Người đăng: tiennhan9512
“Chúng ta nên làm gì bây giờ? Một tự nhiên du hành giả thức tỉnh sớm như vậy?”
Zoroa (nữ phù thủy) mặc dù nói “chúng ta” nhưng rõ ràng là cô chẳng cần tham
khảo ý kiến của Lilith. Có vẻ như đó là một thói quen của cô khi sống trong
một cộng đồng bình đẳng nào đấy.
Nhưng Lilith không từ bỏ quyền biểu quyết của mình:
“Tất nhiên nó sẽ về Family của ta rồi.”
“Ngu xuẩn, ngươi quên ta vừa cho ngươi một bài học đau đớn sao?”
Phù thủy ngay lập tức chỉ trích kẻ mà cô vừa xin ý kiến, nhưng ma cà rồng kiêu
ngạo không chút nào yếu thế. “Ban nãy con mắt của ngươi chẳng phải nằm chỗ này
sao? Hay ngươi cần bị chọc mù cả hai mới nhận ra ta đã hồi phục?”
Lilith lúc này đã để An Nhiên sang một bên, lãnh ngạo mà đứng, nhưng cô chỉ là
thùng rỗng, sức mạnh cô đã hao hết sạch, cho dù cơ thể lành lặn nhưng đó chỉ
là vẻ ngoài. Zoroa khinh thường hừ lạnh:
“Coi như vậy ngươi cũng không phải là đối thủ của ta.”
“A, cái đó phải thử mới biết được.”
Mất đi kiên nhẫn khi liên tục bị khiêu khích, Zoroa rốt cục muốn động thủ:
“Ngu xuẩn mất khôn! Chết đi! Sinh mệnh nguyền rủa!”
“Huyết chi đạn!”
Hai sinh vật thần thoại lao vào nhau bằng những đòn nguy hiểm nhất, một tia
sáng xám xịt mang theo hơi thở chết chóc va chạm với luồng chất lỏng đỏ lừ,
hai thứ quấn vào nhau và đồng thời biến mất, tuy nhiên đó chỉ là bắt đầu.
Có điều họ có vẻ như đều đã tiêu đi không ít sức lực.
Chẳng mấy chốc trận chiến kết thúc nhưng không còn phần nào của cả hai còn tồn
tại, bởi vì Lilith vừa dùng một chiêu số khủng khiếp bằng chính sinh mạng
mình.
“Khốn kiếp! Ngươi lại kéo hai ta cùng chết!” Zoroa tức tối, chết như này đối
với cô là quá uất ức. Nếu như không phải kiêng kị hoàn cảnh của nữ ma cà rồng
mà nương tay, cô có lẽ sẽ không rơi vào kết cục lưỡng bại câu thương này.
Hiện tại cả hai chỉ còn là linh hồn, không có cơ thể cho dù linh hồn có cường
đại cỡ nào thì cũng sẽ sớm bị tiêu tán. Chờ đến lúc đó, họ sẽ chết hoàn toàn.
Ghi chú: Sinh vật từ bán thần trở lên có thể tồn tại tạm thời ở trạng thái
linh hồn thể. Không bị tổn thương vật lý hay phép thuật bình thường tác dụng.
Nhưng sẽ bị hao mòn dần cho đến khi biến mất hẳn.
“Hừ, đó là vì ngươi quá đần độn.”
Lilith dường như vẫn không hiểu hoàn cảnh của mình, vẫn đắc ý châm chọc đối
thủ một mất một còn, à không, bây giờ phải nói là hai mất không còn rồi. Zoroa
cảm thấy mình chiến đấu với kẻ này là sai lầm lớn nhất cuộc đời, cô vừa sợ vừa
giận, mắt đỏ hoe nhưng chỉ có thể chửi rủa mà thôi.
“Đồ điên! Chúng ta sắp chết! Là sắp chết đó!”
“Ha ha ha, ngươi sai! Chỉ có mình ngươi chết mà thôi.”
Nữ ma cà rồng vui vẻ nhìn Zoroa, hạnh phúc trên nỗi đau kẻ thù. Nữ phù thủy
bình tĩnh lại, bằng trí tuệ của một bán thần, cô nhanh chóng hiểu ra Lilith
muốn làm gì.
“Ngươi định làm nô lệ cho một nhân loại?”
“Thì sao chứ? Ít nhất như vậy cũng tốt hơn là thua ngươi.”
Thì ra, ngay từ khi tìm được An Nhiên, nữ ma cà rồng đã lên kế hoạch đồng quy
vu tận. Nhưng điều gì ở một cậu bé loài người yếu đuối lại có thể khiến cho
một linh hồn bán thần giữ mạng?
“Hơn nữa, ít ra ta cũng không bài xích nhân loại như ngươi.”
Nữ phù thủy phức tạp nhìn cậu bé, tương tự như Lilith, cô cũng có thể dựa vào
cậu để sống. Nhưng cô làm sao có thể phục tùng một nhân loại? Chết vinh và
sống nhục sao? Cô đã từng khinh thường nhân loại biết bao, nay lại phải dựa
vào một thằng nhóc con người để sống?
“Ta biết ngươi sẽ không bao giờ cúi đầu trước nhân loại, vì vậy ngươi sẽ chết.
Còn ta, kẻ còn sống tất nhiên là người chiến thắng. Ha ha, Hắc Phù Thủy, ngươi
thảm hại làm sao! Đến cuối cùng ngươi cũng chết vì một nhân loại a!” Lilith
cười càn rỡ, mặt Zoroa tái xanh tái đỏ.
Đây là vận mệnh chăng? Nắm đấm siết chặt, cô nhìn Lilith từng bước từng bước
tiếp cận An Nhiên.
“Cậu bé, không, chủ nhân. Xin hãy tiếp nhận ta trở thành nô bộc của ngài. Ta
thề trên danh dự của chủng tộc, mọi thứ của ta sẽ là của ngài, ý chí của ta,
mong muốn của ta, sẽ vì ngài mà tồn tại.”
Mặc kệ An Nhiên có hiểu hay không, Lilith vẫn quỳ xuống và nói. Đôi mắt cậu bé
đột nhiên mở to, một luồng áp bách khổng lồ từ trên người cậu tỏa ra, dấu ấn
trên bàn tay tỏa sáng rực rỡ, tự động di chuyển tới…ngực cô.
“Sữa…”
Ngay khi bàn tay cậu chạm tới, một luồng liên hệ kì lạ giữa hai người sinh ra.
Nữ ma cà rồng nhìn thấy một tờ khế ước bằng vàng xuất hiện trước mặt, phía
trên chi chít những cổ ngữ, nhưng cô có thể đọc hiểu được.
Khế Ước Phụ Thuộc
Điều 1: An Nhiên có tuyệt đối quyền sanh sát đối với ngươi.
Điều 2: Trong tình huống ý chí của ngươi phán định bản thân sẽ không bị tổn
hại tới mức tự hủy diệt sinh mệnh hoặc làm tổn thương An Nhiên, ngươi tuyệt
đối phải phục tùng mệnh lệnh của An Nhiên
Điều 3: Trong bất cứ tình huống nào ý chí của ngươi cho rằng An Nhiên gặp bất
lợi ngươi đều phải chủ động giúp đỡ An Nhiên.
Điều 4: Không có bất kì cách nào tháo gỡ khế ước trừ khi An Nhiên chủ động
ruồng bỏ ngươi.
Khế ước được chứng giám bởi ý chí của Chí Cao Thần Linh.
Phía dưới còn tồn tại một khoảng trống nhỏ, Lilith hơi do dự một chút nhưng
rốt cục cũng đem một phần linh hồn của minh hòa tan vào trong đó.
Khi cô thực hiện thao tác cuối cùng này, một cảm giác kì lạ dâng lên trong
lòng cô. Lilith biết, đây chính là trói buộc của khế ước.
“Vậy đây là khế ước của Du Hành Giả, bí mật to lớn nhất của vô tận thế giới?”
Cảm thụ sự thay đổi, Lilith tự đánh giá mình. Sau một lúc cô cảm thấy một trận
suy yếu, lập tức hóa thành một chùm sáng tiến vào cơ thể cậu. Vào giây phút
cuối cùng, cô chú ý đến Zoroa, dường như nữ phù thủy đã có quyết định cho
riêng mình.
“Xin lỗi Sophia, xin lỗi Katie.”Nữ phù thủy rơm rớm nước mắt, trông cô đã
chẳng còn sót lại chút nào vẻ lãnh ngạo của một phù thủy cao quý khi trước.
“Xin lỗi. Hức… Xin lỗi vì ta đã sợ chết. Hức…hức”
“Xin lỗi vì không thể báo thù cho các ngươi.” Nữ phù thủy khóc, hai hàng lệ
bao lấy khuôn mặt xinh đẹp của cô. Cho đến khi cảm thấy thời gian không còn
nhiều nữa, cô rốt cục cầu khẩn:
“Ta không thể chết. Ngươi. Làm ơn cứu ta đi”
*
* *
Những tiểu thế giới và á thế giới đang có xu hướng dung nhập lại với nhau. Sự
khác biệt về văn hóa, chủng tộc, sức mạnh làm dấy lên những cuộc chiến tranh
liên miên bất tận. Phàm nhân, người siêu phàm, bán thần, ma thần, chân thần,
yêu, ma quỷ, ma cà rồng, phù thủy, tinh linh, orc ….. Giữa những thế lực đó,
có một loại người gọi là tự nhiên du hành giả. Họ có khả năng xuyên qua những
thế giới ấy mà không cần chúng dung hợp lại với nhau. Họ cũng có thể kí kết
khế ước với những sinh vật bản địa và ban cho họ năng lực xuyên tới những thế
giới đã đi qua. Họ và family của họ được gọi chung là du hành giả. Hãy dõi
theo con đường trưởng thành của một vị du hành giả trên con đường xây dựng
family và thống trị thế giới của mình, cuối cùng đánh bại vô số cường địch để
trở thành vị chúa tể duy nhất.
*
* *
An Nhiên cảm nhận được mặt đất dưới chân mình. Đôi mắt đen tuyền của cậu ngắm
nhìn thế giới mới, bầu trời xanh, mây trắng quen thuộc, nhưng không khí thì có
mùi đặc dị. Cậu biết thứ mùi này.
Đó là mùi máu. Và còn nhiều thứ mùi khác hỗn tạp lẫn vào.
Chung quanh là khung cảnh hoang tàn. Từng có một quần thể sống ở nơi này, có
lẽ cũng không lâu lắm, những ngôi nhà nửa hiện đại bị đạp nát thành đống gạch
vụn được nhuộm đỏ bởi máu khô. Có vẻ như nơi này từng là chiến trường.
Nhưng không có xác người, nơi này dĩ nhiên đã được bàn tay ai đó dọn dẹp qua.
An Nhiên chỉ là trẻ một tuổi. Ánh nắng buổi trưa rọi thẳng đỉnh đầu khiến cậu
bé khó chịu, vẻ ngoài của cậu bây giờ hợp với hoàn cảnh xung quanh đến kì lạ.
Cứ như ngay từ đầu cậu đã là một phần của nó.
Cậu tìm thấy một chỗ râm, rúc vào đó và hồn nhiên ngủ. Không chút nào lo lắng,
trong tiềm thức của cậu cho rằng, bữa chiều sẽ do hai bà vú dựng ngực lên cho
cậu khi cậu cảm thấy đói. Cơn mệt mỏi thúc đẩy cậu tiến vào giấc ngủ nhanh
chóng. “Ru, ru…” Tiếng động phát ra từ những hoạt động nhỏ của cậu bé cũng làm
cho nơi này thoáng có chút lay động.
“Tại sao có trẻ con ở chỗ này?”
Giọng nói như đột nhiên xuất hiện từ hư không. Âm thanh trầm thấp của đàn ông
trưởng thành.
“Vẫn còn một người còn sống sao? Tội nghiệp, ngươi hẳn là nhìn thấy rất nhiều
thứ kinh khủng.”
“Có muốn đi cùng ta không?”
Ai đó chờ một chút, tự giễu mình vì hỏi một câu vô nghĩa, bàn tay cứng cáp bế
lên cậu bé còn say ngủ. Cảm thấy phía dưới trở nên êm ái hơn, An Nhiên cuộn
mình lại chìm càng sâu. Trong giấc mơ của cậu bé, cậu nhìn thấy đầu ti to đen
của bà vú.
“Tên con là gì?”
“Sữa...”
Ai đó tự gắt mình một lần nữa, đắn đo một chút.
“Vậy được. Từ giờ tên con nên là An Nhiên. Tương lai của con không nên trải
qua thêm sóng gió nào nữa.”