Thu Hương


Người đăng: tiennhan9512

Hôm nay là ngày của chúa. Nhưng tôi lại xuất hiện ở trường. Men theo lối mòn
hôm qua tôi và Kim Phượng đi cùng nhau, trên tay cầm theo một đóa hoa. Cái áo
tu sĩ quả thật quá vướng víu, chả lạ gì khi có người té lúc đi qua đoạn đường
gồ ghề nguy hiểm như thế.

Tôi không phải là người đầu tiên xuất hiện ở chỗ này, hàng rào có một lỗ hổng
lớn vừa bị cắt ra, một chiếc kìm tùy ý đặt dưới nền đất.

Người đến đang cầu nguyện trước nấm mồ nhỏ. Tôi nhận ra cô ấy, tôi nghĩ tên
nàng là Thu Hương, người ngồi phía sau tôi trong lớp học. Như đã nói cô ấy
xinh đẹp không kém gì Kim Phượng, một mái tóc màu nâu cuộn sóng, da trắng
hồng, cơ thể phát triển đầy đặn trước tuổi. Từ trên người cô tôi thấy được một
loại khí chất an tĩnh và cao quý, như một bông hoa lài đơn độc giữa đồng cỏ
hoang vu, tư thế của nàng thường rất chuẩn mực khi ở trong lớp, cho dù là đồng
phục nhưng vẫn được cô cách điệu lên cho phù hợp với bản thân. Nhưng hiện tại
tôi thấy một mặt khác của nàng.

Tôi đợi cho đến khi lời cầu nguyện kết thúc, lời cầu nguyện lẫn với tiếng nức
nở nhỏ. Tôi tự hỏi cô ấy là ai, tôi tưởng rằng người con gái ấy đã không còn
ai bên cạnh ngoại trừ tôi.

Tôi đặt đóa hoa lên nấm mồ. Quỳ xuống và cầu nguyện.

Thu Hương kinh ngạc nhìn tôi nhưng tôi không để ý đến cô ấy.

“Xin chào.” Cô ấy lấy lại hình tượng nhanh chóng và chào hỏi. Khi tôi nhìn vào
cô, tôi đã bị chấn động mạnh. Trên cổ cô ngoại trừ thánh giá còn có một sợi
dây chuyền. Tôi nhận ra nó, là sợi dây chuyền mà cô gái ấy từng đeo. Hô hấp
tôi dồn dập, những kí ức như những sợi thừng lâu nay quấn lấy tôi bỗng nhiên
siết chặt tôi, tai tôi ù ù và tầm mắt tôi bị giới hạn. Cảm giác bị soi mói tại
vị trí nhạy cảm, Thu Hương ném cho tôi cái nhìn cảnh cáo, nhưng tôi đáp lại
bằng ánh mắt căm ghét. Điều này khiến cô ta sững sờ, có chút bối rối cô bèn
hỏi thăm.

“Xin lỗi, cậu với chị tôi có quan hệ gì sao?”

Tôi nhìn chằm chặp cô, vệt nước mắt của cô vẫn còn vương trên má, tôi có một
loại kích động muốn đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu nàng, nhưng sau một lúc tự
dày vò, tôi đành buông tha cho.

“Quan hệ gì đã không quan trọng nữa. Nhưng người như cô không nên đến đây. Cô
ở đâu thì hãy trở về đó đi, nơi này không chào đón cô.”

Đáp lại một cách cay nghiệt khiến Thu Hương sững sờ, siết chặt hai tay cô đứng
dậy vùng vằng với tôi:

“Này, cậu. Cậu là ai vậy? Tôi không hề biết chị tôi có một người bạn như cậu.
Hai chị em chúng tôi vô cùng thân nhau, không đời nào chị lại không nói cho
tôi biết rằng chị có một người bạn mới. Hay cậu chỉ là một kẻ thầm thương chị
tôi thôi? Chắc chắn là như vậy phải không, vậy cậu chẳng có liên hệ gì với chị
tôi hết!”

Những gì cô ta nói khiến tôi giận thật sự, tôi lạnh lùng nhìn cô nàng cười
lạnh:

“Thân nhau? Cô đang tự lừa dối mình sao?” Thu Hương cảm giác như ánh mắt con
người kia như xuyên thủng màn bảo vệ yếu đuối của mình, trong chốc lát bóng
tối trong lòng cô như một lần nữa sống lại, sự sợ hãi, cảm giác tội lỗi như
mũi kim trước con ngươi, khó chịu vô cùng. Chính vì vậy cô tỏ ra cứng rắn:

“Cậu chỉ là một người ngoài, cậu thì biết gì về quan hệ giữa hai người chúng
tôi chứ?”

Sự cứng đầu của cô nàng khiến tôi cảm thấy bực dọc, tôi đã cho nhỏ cơ hội tự
nhìn lại nhưng có vẻ những tiểu thư đài các không ai học được rằng luôn có
những người thông minh hơn mình.Và giờ thì cô nàng phải tự gánh lấy hậu quả,
tôi cũng sẽ không cảm thấy tội lỗi.“Ít nhất tôi cũng không bỏ rơi cô ấy như ai
đó. Nếu như cô thực sự ăn năn về chuyện ấy thì cô nên học cách đối mặt với sự
thật đi.”

Hiệu quả của việc khui ra chuyện cũ tốt đến bất ngờ. Tôi thấy khuôn mặt nhỏ
tái nhợt, cơ thể run rẩy đến không đứng thẳng người được, nhưng không hiểu sao
tôi không cảm thấy dễ chịu một chút nào. Cho đến khi cô ta bắt đầu lâm vào mê
man, lẩm nhẩm những câu đứt quãng “em xin lỗi”, “tha cho tôi”, tôi đã cảm thấy
hối hận.

Có lẽ tôi là một người hay mềm lòng.

“Chị cô chưa bao giờ trách cô cả. Hơn nữa cô ấy đi đến kết thúc cũng không
phải vì cô.”

Thu Hương như bắt được cọng rơm cứu mạng, ngước mặt nhìn tôi cầu khẩn, nước
mắt giàn dụa và cổ họng không thốt ra được lời.

Mặc dù đáng trách nhưng trong một thời gian dài cô ấy đã hối hận và dằn vặt.
Cho dù có lỗi thì cô cũng đã trả giá đầy đủ.

Trong quá khứ, tôi đã từng nghĩ mình nên đi gặp cô ta một lần, tôi nghĩ mình
phải giết cô ta. Nhưng kí ức đã trôi qua quá lâu, đau đớn đã nguôi ngoai và
trên hết hiện tại tôi đã yêu một người khác. Chúng tôi là những người duy nhất
có thể chia sẻ nhau về bí mật ấy, tôi thấy sự đau khổ trong đôi mắt cô.

Tôi là người vô cùng lí trí. Tôi biết rằng dưới suối vàng nàng tuyệt đối không
muốn tôi tổn thương em gái nàng. Nên có lẽ đó là lí do mà bao năm nay tôi
không gặp cô ta. Tôi sợ rằng mình sẽ mất bình tĩnh và đánh chết nàng ngay lập
tức. Nhưng hiện tại tôi đã cảm thấy một chút những xiềng xích trên mình đã
được cởi bỏ.

“Đó là sự thật. Yên tâm đi, chị cô chưa bao giờ hận cô cả.”

“U oa oa oa oa!!!”

Thu Hương úp mặt vào hai tay khóc thống thiết, có lẽ những u ám mà cô tích lũy
trong lòng suốt hai năm qua trong khoảnh khắc ấy như hồng hà vỡ đê được phóng
thích. Bất chợt, tôi hát hiện mình cũng đã nước mắt giàn dụa từ khi nào.

Vậy ra chính mình cũng đè nén quá lâu rồi.

“Ha ha ha…hu hu hu…”

Tôi cũng sụp đổ, vào ngày hôm ấy không có gì cản trở hai chúng tôi khóc cả.
Thật kì lạ, tôi thậm chí còn không từng khóc từ khi lên năm tuổi, và giờ đây
bên cạnh một người xa lạ, tôi lại có thể để lộ ra phần yếu đuối của mình như
vậy.

Tôi bắt đầu hát, đó là bài thánh ca tôi học được gần đây. Giọng tôi không cao,
nhưng tôi có thể ép mình thay đổi giọng, đó là lí do mà tôi vào trường nữ mà
không bị phát hiện.

“Những linh hồn tội lỗi, những con chiên sa đọa

Tội ác của các ngươi sẽ không bao giờ được xóa nhòa

Các ngươi phải gánh trên vai năm tháng

Khi tình yêu nở rộ và thương đau tan biến

Khi các ngươi hối tiếc và ăn năn

Ánh sáng của Chúa sẽ gột rửa các ngươi và cứu rỗi

Niềm tin vào ngài là cái giá duy nhất

Kéo các ngươi từ địa ngục đến thiên đàng”

Cơn gió từ trên cao giáng xuống kéo theo lời hát của tôi bay bổng, sau đó lại
bay lên thật cao. Khi tôi nhìn ra thật xa xuống thị trấn, nơi mà nửa ngọn đồi
bị cắt bỏ, đó là nơi tôi nghe thấy tiếng gọi của em. Mặt Trời treo trên kia
chầm chậm lên cao, những cái bóng lay động, hẹp lại. Tôi nghe thấy tiếng lá
xào xạc, thấy linh hồn rung động.

Khi tiếng hát của tôi kết thúc, Thu Hương đứng dậy. Cô gỡ ra nút thắt trên cổ
để lộ ra phần ức trơn bóng. Cô tiếp tục gỡ tất cả các nút cho đến khi tháo bỏ
bộ đồng phục trên người.

Màu trắng bạc.

Bộ lông ấy bao lấy phần dưới của nàng, hai cẳng tay, đùi và bụng.

“Cậu…có thể ôm tôi không?”

“Chị ấy là một người con gái hoàn hảo. Xinh đẹp, mạnh mẽ, tự tin, tất cả mọi
thứ chị ấy làm đều đem đến những kết quả không ngờ. Khi mới năm tuổi chị ấy
đạt giải nhất trong cuộc thi hát thiếu nhi cấp quốc gia, những giáo viên dạy
đàn chị ấy tin tưởng vững chắc rằng mười năm sau đó sân khấu violon thế giới
sẽ có chỗ cho chị ấy. Cô Maria, người dạy lễ nghi quý tộc của chúng tôi nói
rằng chị ấy sẽ là một người con gái ưu nhã, một tài nữ thực thụ. Chưa có bất
kì khó khăn nào mà chị phải đầu hàng, tương lai của chị được trải thảm bởi vô
số hoa hồng và bàn chân chị không ngại rướm máu. Tôi vẫn luôn muốn đuổi theo
chị. Năm tôi lên sáu, mẹ tôi qua đời vì bạo bệnh, cha tôi bận rộn với công
việc, quãng thời gian ấy chị vẫn luôn bên tôi. Tôi đã cho rằng đó là một điều
hiển nhiên nhưng bây giờ tôi chợt nhận ra rằng chị đã hi sinh nhiều đến mức
nào.”

Tôi im lặng lắng nghe Thu Hương kể, qua khuôn mặt của cô tôi có thể mường
tượng ra phần nào vẻ đẹp của nàng trước khi hóa thành người sói. Những gì cô
kể về nàng chính xác như những gì tôi vẫn tưởng tượng. Kể cả khi trở thành thứ
đáng sợ như vậy, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự phải chăm bẵm nàng, luôn sạch
sẽ và thùy mị, nếu như thật sự có một cộng đồng người sói, tôi tin tưởng nàng
chính là nữ hoàng của họ. Có lẽ vì nhận ra điều đó ở nàng nên tôi mới yêu cô
ấy.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ có thứ gì trên thế giới này có thể quật ngã chị. Không
có thứ tuyệt vọng nào có thể khiến chị lui bước. Trước khi chị biến mất, tôi
chưa bao giờ thấy chị rơi một giọt nước mắt.”

“Cô ấy rời đi khi nào?”

“Ngày 11/12 ba năm trước.”

“Vậy là phải bốn tháng sau tôi mới gặp cô ấy.”

Tôi tự hỏi trong quãng thời gian ấy nàng đã làm gì, chống chọi với sự cô độc
và tuyệt vọng một mình. Cho đến khi gặp tôi, cô đã nói muốn tự vẫn.

“Ừm, đó cũng là lúc mà tôi gặp lại chị. Đêm hôm đó chị xuất hiện tại phòng ngủ
chung của hai đứa. Trong lốt sói. Tôi đã nghĩ chị muốn nói gì đó với tôi,
nhưng khi ấy tôi đã quá sợ hãi.”

“Tôi hiểu.”

Sau đó tôi kể cho Thu Hương quãng thời gian chúng tôi bên nhau. Không giấu
diếm chút nào, đối với mối quan tâm chung là nàng, hai chúng tôi hoàn toàn
không giữ lại. Có lẽ đó là khát khao biết về người con gái ấy của cả hai quá
mãnh liệt, và tôi đã đè nén nó quá lâu.

“Vậy là bốn tháng nữa tôi sẽ trở thành quái vật hoàn toàn. Thời gian phát sinh
dị biến của tôi còn sớm hơn, có lẽ quãng thời gian ấy sẽ ngắn hơn nữa. Khi ấy
tôi sẽ chết.”

“Tôi sẽ không để cậu chết.”

Thu Hương nhìn tôi nở nụ cười. Tôi chợt nhận ra hai chị em họ thật sự quá
giống nhau. Tôi tự hỏi đó là do gene di truyền từ cha mẹ hay thứ bệnh quái ác
đó ảnh hưởng tới tâm trí của hai người.

“Thật may mắn khi biết được người như cậu. Có lẽ đây là món quà của chị để lại
cho tôi. Chị ấy đã lo rằng tôi sẽ trở nên giống chị nên đã để lại lời nhắn cho
tôi hãy đến nơi này vào hôm nay, và tôi đã gặp được cậu.”

“Vậy sao. Hai người quái gở thật đấy.”

“Hmm. Tôi định mấy hôm nữa sẽ “biến mất”. Anh rể, không ngại nếu như anh chăm
sóc tôi một quãng thời gian chứ?”

Tôi nhìn thật sâu vào mắt Thu Hương và nhận thấy rằng nàng thực sự đã quyết
tâm. Tôi thở dài, nếu như phần này trách nhiệm là cô ấy giao phó cho tôi, vậy
tôi sẽ hoàn thành nó. Mặc kệ kết quả thế nào, sau đó tôi cũng sẽ quên đi quá
khứ.

Tôi tự hỏi, người con gái ấy để Thu Hương đến tìm tôi là để cứu rỗi em gái
nàng, hay là cứu rỗi tôi đây?


Linh hồn sói - Chương #14