”

“Đủ rồi.”

Tôi cố nén giận, thoát khỏi vòng tay của cô và rời đi. Tôi nghe thấy tiếng cô
với tới từ phía sau:

“Kim Phượng hiện tại sống với cô. Cô đã nhận con bé làm con nuôi rồi. Nếu như
không nói chuyện với cô thì đừng mong gặp con bé.”

Bước chân tôi sững lại. Đây quả thực là đánh rắn bảy tấc. Tôi thở dài:

“Nói đi, cô muốn con làm gì?”

Cô Châu cười đắc ý khi âm mưu thực hiện được, tôi thực sự không ưa chút nào
cái vẻ mặt ấy của cô.

“Đi học, cùng với Kim Phượng.”


Linh hồn sói - Chương #10