Quý Tộc Bóng Đêm


Người đăng: tiennhan9512

Cậu bé khốn khổ gánh chịu tất cả sự nhục nhã trong thầm lặng chỉ vì muốn bảo
vệ người con gái ấy trong trái tim mình. Cậu không thể chấp nhận việc bản thân
sẽ nhuốm bẩn nàng bằng những ý nghĩ đen tối, hận thù ấy.

Nhưng con người ai cũng có giới hạn, con giun xéo lắm cũng quằn.

Cậu dần dà không thể đè nén những uất ức ấy trong lòng mình nữa. Và cho dù lí
trí của cậu cũng đã không thể kiểm soát những suy nghĩ tiêu cực.

“Mình không nên làm như thế…”

“Nếu như không phải tại cậu ta…”

Danh rùng mình vì những tâm tư ấy của mình. Tồi tệ thay, tuy cậu không thốt ra
thành lời, ánh mắt cậu đã không thể che dấu được nó.

“Dừng tay lại.”

“Tao thấy mày cũng không phải kẻ không chịu bỏ cuộc đâu nhỉ.” Đứa con gái nọ
cười man rợ. “Và bây giờ, nếu như mày vấy bẩn thiên thần nhỏ của mày, chúng
tao sẽ buông tha cho. A ha ha ha! Thật không thể chờ đợi được nữa!”

“Hey, mày thật là độc ác đấy, S ạ.”

“Hề hề, mày không phải cũng rất mong chờ sao?”

“Giờ thì, gọi con nhỏ ấy đến nơi này thôi nào.”

“An Nhiên!”

“Vâng, ông nội?”

Ông Hiên gọi tôi lại vào dúi vào tay tôi một tấm ảnh. Bất thình lình tôi nhận
ra đó là một người bạn cùng lớp của mình. “Đây là…”

“Ừ. Thằng bé đó, ta muốn con chú ý đến nó.”

Ánh mắt ông nội có phần nghiêm túc hơn thường ngày làm tôi không khỏi nhìn kĩ
hơn thêm mấy lần. Nhưng bất kể tôi có nhìn thêm bao nhiêu đi nữa cũng không
tìm thấy điểm gì đặc biệt ở cậu ta. “Hình như đó là người trước đây thường hay
đến nhìn trộm Hằng hát.” Tôi nhớ lại quãng thời gian trước đây khi bản thân
vẫn thường hay dõi theo nhỏ tập luyện. Thành thật mà nói tôi đã bị cuốn hút
bởi sự cố gắng – mà mặc dù tôi là người khích lệ cũng không thể tin được - của
cô ấy. Khi đó tôi đã bắt gặp một cậu bé khác cũng giống như tôi, thường hay
đến nghe trộm.

Tôi cảm thấy khá thú vị nên vẫn giữ bí mật về việc này. Tính ra thì ngoại trừ
tôi, cậu ấy là fan hâm mộ đầu tiên của Hằng.

“Nhưng cậu ta dường như trải qua không được tốt lắm thì phải.”

Không khó để nhận ra những dấu hiệu bị bắt nạt từ cậu bé. Bản thân tôi cũng
không thích điều đó, chỉ là tôi sẽ không giúp ai đó nếu họ không cầu cứu đến
mình.

“Con hiểu rồi, con sẽ chăm sóc cậu ta.”

“Không.” Ông nội ngắt lời tôi. “Hãy để thằng nhóc tự vượt qua tất cả.”

Tôi kinh ngạc nhìn ông nội, không khỏi nổi lên tò mò vì sao ông lại quan tâm
đến cậu ta như thế. Chẳng lẽ là con của người quen? Hay ông mắc nợ ai đó? Hay
ở cậu bé đó…có điểm gì đặc biệt khiến ông chú ý?”

Nhưng tôi sẽ không hỏi. Tất cả những gì tôi cần làm là…

“Vâng. Thưa tông chủ.”

Bắt đầu từ hôm ấy tôi đã chú ý đến Danh. Khi nhìn thấy những gì cậu phải trải
qua, tôi vừa khâm phục vừa lo lắng. Nhưng tôi không thể chủ động đến giải cứu
cậu ấy được.

Tôi lạnh lùng nhìn đám người thường bắt nạt cậu nhóc, trong lòng dâng lên hàn
ý mãnh liệt. Không phải bản thân tôi không thể lí giải được, chỉ là vì lí giải
được mà cảm thấy giận dữ. Bọn chúng không chỉ muốn vấy bẩn Hằng và cậu bé đó,
mà còn muốn “tẩy trắng” nội tâm đáng ghê tởm của mình.

“Cứ đợi đấy. Khi chuyện này kết thúc…”

Tôi đem việc Danh là fan của Hằng cho cô bé biết. Việc đó không khỏi khiến nhỏ
nhìn cậu ta hơn mấy lần, thậm chí là lân la đến bắt chuyện.

“Chắc cậu ta phải ngạc nhiên và vui vẻ lắm. Giờ thì cậu biết mình có sức hút
như thế nào rồi đấy.” Tôi cười với nhỏ khi cô bé quay lại sau cuộc gặp gỡ.
Nhưng Hằng trông chẳng có vẻ gì là vui vẻ cả.

“Không. Cậu ấy đã giận dữ với tớ.” Vai Hằng run lên. “Tớ không biết mình đã
làm gì sai nữa. Hu hu…hức hức!”

Xin lỗi cậu, Hằng! Tôi giấu diếm suy nghĩ ấy trong lòng. Bởi vì để giúp cậu bé
ấy mà tôi phải tổn thương nhỏ. Tất cả những gì tôi có thể làm là ôn tồn xoa
dịu cơn tức tưởi ấy của nàng.

“Tớ ổn rồi.” Cô bé nói. “Nhưng sao hôm nay cậu lại chủ động nói chuyện với
mình vậy? Không sợ cô người yêu nhỏ của cậu à?”

“Ách!” Tôi ho khan. “Cái đó, Kim Phượng không phải kiểu con gái như thế…”

“Không phải? Thế ý cậu là gì khi cậu ta thậm chí còn đe dọa bạn cũ cùng lớp là
Thu Hương và một chị lớp trên nữa hả?”

“Hiểu lầm hiểu lầm thôi…”

“Chính vì hiểu lầm nên cậu ta mới là kiểu người như thế!” Hằng hét lên, rồi
đột ngột nói nhỏ. “Nếu như là Hằng…Hằng sẽ không bao giờ nghi ngờ cậu…”

“Hở? Gì cơ?”

“Không có gì! Đồ đần!”

Xin đính chính lại đó là quãng thời gian ngay khi cậu ấy mới thắng cuộc thi
không lâu và chưa có cuộc gặp trên sân thượng ấy. Còn về hai cô gái mới nhắc ở
trên, tôi cũng sẽ nói về họ trong một dịp nào đó không xa…

“Mình không còn cách nào khác! Cho dù đó không phải lỗi của cậu ấy thì cũng
phải gánh chịu một phần trách nhiệm trong chuyện này! Rồi mình sẽ tìm kiếm cơ
hội bù đắp lại…” Sau một thời gian thống khổ dằn vặt, cậu bé rốt cục cũng lựa
chọn. Nhớ lại những gì bọn chúng sắp xếp, cậu bé lại run cả người. “Đồ ác
quỷ…mình là đồ ác quỷ…”

Ngày hôm đó bọn chúng không bắt nạt cậu nữa, nhưng không có nghĩa là chúng sẽ
buông tha cho cậu. Chỉ vì cậu đã đáp ứng chúng sẽ làm một điều tồi tệ lên cơ
thể cô gái ấy. Chúng liên tục chuyền giấy cho cậu trong lớp, ngỏ vào tai cậu
những lời dọa dẫm trong lúc vô tình đi ngang qua và ném cho cậu cái ánh mắt
sắc lạnh bất cứ khi nào có cơ hội. Chỉ vì để chứng minh rằng: “Mày sẽ không
trốn thoát khỏi chuyện này.”

Tay cậu ướt đẫm mồ hôi, cậu nhìn vào hộc bàn nhiều gấp năm lần so với ngày
thường chỉ vì cố quan sát mảnh vỏ lon bia mà chúng chuẩn bị sẵn cho cậu. “Một
vết rạch trên má…” Cậu hít sâu một hơi thật dài và niệm tụng: “Mình chỉ bị ép
mà thôi…mình chỉ bị ép mà thôi…”

Giờ ra chơi, cậu ngồi thu lu một góc, cố gắng xóa bỏ sự tồn tại của mình xuống
mức thấp nhất có thể. Làm như vậy cậu có thể cảm thấy an toàn hơn.

“Này, mình có thể ngồi ở đây không?”

Danh ngẩn ngơ ngước nhìn, trong nhiều giây tiếp theo cậu cảm thấy đầu óc mình
đã ngừng vận chuyển. Không chỉ cậu, tất cả những người xung quanh đều thẳng
tắp nhìn vào. Đây là chuyện gì? Làm thế nào mà giữa hai người bọn họ có tồn
tại mối liên hệ được?

Chính Danh cũng cảm thấy chuyện này thật không thể nào. Cho dù cậu đã từng
tưởng tượng rất nhiều lần nhưng…

“Sao thế?” Hằng nghiêng đầu hỏi lại.

“À, à ờ…”Cậu lắp bắp, chộn rộn lui ra góc xa nhất với chiếc ghế mà cô bé định
ngồi xuống.

“Cho một li…nước suối.”

Nước suối? Danh không chắc cô bé có thật sự uống nó không vì mặt cậu liên tục
cúi gằm xuống. Cậu không thể ổn định trái tim đang rung bần bật như muốn thoát
phá lồng ngực của mình. “Không được, mình không thể, mình đang muốn làm hại
cậu ấy…” Danh cắn răng run rẩy.

“Này!”

Cậu bé cảm thấy một bàn tay non mềm đặt lên tay của mình, sợ đến mức suýt nữa
bật ngửa ra sau.

“Xin lỗi! Xin lỗi!” Cậu bé cúi đầu và nguyền rủa những hành động ngu xuẩn của
mình. Thế nhưng trái lại với tưởng tượng của cậu, Hằng nở nụ cười rồi bật
thành tiếng.

“Hi hi…hi hi ha ha…! Cậu thú vị thật đấy!”

“Đây!” Cô bé dúi vào tay cậu một mẩu giấy.

“Với thứ này, cậu có thể đến xem buổi diễn thử của mình.”

“Oaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!” Xung quanh ồn ào như sấm dậy. Một đám người bu lấy
cô bé và luôn miệng hỏi xin một tấm vé khác. Không ít ánh mắt chuyển hướng về
phía cậu. Trong đó có những ánh mắt…cậu không bao giờ muốn đối diện.

“Mày nên nhớ vị trí của mày.”

“Mày là một thằng khốn!”

“Mày không xứng! Mày cũng như chúng tao thôi!”

“Cô ta chỉ đùa cợt với mày.”

Giọt nước nóng hổi tràn qua khé mi, thi nhau xoa ướt má cậu.

“Re e e ẹt!”

Tiếng xé rách tuy nhỏ nhưng dưới con mắt của vô số người nó trở nên ồn ào. Tất
cả mọi người nhìn cậu bé như không thể tin được.

“Cô bị khùng à? Cô nghĩ ai cũng thích nghe cô hát ư?”

“A, à ơ? Mình tưởng?”

“Cô nên tự biết lấy mình đi! Đừng tự cho bản thân là cái rốn của vũ trụ!”

Nói xong những lời ấy, Danh xô ngã những người chắn đường bằng sức mạnh mình
chưa bao giờ có và đi ra ngoài. Trong khi ngôi sao của chúng ta, sau khi ngây
ngô một lúc rồi cũng chạy đi trong tiếng nghẹn ngào tội nghiệp.

Chẳng mấy chốc, tin này lan ra toàn trường. Rằng một thằng otaku dám làm thần
tượng trường học khóc nức nở.

Không hề nghi ngờ, Danh đã trở thành kẻ thù của một bộ phận lớn thành viên
trường học.

“Làm tốt lắm.”

“Vì biểu hiện của mày rất tốt nên một lúc nữa bọn tao sẽ nhẹ tay một chút.”

“Cảm ơn.” Danh nói bằng một giọng rụt rè và ánh mắt vô cảm. Dường như có sự
mâu thuẫn lớn giữa hai thứ đó.

“Đừng lo, nếu mày làm được việc này chúng tao sẽ tha cho mày. Hơn nữa mày có
cơ hội trở thành một trong số chúng tao.” Nó nói như thể ban cho cậu bé một ơn
huệ đặc biệt, mà vì cái ơn huệ ấy Danh phải bán mạng cho nó cũng chưa đủ.

Cậu bé gật gật đầu như một con robot.

“Này! Anh nghĩ bọn mình nên dừng lại thôi. Dù sao chúng ta cũng chọc nó khóc
rồi, thế là được…” Một thằng – mà qua thời gian dài bị bắt nạt, Danh nhận ra
đó là bồ của con nhỏ đầu sỏ lên tiếng, một vài đứa cũng lục tục giống như có ý
định trợ nó vậy, nhưng rất nhanh bị chính người yêu của nó mạnh mẽ đè ép
xuống.

“Câm mồm! Anh tưởng anh nghĩ gì tôi không biết chắc! Anh cũng thèm thuồng sắc
đẹp của con nhỏ đó đúng không?”

“Không, không phải… Chỉ là…” Hắn tìm cầu cứu từ những người khác, nhưng chợt
nhận ra chưa có ai đứng về phía hắn cả.

“Hừ, chúng ta sẽ làm việc này, đã quá muộn để dừng lại rồi.” Giọng nó như
tiếng rít của loài rắn rồi đột ngột chuyển sang nũng nịu, ngọt ngào: “Anh yêu,
nếu muốn tối này chúng mình có thể…”

“À, ừ… cũng được.”

Sự buông xuôi của gã người yêu cũng kéo theo sự buông xuôi của những kẻ còn
lại. Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy chung một điều: “Đã quá muộn rồi.
Mà chúng ta cũng đang làm điều đúng đắn.”

Thời gian từng điểm từng điểm trôi qua.

Lũ chúng nó thay nhau rít điếu thuốc và phả từng bụm khói theo cách rất nghệ
thuật, nó kết thúc giữa chừng trong tay đứa con gái dữ dằn khi tiếng chuông
vào lớp reo lên. Nó đạp lên mẩu thuốc, dằn vặt như thể đó là kẻ thù một mất
một còn, hung hăng trừng mắt với cậu bé.

“Mày sẽ làm điều đó một mình. Không dính dáng gì đến tụi tao cả.”

“Được rồi.” Đứa con gái rất bất ngờ về việc cậu bé ngoan ngoãn như vậy. “Có lẽ
mình đã dạy dỗ nó tốt.” Cô ta không nghĩ nhiều lắm trong khi tiếng thở dài nhẹ
nhõm im ỉm phả ra xung quanh.

Tiết thứ tư, giờ Toán.

Khô khốc và vô nghĩa với những con số. Danh có cảm tưởng rằng tất cả những
phương trình trên bảng đều dẫn đến kết quả là một con số không tròn trĩnh. Cậu
bé thất bại trong một nỗ lực vô nghĩa để đọc hiểu đề bài. Giáo viên khuyên cậu
xuống phòng y tế nghỉ ngơi.

“Ít nhất mình được nghỉ ngơi một lúc.”

Cậu xuống phòng y tế theo như lời của thầy giáo, bỏ qua bất cứ ánh mắt nào
hướng về mình. Từ trong phòng y tế, cậu có thể nhìn chiếc chuông đồng lớn. Cậu
chăm chăm vào nó suốt quãng thời gian ấy.

Cậu cảm thấy mình giống như một con gấu Bắc Cực ngủ say. Cậu chăm chú nhìn nó
như thể muốn hòa làm một thể với cái chuông. Rồi đột ngột cậu cảm thấy nó sống
động, mắt cậu tỉnh lại trước, rồi đến thính giác, rồi đến cả cơ thể.

Cậu siết chặt mảnh lon bia đến chảy máu.

Danh ra khỏi phòng y tế với vết thương được băng bó trên bàn tay. Cậu không
nghĩ nhiều nữa, đến nơi đã hẹn và chờ đợi. Ở ngay chỗ này, cậu sẽ thực hiện
hành vi hèn hạ nhất cuộc đời mình.

“Danh?” Giọng nói quen thuộc thật hay ấy vang lên. Cậu có thể cảm giác được
những ánh mắt khác đang nhìn hai người. “Cậu ấy đã đến.”

Ban nãy trong tiết toán một mẩu giấy đã chuyển vào trong tay cậu, rằng Hằng
muốn gặp cậu sau giờ học. Cậu chẳng biết tại sao lại như thế, nhưng tốt thôi,
việc đó giúp cậu đỡ phải diễn thêm một màn kịch chán ngắt.

Giờ thì cậu chỉ cần rút nó ra và tạt thẳng vào mặt cô bé.

“Tay cậu làm sao thế?” Hằng ôn tồn hỏi, dường như hoàn toàn không để ý việc
xảy ra trong giờ ra chơi trong lòng.

“Không có gì, chỉ là bị ngã thôi.”

Cậu nói, nhưng bất ngờ là Hằng vẫn bắt lấy cánh tay cậu, trông cô bé lo lắng
cứ như chính bản thân bị thương.

“Cậu phải cẩn thận hơn.”

“Ừ.”



“Mình nhận được thư của cậu hẹn mình ra ngoài này.” Hằng vội nói khi cả hai
rơi vào im lặng.

Ra là vậy. Bọn chúng đã gởi thư cho cả hai. Danh thầm nghĩ.

“Đứa nào nghĩ ra ý tưởng này vậy?” Đám bắt nạt nãy giờ vẫn theo dõi và bắt kịp
được cuộc nói chuyện. Nhưng không ai trong số chúng biết chuyện gì xảy ra.

“Ai mà biết, mà kệ mẹ đi. Có sao đâu.”

“Tao cảm thấy không tốt lắm.”

“Đồ nhát chết.”

“Cmn, mày nghĩ nó có làm không?”

“Mày điên à, chúng ta chỉ đùa, đùa thôi. Nếu nó làm thật thì chỉ là chuyện
ngoài ý muốn, toàn là lỗi của nó, không liên quan gì tới tụi mình cả.”

“Ừ.”

Danh trầm lặng nhìn cô gái trước mắt, như thể muốn khắc thật sâu vào trong tim
mình. Lâu và kĩ tới mức làm Hằng bối rối.

“Xin lỗi, khi nãy mình đã nói dối.”

“Cậu hát hay lắm.”

“Mặc dù vô lí, nhưng cậu có thể cho mình một tấm vé khác được không? Mình lỡ
làm hư nó mất rồi.”

Cậu nở nụ cười méo xệch và, cô bé không hề nghĩ ngợi nhiều mà đưa cho cậu một
tấm khác.

“Lần này giữ thật kỹ nhé. Đây là tấm cuối rồi. Mình định dành cho một người
khác mà chắc cậu ta không “dám” đi đâu.”

Vậy à. Danh không hề ngạc nhiên chút nào. Cậu biết rằng cô bé đã có người
khác.

“Ừ, mình nhất định sẽ tới đấy. Nhất định.”

Cậu không biết là nói cho cô bé hay nói cho mình, hay là nói với những kẻ đang
thầm nhìn trộm đang chửi rủa sau lưng kia. Nhưng cậu đã giấu chiếc vé vào nơi
an toàn nhất trên người. Nhìn thấy hành động ấy của cậu, Hằng tỏ vẻ an tâm và
rời đi.

“Mình sẽ chờ cậu đấy.”

Danh nhắm mắt cho đến khi có nhiều tiếng bước chân khác lại gần. Cậu đã quăng
mảnh vỏ lon bia đi và siết chặt hai nắm đấm.

“Mày muốn chết rồi.”

“Hôm nay tao sẽ cho ba má mày không nhận ra luôn.”

“Vậy à?” Danh cười dữ tợn. “Thế thì tới đây đi!”

Tôi nhìn cuộc chiến dưới mặt đất. Không, không thể nói là một cuộc chiến được,
nó chỉ đơn thuần là một trận bạo hành không hơn không kém. Danh đã tới nước
chỉ có thể cuộn mình lại chịu đòn. Máu nôn ra từ trong miệng cậu, tiếng rên
thoát ra từ cổ họng cậu.

Nhưng tôi có thể nhận ra điều gì đó không đúng.

Ánh mắt cậu bé ngày càng sáng, những vết thương cậu chịu đựng không nặng như
đáng ra nó phải chịu. Và thậm chí là nó đang phục hồi lại.

“Tên này…không phải người.” Tôi sợ hãi lẩm bẩm, không thể giải thích được điều
mình đang nhìn thấy.

“Đúng, cậu ta không phải người.” Một giọng nói khác đột nhiên vang lên bên
cạnh cậu.

“Ông nội!”

“Ờ. Làm tốt lắm Nhiên.” Ông Hiên gật đầu.

“Cậu ta là người siêu phàm ư?” Tôi hỏi. Chỉ có như thế mới giải thích được
chuyện đang xảy ra.

“Đúng một nửa.”

“Truyền thuyết có một loài sinh vật được gán cho danh hiệu “quý tộc bóng đêm”.

“Mạnh mẽ, quyến rũ, ta ác, hút máu, khả năng phục hồi mạnh mẽ.”

“Vậy…”

Ông Hiên lắc đầu.

“Nó có huyết mạch ma cà rồng, nhưng đã rất mỏng manh. Chỉ còn giữ lại được đặc
tính phục hồi mạnh mẽ.”

“Nhưng lại có thể thức tỉnh được năng lực siêu phàm.”

“Sinh vật huyền bí lại có được năng lực siêu phàm. Đây là chuyện lịch sử chưa
bao giờ có.”

“Điều đó rất tốt sao?”

“Có thể tốt, có thể không. Xưa nay sinh vật huyền bí không thể thức tỉnh được
năng lực siêu phàm là bởi vì bản thân chúng quá mạnh mẽ. Trong khi siêu phàm
người chúng ta phải điều khiển các dạng năng lực như cơ bắp, tế bào, thậm chí
là não thì đám sinh vật kia phải cố gắng điều khiển sức mạnh của mình. Chỉ
riêng dùng là rất khó khăn rồi, càng không nói đến việc chủ động điều khiển.
Thằng bé này vì huyết mạch mỏng manh và tư chất tuyệt vời mới có thể sinh ra
hiệu quả như vậy.”

“Chỉ sợ nếu tập luyện một thời gian, khi khống chế được hoàn toàn năng lực
phục hồi, nó thậm chí có thể đánh với võ thần một trận.”

Khi ông nói xong những lời đó, thế cuộc phía dưới đã dần dần xảy ra nghịch
chuyển. Người từ nãy tới giờ chỉ có thể chịu đòn đã có thể đứng dậy được, tuy
rằng vẫn là một phương “ăn hành” nhiều nhưng cậu bé đã có thể xoay sở chống đỡ
được, đôi khi là phản công. Trong nháy mắt, cậu liều mạng chịu ba cú đấm từ ba
phía rồi thoát ra khỏi vòng vây, lao thẳng đến chỗ lũ con gái đang đứng. Nắm
đấm cậu siết chặt, sức mạnh dồn nén chưa bao giờ lớn như vậy.

“Không!” Đứa con gái thủ lĩnh nhận ra mục đích của cậu. rít lên sợ hãi.

“Chết đi! Cú đấm này vì những gì người định làm với Hằng!”

“BỐP!”

Nắm đấm mạnh mẽ làm gãy xương mũi của nó gây ra một tiếng “crac” nhẹ nhàng.
Rồi sau đó cả hai cùng ngã xuống.

“Khốn khiếp!”

“Đổ nước cho nó tỉnh dậy!”

“Mẹ kiếp! Dám đánh bạn gái tao!”

Một đám vây quanh hai người đang hôn mê dưới đất, ánh mắt không thiện chút nào
khi nhìn Danh.

“Tao sẽ cho mày một trận thừa sống thiếu chết nhé.”

“Ờ…” Thằng bạn trai của nhỏ đầu lĩnh nhận ra không đúng liền quay đầu lại.

“Mày là thằng nào?” Hắn gầm gừ.

“Như đã nói, là thằng cho mày một trận thừa sống thiếu chết đấy.” Tôi nở nụ
cười hòa ái trong khi nắm đấm lớn dần trong mắt gã. “Cái này là cho cậu bé
ấy!”


Linh hồn sói - Chương #39