Excape Me, Don't Look At Anyone Anymore


Người đăng: tiennhan9512

Mốc thời gian trong cuốn truyện tự thuật của tôi đã trở lại bình thường. Bạn
có thể đặt sự kiện tỏ tình ấy vào bất cứ vị trí nào cảm thấy thuận lợi, tôi
không phải kiểu người sẽ chú ý tới chi tiết như vậy.

Đó là quãng thời gian ngắn ngủi cuối cùng mà tôi có thể sống như một người
bình thường, cho đến khi một cơn bão lớn cuốn phăng tất cả đi. Đôi lúc tôi
thật sự cảm thấy mình phù hợp làm một kẻ vô tri không sở hữu sức mạnh gì hơn
là sống trong cái thế giới tanh hôi này.

Có một nhân vật lớn mà tôi cần phải giới thiệu với các bạn, trong quãng đâu đó
từ lúc tôi mười tới mười sáu tuổi ấy. Đó là một cô gái cực kì xinh đẹp, tôi
xin nhấn mạnh vậy – là nguyên nhân của mọi sự thay đổi ở Kim Phượng, từ một bé
cún con ngoan dễ bảo trở thành một cọp mẹ trên cả tinh minh có cái mũi thính
hơn bất kì khướu giác nào trên thế giới này.

“A hem, ta có chuyện này cần phải “giải bày” với con.” Cuộc nói chuyện bí mật
giữa ông và cháu diễn ra trong căn phòng kín, có thể đảm bảo rằng không có
người ngoài nghe lén. “Về chuyện hôn nhân của con, ta rất tiếc phải thông báo
rằng – con có một hôn thê từ bé.” Ông dùng giọng rất bất đắc dĩ nhưng không
lấy được sự đồng cảm từ tôi. Chúng tôi nhìn chăm chăm vào nhau, trong khi tôi
cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu giả dối nào còn ông thì kiên nhẫn chờ đợi như
biết rằng tôi sẽ phải chấp nhận sự thật ấy, và cái sự im lặng của ông là một
nhượng bộ cũng như là minh chứng của mình. “Hãy nói cho con biết. Làm thế nào
để đối diện với Kim Phượng. VÀ ĐỪNG TRỐN TRÁNH. Ông tuyệt đối sẽ không dễ chịu
nếu hở ra với cô Châu!” Tôi gào lên và ông nở nụ cười. “Thế này nhé, con sẽ có
hai người vợ. Và ta đã có kế hoạch đi nghỉ mát một thời gian ở Đông Nam Á.”

Đó là thời điểm mà Thu Hương đã trở về sau hai năm điều trị bệnh di truyền ở
ngoại quốc. Ít nhất thì Kim Phượng tin thế. Bọn họ đã không phung phí quãng
thời gian xa cách ấy mà gắn kết nhau qua những bức thư, mà nhìn vào nét chữ
tôi có thể biết rằng khoảng bốn tháng sau khi cậu ấy rời đi thì Hương đã không
thể cầm viết được nữa và phải nhờ đến người khác. Rồi sau khi trở về thì hằng
tháng, hai người đều có một bữa tiệc ngủ - đại loại vậy. Thế nên sự gắn kết
chặt chẽ giữa hai người là có thể nghĩ.

“Con sẽ đi nói với cô Châu ngay bây giờ. Dám cá là cô ấy sẽ không nói với Kim
Phượng ngay đâu, rồi ông sẽ chết lập tức nếu không tìm ra cách gì đó hay hơn.”
Tôi dọa dẫm. Da mặt ông chuyển từ vàng đến xanh, rồi từ xanh đến đen. “An
Nhiên này, chiều nay cô vợ nhỏ của con sẽ đến nhà chúng ta. Rất tiếc, nhưng ta
không có cách nào khác cả.”

Chúng ta đang sống trong một thế giới điên cuồng, nơi mà sức mạnh và quyền lực
lớn hơn tất cả. Nơi mà những mối quan hệ và lợi ích chồng chéo nhau dây mơ rễ
má và cái đống hỗn độn ấy không ngày nào mà không căng ra như quả bóng thổi
hơi. Và nếu chúng ta đi sai một bước, mọi thứ sẽ “pặc” một cái, đứt hết. Tôi
là cháu ông, nhưng cũng là một thành viên nòng cốt của Ánh Kiếm Trắng. Tôi có
nhiệm vụ gánh vác hay hoặc gỡ bỏ mớ bòng bong này. “Được rồi, cứ gặp cậu ấy đi
đã, rồi ta sẽ nói tiếp về chuyện này. Chưa xong đâu và ông đừng hòng bỏ trốn!”

Suốt một ngày hôm ấy tôi cứ suy nghĩ quanh quẩn về cô gái mà khả năng rất lớn,
sẽ trở thành vợ mình. Tôi mường tượng nhỏ trong lớp khăn voan mạng che mặt,
chỉ có thể thấy thấp thoáng đôi mắt màu đen của loài bướm xui xẻo, cái cánh
mũi phập phồng nhòn nhọn của sự sống tuần hoàn, cái mùi nước hoa đậm dễ làm
người phát cáu và còn cơ thể thì chắc chắn là của một nữ boxing sáu múi rồi.
Dẫu sao người ta cũng là con nhà võ như mình. Được rồi, đó là trộn lẫn giữa
tâm tình của tôi cùng với những gì ông nội đã miêu tả, thêm một chút thiên vị
cho Kim Phượng.

Hãy để cho cái khách quan lên tiếng.

Trước hết, cậu ấy giống như một con mèo rừng. Loài sinh vật được miêu tả trong
cuốn “lão già mê đọc truyện tình” như một biểu trưng của trí tuệ, kinh nghiệm
và đầy bí ẩn. Cái cơ thể mềm mại mà ẩn chứa sự sắc bén của một con dao găm,
tôi có thể mường tượng ra cái sự bộc phát mãnh liệt ẩn trong từng thớ cơ nhẵn
mịn của nàng. Được rồi, đó là cách người siêu phàm miêu tả về nhau, đừng phản
cảm. Nó giống như một con rồng đực sẽ hứng lên vì một nàng bò sát có “lớp vảy
cứng rắn, vòm miệng to như chậu máu, răng sắc như lưỡi gươm và hơi thở ấm áp
tới nỗi làm bốc hơi cả một hồ nước.” Cậu ấy có sáu múi hay không thì tôi không
biết. Thế nhưng mà đó là một người con gái có khuôn mặt đẹp. “Tôi đã phải chờ
mười năm để gỡ thứ này ra khỏi mặt.” Tính truyền thống phiền phức! Nhưng tính
truyền thống cũng khoác lên người nàng một bộ váy đẹp, khiến nàng trông có
nhiều nhu mì và thanh nhã, cùng với những động tác được tiết chế tới mức tận
cùng, đã được dạy để trở thành một người vợ hoàn hảo. Nàng quan sát tôi tỉ mỉ
tới mức mỗi tế bào trong tôi phải nở ra để chứa đựng cái nhìn ấy.

Chúng tôi có một cuộc nói chuyện riêng tư trong khi ông nội và người giám hộ
của nàng nói chuyện với nhau. Ban đầu tôi phải rất cố gắng tỏ ra mình là một
con người lịch thiệp, nhưng rồi sau đó tôi nhận ra là mình đã chia sẻ cùng với
cậu ấy nhiều hơn bản thân tưởng. Hai chúng tôi có nhiều điểm chung, và cái e
dè nhè nhẹ của nàng dần dần tan đi khi sự đồng cảm lan truyền giữa hai bên.

Cô bé là hậu duệ của một thành viên có đóng góp lớn cho tông môn. Mà cái sự
đóng góp ấy lại phải trả giá bằng chính sinh mạng của mình. Khi tài năng và
sắc đẹp dần dần được thể hiện qua thời gian, cô bé được chú ý và trở thành học
trò xuất sắc nhất của người chấp chưởng sư môn hiện tại. Họ có thể nghĩ rằng
việc trở thành vợ của chưởng môn đời tiếp theo là một sự đền bù cho nàng?

“Người đừng hiểu lầm. Là em tự lựa chọn cho mình.”

“Tại sao?”

Đó là câu hỏi duy nhất mà nàng không chịu trả lời.

“Người hiện tại có thể chấp nhận một yêu cầu của em không?” Nàng hỏi.

“Ồ, đó là gì?”

“Đánh với em một trận.”

Tôi ngồ ngộ nhìn cô nàng, nhưng cô bé kiên quyết thật. Và tôi có thể nhìn thấy
sự kiêu ngạo trên khuôn mặt Diệp. Vậy ra, đây là một lời thách thức? Tôi vui
vẻ vì mình đã hiểu hơn về vợ tương lai một chút. “Họ biết chứ?”

“Ừm. Em đã xin phép sẵn rồi.”

“Xem ra tôi không có lựa chọn nhỉ? Đến đi! Cho tôi xem em có gì nào!” Mắt tôi
sáng rực lên, cầm kiếm suốt mười năm và chưa một lần nào tôi có cơ hội được
thách đấu cả. Thậm chí tôi còn chưa biết giết người.

“Vâng.”

Chúng tôi ra ngoài bãi luyện tập. Ông và chú (nào đó) đã sẵn ở đấy, mắt to
trừng mắt nhỏ. “Họ có vẻ giống như đối thủ cũ lâu ngày gặp lại.” Cái kiểu ưỡn
ngực khoanh tay bắt chước meme “tôi là vô đối” ấy khiến họ từa tựa một cặp gà
chọi. Tôi biết rằng ông ta cũng là một võ thần, tự tin như vậy… Tôi liếc nhìn
“vợ bé” thêm vài lần. “Có lẽ nàng thực sự không đơn giản.”

“Anh không dùng kiếm sao?” Nàng hỏi, đổi cách xưng hô. Dường như khi nắm thanh
kiếm trong tay khí chất của cô bé đã trở nên khác hẳn. Tự tin hơn, cuồng dã
hơn. Vậy ra đây mới là tính cách thực sự của em ấy? Tôi không trả lời mà đáp
lại bằng một câu hỏi.

“Em đã đạt tới võ thần chưa?”

Em lắc lắc đầu, mái tóc dài - thứ mà tôi quên miêu tả ở phần trên, đã cuộn lại
thành búi lộ ra cái gáy cổ rất trơn và mềm ( tôi cảm thấy thế). “Anh nói đùa
gì vậy, tuy rằng được gọi là thiên tài nhưng em cũng không thể đạt tới cảnh
giới ấy ở độ tuổi này được. Có lẽ khoảng năm, sáu năm nữa.”

Tự tin quá thể? Không, đây là cô bé đang đánh giá mình rất khách quan.

“Vậy thì thế này thôi.” Tôi cười.

“Anh chắc chứ? Dưới võ thần, em gần như đã khó có đối thủ.”

“Không phải em thích một người chồng mạnh hơn mình sao?” Tôi cười to, dường
như sự kiêu ngạo của nàng đã kích thích con thú hoang ẩn sâu trong lòng tôi.

“Hmmm, anh sẽ phải hối hận.” Cô bé nói và không thể đợi chờ được nữa, hai
chúng tôi lao vào nhau với nụ cười điên cuồng nở trên môi.

Người siêu phàm chúng tôi, dù ít hay nhiều đều tồn tại một thứ gọi là “điên
cuồng”. Vượt qua chính mình, làm những điều không thể làm sẽ thức tỉnh sức
mạnh tiềm ẩn nhằm tiến tới cảnh giới cao hơn. Có một sự khác biệt lớn giữa
người được huấn luyện từ từ rồi trở nên mạnh mẽ (trong những trại đào tạo) rồi
bị đẩy ra chiến trường và một người bình thường đột nhiên cầm súng nã điên
cuồng vào một tốp lính. Trường hợp thứ hai thường dễ sinh ra người siêu phàm
hơn hẳn, tất nhiên điều kiện tiên quyết là phải còn sống.

Thế nên tỉ lệ nam nữ trong giới siêu phàm khá là cân bằng, quan trọng nhất là
“vượt qua chính mình” mà không phải là mạnh mẽ bao nhiêu. Nếu như bạn có nhiều
nỗi sợ hơn người khác thì việc lần lượt vượt qua từng nỗi sợ ấy cũng giúp bạn
tiến bộ, ngược lại khi bạn càng có ít nỗi sợ thì lại càng khó có không gian
phát triển.

Thế nên dù Diệp là con gái, tôi cũng không khinh thường chút nào.

Võ thuật trong thời đại này đã không còn cái gì bí ẩn, tất cả mọi thứ đều được
tổng hợp và cân bằng bởi máy tính, chính xác đến từng micromet. Chỉ cần nhập
dữ liệu về hình thể của một người thì có thể dễ dàng đạt được phương pháp đánh
nhau tốt nhất. Tuy vậy, máy tính lại không đo được các tính chất bên trong của
con người, có nhiều yếu tố quan trọng hơn cần dựa vào kinh nghiệm và ngộ tính.

Lưỡi kiếm của nàng dí sát mặt tôi rồi đột ngột đảo chiều tạo thành một cú quét
ngang lả lướt. “Khả năng xử lí rất mạnh.” Tôi thầm nhận xét. Tôi hơi ngả người
trách đi. Một cú chém xéo từ trên xuống bị tôi tránh đi một cách nghê thuật
bằng cú xoay người và tung một cú đá đáp trả. Nó lướt qua cơ thể nàng và tạo
ra tiếng rít the thé.

Nàng không hoàn toàn tránh được, một vết rách sắc như dao để trên ngực bộ áo
váy truyền thống gợi ra làn da trắng hồng.

“Người không chém gió về khả năng của mình.”

“Nếu vừa rồi anh dùng toàn lực có lẽ em sẽ chết. Anh là võ thần?”

Tôi gật đầu. “Ừm, cũng được mấy năm rồi.” Không có gì là lạ khi nàng và ông
chú nọ sốc như vậy. Ông nội tôi đắc ý và có vẻ như đã thắng trong một vụ cá
cược đang giơ ngón tay cái về phía tôi.

Diệp hoàn toàn không để ý việc cơ thể bị bạo lộ ra ngoài.

“Tuyêt! Tuyệt! Còn hơn cả mong đợi!” Cơ thể cô bé run rẩy, trông như đang hưng
phấn cực độ.

“Này, em không định sẽ không bỏ cuộc chứ?” Tôi ngờ ngợ hỏi.

“Tại sao? Em chưa thua! Đánh tiếp! Đánh tiếp! Đánh tiếp!”

Nàng lao về phía tôi, thanh kiếm trong tay liên tục chém, chặt, đâm tạo nên
một bức tranh tàn ảnh với những đường gấp khúc trong không khí. Bàn chân nàng
để lại những dấu lồi lõm trên nền xi măng, bằng chứng của việc thiếu kinh
nghiệm khống chế lực, dần dần nhỏ đi. “Cô ấy tiến bộ.” Tôi kinh ngạc nhìn,
cũng không kết thúc trận đấu mà chơi theo kiểu thả diều. Từ từ cho đến khi
nàng kiệt sức.

“Nữa! Nữa! Vẫn chưa đủ!”

“A a a a a a!”

“Choang! Cheng! Xoẹt!”

Cô ấy điên cuồng thật. Tôi híp mắt lại và dẫn dắt nàng, để nàng tự động nhận
ra những lỗi sai của mình. Chỉ một trận đấu này thôi đã rút ngắn tới nửa năm
tập luyện của cô bé.

Sau cùng thì Diệp vẩn ngã xuống. Thở hổn hển. Bộ trang phục xinh đẹp đã nát
như bươm vì không chịu nổi áp lực của người vận dụng, tôi thực sự bị kích
thích. “Kim Phượng a di đà phật…”

“Được rồi. Em chấp nhận người là chồng của em.”

“Hở? Không phải chuyện này được xác nhận từ trước rồi à?”

“Ai nói với anh thế? Hôm này em đến đây để chơi thôi. Không ai có thể bắt em
lấy một người mà em không muốn cả!”

“Ể? Thế là thế nào? Chuyện này không liên quan gì tới hủ tục hay trao đổi à?”

“Có một chút, nhưng ông ấy…” Cô bé chỉ về phía người đàn ông nọ. “nói rằng: vì
em có thể đạt tới võ thần nên được quyền quyết định tương lai mình.”

“Nói cách khác. Hiện tại. Em thích anh rồi đó.” Diệp tự hào nói.

Tôi há mồm nhìn hết người này đến người kia và nhận thấy ông nội cũng bất ngờ
vô cùng. Thế hóa ra tất cả chuyện này, chỉ là ý của nàng thôi sao? Thế còn ý
của tôi đâu? Có ai cân nhắc nó không vậy?

“Này. Khoan đã. Anh có quyền từ chối không?”

“Không có đâu. Em mới là người nắm đằng chuôi cơ. Từ bây giờ em tuyên bố: Anh
là của em. Đừng để bất kì cô gái nào lại gần, nếu không thì LIỆU HỒN.”

Khóe miệng tôi co giật. Không lâu sau đó một trận cãi nhau nảy lửa xảy ra giữa
Diệp và Phượng khi mà cô vợ tương lai bé bỏng của tôi tìm đến tận cửa. Tôi chỉ
có thể chờ đến khi nàng ta bỏ đi cùng với người đàn ông kia và suốt quãng thời
gian đó, bằng những lời ngon ngọt nhất có thể để cố gắng dỗ dành Kim Phượng,
ngăn cản nàng trong một ý định tự sát thất bại.

Rồi thì khi Thu Hương ngỏ ý muốn “chia sẻ” tôi cùng với nàng, tình bạn của hai
người suýt chút nữa là đoạn tuyệt. Chỉ cho đến khi nhỏ chấp nhận sang Canada
cùng cha mình thì cơn ghen khủng khiếp ấy mới nguôi ngoai đi.

Một cô gái khác, trên chúng tôi hai tuổi, cũng bị chặn lại khi cố gắng bắt
chuyện với tôi.

Nếu như những buổi gặp mặt vụng trộm giữa tôi và Hằng bị Kim Phượng bắt gặp,
chắc chắn là tôi sẽ chết mất xác ngay tắp lự.

Tóm lại là “ngoại trừ em, anh đừng nhìn cô gái nào nữa cả.”


Linh hồn sói - Chương #40