Quậy


Người đăng: tiennhan9512

Hình phạt kéo dài tới tận năm ngày liền, tức là tới tận cuối tuần chúng tôi
mới kết thúc nó. Trong bốn ngày đầu tôi đã làm quen với nơi này, cũng thể hiện
ra khả năng của mình trên tất cả các lĩnh vực từ học hành tới thể thao.

Hôm nay là ngày cuối cùng.

Những tin đồn có một sự hấp dẫn lớn với nhiều người. Trường nữ thánh Thiên
Thanh có một tin đồn nổi tiếng tồn tại trước cả khi ngôi trường được xây dựng.

“An Nhiên! Cậu có nghe không, cái tin đồn về người sói ấy đấy”

Giọng nói nữ tính chua chua của một bé gái tóc vàng, ngực phẳng, trắng trẻo
xinh xắn. Có điều cô gái ấy không mang lại chút niềm vui nào cho tôi, nhất là
khi cô gái ấy thực là một kẻ phiền toái.

Tôi thở dài thườn thượt.

“Người sói nào cơ?”

Cô gái siết chặt tay hào hứng, trong đôi mắt màu lam, đồng tử cô ấy co bóp
thành hình ngôi sao bốn cánh.

“Người ta kể lại rằng trước đây ngọn đồi này là nơi cư trú của người sói. Khi
ấy trường ta còn chưa được xây dựng, hằng đêm người dân vẫn nghe thấy tiếng
sói hú. Tiếng sói này rất bất thường, nó vang đi rất xa, đợt đó mình cũng nghe
thấy nữa. An Nhiên chắc cũng nghe thấy mà, khi ấy một nhóm trai tráng tập hợp
lại tiến lên chiến với nó ba ngày ba đêm, máu tưới đỏ cả quả đồi...”

Mặc dù tôi vẫn nghe những gì cô ấy nói, nhưng tâm trí tôi lại bị nhiễu bởi thứ
khác. Và khi cô ấy kết thúc câu chuyện của mình, như một cái máy tính tôi nói
những lời được dựng sẵn.

“Đó chỉ là tin đồn thôi. Những thứ đó không thể nào là thật được.”

Cô gái giãy nảy như đỉa phải vôi. Có vẻ như cách mà tôi phản ứng thật quá nhàm
chán.

“Không thể nào, chuyện đó đã xác định là có người chết cơ mà. Chắc chắn là có
thứ gì ở đấy đấy.”

“Những chuyện như chết người thì xảy ra thì mọi lúc, mọi nơi trên cái thế giới
này. Cậu đừng để những thứ kèm theo ấy làm hoa mắt. Người sói chỉ có trong
tưởng tượng thôi.”

Trừ phi thứ người sói đó là một người siêu phàm. Như tôi chẳng hạn.

Kẻ đến bắt chuyện với tôi tất nhiên là Kim Phượng. Khi nói về cô ấy, đối với
tôi, cô ấy giống như là thứ bắt đầu cho một cái gì đó, một câu chuyện dài.
Không phải nói cô ấy đóng vai trò nào quan trọng trong câu chuyện, nhưng cô ấy
chính là chiếc chìa khóa của chiếc hộp đựng bản thảo. Theo thời gian, vai trò
của cô ấy sẽ nhạt dần. Chẳng mấy ai quan tâm đến chìa khóa của một cái hộp
rỗng, cho đến khi họ kịp nhận ra rằng họ cần đến nó khi muốn khóa cái hộp trở
lại.

Cô ấy là kiểu người ấy đấy. Người sẽ khơi mào cho một thứ gì đó, cũng là người
sẽ kết thúc mọi thứ. Và từ một tháng trước, cô ấy đã mở ra một trang mới cho
cuộc đời của tôi.

Cũng kể từ khi ấy, tôi phản bội lại cái tên của mình.

“Tớ mặc kệ. Tớ sẽ đi tìm hiểu nó đấy. Và vì An Nhiên đã hứa sẽ làm hộ vệ của
tớ, nên cậu phải đi theo.”

Kim Phượng hất hàm nói với tôi.

“Cậu đang bóc lột sức lao động đấy. Cậu không nghe qua từ “đình công” à?”

“Thế cậu định để tớ phải một mình đến đó sao? Chỗ đó dù không có người sói thì
vẫn rất nguy hiểm, đã có vài đàn chị bị ngã ở đó rồi.”

“Ờ hở, thế nhưng mà đâu ai bắt cậu tới đó cơ chứ?”

“Đúng vậy. Nhưng cũng không ai ngăn tớ đến cả. Vì vậy, An Nhiên, cậu nhất định
phải đi theo.”

Thật kì quái khi tôi, một người siêu phàm lại trở thành một vệ sĩ cho một
người bình thường, và còn kì lạ hơn khi tôi phải giả gái đến trường này nhập
học.

Cả hai việc kể trên, mặc dù đều là kết quả của nhiều sự kiện gắn kết với nhau,
tôi không thể nói rõ ràng những phần nào là cần thiết để dẫn đến kết quả này,
nhưng tôi chắc rằng, quan trọng nhất vẫn là lời kêu cứu của cô ấy.

Và vì một bài học trong quá khứ, một quá khứ mà tôi không dám đối mặt. Tôi đã
trở thành bảo tiêu của nàng trong khoảng thời gian này.

Cô ấy lại kéo tôi vào một mớ bòng bong.

“Cậu nói đúng. Hẹn gặp lại sau giờ tan trường.”

“Ể? Cậu định cúp học sao? Cậu sẽ không ở trong lớp với tớ ư?”

Giọng cô ấy hơi run. Cô ấy đang sợ hãi gì đó. Nhớ lại tuyên ngôn mà tôi đã nói
trước lớp vào ngày đầu tiên đi học. Tôi đã bẻ gãy thước của bà xơ để làm mẫu.
Điều ấy gây ra một sự náo nhiệt đúng ý muốn, hậu quả là tôi bị cảnh cáo ngay
lần ấy. Có điều chẳng sao cả, tôi chỉ đi học để dễ dàng bảo vệ Kim Phượng hơn.
Cho dù bị đuổi học, bằng thân thủ của mình tôi vẫn chắc rằng có thể làm được
điều đó.

“Đừng lo, tớ đã nói như thế và sẽ không ai dám bắt nạt cậu nữa đâu.”

Tôi xoa đầu cô và khi chuông reo vào lớp, tôi nhìn bóng cô rụt rè đi vào một
mình.

Trường thánh có một vài thứ khác biệt những trường bình thường khác. Ví dụ như
chúng tôi phải học hát thánh ca, phải cầu nguyện vào mỗi buổi sáng, hoặc là
một phòng thú tội luôn có xơ túc trực 24h. Vì lẽ đó, cho dù có là giờ học, tôi
cũng có thể đến kể tội.

“Con lại đến rồi.”

“Vâng, con lại đến.”

Thật kì lạ khi một kẻ đứng ở mặt bí ẩn của thế giới như tôi lại phải nương nhờ
niềm tin vào một tôn giáo, có điều không còn cách nào khác. Có những thứ cho
dù là người thân nhất cũng không thể chia sẻ, và tôi có thể sẽ phát điên nếu
giữ nó một mình.

“Gần đây con cảm thấy nhân quả của mình với những chuyện ấy vẫn chưa kết thúc.
Dường như có thứ gì đó cứ cố kéo con trở lại với nó. Và con bắt đầu cảm thấy
niềm tin của mình bị lung lay. Thưa xơ, xin hãy nói cho con biết, những gì con
làm có phải là tội lỗi hay không?”

“Ta tin rằng con không cần phải cảm thấy tội lỗi, con đã làm đúng. Cô gái ấy
đã lựa chọn tự giải thoát cho mình, thế giới bên kia sẽ có chỗ cho cô ta. Chúa
sẽ phù hộ cho cả hai.”

Tôi trầm mặc, hình ảnh người con gái ấy vĩnh viễn khắc sâu vào tâm trí tôi.
Cho đến thời điểm cuối cùng tôi cũng không thể lí giải được những gì cô ấy
muốn truyền đạt.

“Cám ơn xơ. Con sẽ quay lại sớm.”

Tôi rời khỏi nhà nguyện, men theo con đường đá xanh lấp lánh, đôi mắt tôi nhìn
về nơi đó. Vì đã hứa với Kim Phượng nên tôi cần phải quay trở lại trước khi
tiết tiếp theo bắt đầu. Tôi chờ đợi tiếng chuông reo, khi đã chắc chắn giáo xơ
rời khỏi, tôi tiến vào trong lớp.

Những ánh mắt có chút kì lạ khi tôi xuất hiện. Tôi cũng không để ý lắm, tôi
cho đó là do mình vừa mới cúp tiết.

Nhưng tôi đã lầm.

Khi tôi nhìn thấy Kim Phượng, cô ấy có vẻ không tập trung. Đôi mắt cô dán chặt
xuống mặt bàn, chỗ có những vết rạch xấu xí khắc sâu, có vẻ như nó bị kẻ nào
đó ác ý dùng vật cứng cà lên.

Lửa giận trong lòng tôi bùng lên. Vẫn có kẻ dám bắt nạt Kim Phượng kể cả khi
tôi đã thể hiện vũ lực của mình. Đôi mắt tôi nhìn về một nhóm ba nữ sinh đang
đứng bàn tán. Chúng đang thì thầm với nhau và cười thầm. Hừ, một đám ngu xuẩn.

“Cho chúng mày ba giây xin lỗi cô ấy. Nếu không đừng trách tao.”

Tôi dùng giọng đe nẹt. Hai bàn tay tôi lồng với nhau rồi bẻ cong tạo ra những
tiếng “crắc, crắc”. Chúng có chút sợ hãi, nhưng một đứa cầm đầu trong số đó
vẫn dám gân cổ lên với tôi.

“Chúng tao không làm việc đó. Mắc gì chúng tao phải xin lỗi chứ.”

Nó bày ra bộ mặt “tao không sợ” nhất có thể. Tôi cười khinh thường. Hừm, lũ
chúng mày còn non lắm.

“Hết ba giây rồi, giờ thì tự chịu lấy hậu quả.”

Tôi tiến lại, mỗi bước chân của tôi tạo ra những tiếng bình bịch, ba đứa con
gái co rúm lại.

“Mày, mày không được lại đây. Mày mà dám làm thế, xơ sẽ đuổi mày.”

Hai đứa khác dường như không chịu nổi áp lực, bắt đầu khóc lóc.

Nó nói đúng, tôi cũng không ngốc đến mức sẽ làm như vậy, hơn nữa tôi cũng
không đánh con gái. Tôi lướt qua bọn chúng, cả ba đồng thanh hét “A!” thật to
cứ như là có thiên thạch rơi xuống đầu chúng vậy.

“Hứ…c…hứ…c”

“Xin lỗi.” Kim Phượng bắt đầu rơi nước mắt. Tôi lau đi nhưng càng nhiều hơn
nhỏ xuống.

“Là lỗi của tớ.”

“Hừ, tưởng gì. Nó làm sao dám động đến chúng ta cơ chứ.”

Tôi ném ánh mắt căm ghét cho bọn chúng, nhưng nhận lại được là sự khiêu khích.
Bàn của chúng tôi làm bằng gỗ, có ba chỗ ngồi và gắn liền với ghế. Chỗ của mỗi
đứa thì cố định, nên với đứa nhóc tì mười tuổi, điều này đồng nghĩa với việc
suốt cả học kì phải sử dụng nó. Nếu chỉ đơn giản là hình vẽ nguệch ngoạch thì
cũng thôi, nhưng còn bao gồm cả những lời nguyền rủa.

Nhưng đó chỉ là đối với con nít bình thường mà thôi, môi tôi nhếch lên một nét
cong nguy hiểm.

“Kim Phượng, cậu lại đây nào!”

“Nhưng…nhưng…An Nhiên…”

Mặt cô méo xệch, rõ ràng là vô cùng uất ức.

“Không sao.”

Tôi xoa đầu cô ấy, Kim Phượng đỏ mặt cúi xuống, được trấn an cô nghe theo lời
tôi bước ra khỏi ghế.

Và rồi tôi nhấc cái bàn ra khỏi chỗ, tôi dùng hai tay, mặc dù đối với tôi mà
nói một ngón tay cũng đủ sức rồi. Có điều tôi không muốn bạo lộ mình. Tôi tỏ
ra hơi khó khăn, nhưng dưới sự kinh ngạc của lũ con gái, tôi bê cái bàn ra
hành lang, rồi dùng phương pháp tương tự đổi chỗ với bàn ba đứa nọ.

“Tốt rồi, chúng ta có bàn mới.”

“Mày…mày không thể làm như thế!”

Tôi chẳng quan tâm tới ba kẻ ngu ngốc kia, kéo Kim Phượng vào chô ngồi trong
khi cô cười sung sướng.

Khi chuông vào lớp vang lên, vị xơ già dạy môn thần học bước vào. Bà ta búi
tóc cao, đeo kiếng có dây cố định và cầm theo cuốn tân ước, ăn mặc đúng như
kiểu một vị xơ đoan chính, mà có lẽ là như thế thật. Nổi tiếng nghiêm khắc và
ngoan cố. Đối với bà ta mà nói, những đứa trẻ như chúng tôi cần phải học cách
nghe lời hơn cả phân biệt đúng sai.

Tất cả chúng tôi đều đứng dậy, ngoại trừ ba đứa kia. Điều này khiến bà ta chú
ý, và khi cái hình vẽ xấu xí thô tục kia đập vào mắt bà ta, tôi thấy được một
sự khó chịu hiện lên trên khuôn mặt bà.

“Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra không?”

Giọng bà ồm ồm, nghe như bị lẫn với tiếng ù khi áp tai vào miệng bình thủy.

Không ai trả lời, chỉ có tiếng khóc rấm rứt của đứa con gái ban nãy.

Điều này khiến bà xơ cảm thấy tức giận, bà nhìn cô ta và dùng giọng nói mềm
hơn hỏi:

“Trò ngừng khóc và nói rõ ràng xem nào.”

“Thưa…thưa cô, là học sinh mới và Kim Phượng bắt nạt con.”

Tôi nhìn thấy cô ta ném cho tôi một cái nhìn ẩn ý. Được rồi, tôi thừa nhận
mình đã coi thường cô ta. Đây hẳn là lí do mà cô ta đứng đầu nhóm bắt nạt Kim
Phượng.

“Ồ, đó là sự thật?”

“Vâng thưa xơ, hai người họ còn bắt nạt con nữa.”

Một đứa khác nói. Và đứa còn lại cũng làm theo.

“Con nữa.”

Bà xơ lúc này nhìn hai chúng tôi, rất lạnh lùng. Tôi chẳng có bất kì sự thay
đổi nào khi đối diện với ánh mắt ấy, điều này khiến bà ta kinh ngạc, nhưng Kim
Phượng thì vô cùng bối rối.

“Không phải đâu xơ, mọi chuyện là…” Cô ấy bắt đầu kể lại câu chuyện, dĩ nhiên
là đúng với sự thật, nhưng càng kể thì khuôn mặt bà ta càng túc sát.

“Trò nói là đó vốn là bàn trò? Và sau đó thì trò kia giúp trò đổi bàn?”

“Vâng!”

“Tôi rất thất vọng. Tôi đã mong là tìm được sự thành thật nhưng có vẻ như kẻ
từng sống với rác rưởi cũng bị lây sự rác rưởi.”

Bà ta đang nói về quá khứ của Kim Phượng, cho tới bây giờ thì tôi vẫn im lặng.
Lũ con gái nọ ném cái nhìn đắc thắng cho chúng tôi. Kim Phượng lúc này cũng
nhận ra sơ hở trong câu chuyện của mình, mặc dù nó là sự thật.

“Khoan đã xơ, tuy nó có vẻ khó tin, nhưng sự thật là An… à…Nhan rất mạnh…”Lời
nói của cô không thuyết phục được bà ta.

Bà ta bỏ qua lời thanh minh của Kim Phượng, hướng ánh mắt nhìn về tôi.

“Và trò nữa, tôi đã nghe về sự bạo lực của trò với xơ Vân Anh. Tôi đoán trò
cũng là một rác rưởi, hai trò, cặp đôi rác rưởi.”

Giọng bà ta đanh thép, lạnh lùng.

“Hình phạt của hai trò sẽ là…”

“Câm mồm!”

Hai chữ này của tôi vang vọng cả phòng. Không gian như bị đọng lại. Những cái
nhìn khó tin ném về tôi.

Nhưng tôi chẳng quan tâm. Tôi đứng dậy, đi qua mặt bà xơ.

“Trò đứng lại!” Bà ta muốn nắm lấy tóc tôi, nhưng sau một trận hoa mắt bà ta
nhận ra rằng bàn tay của mình chỉ chạm tới khoảng không.

Mặc kệ mụ tròn mắt, mặt đỏ gay ở phía sau. Tôi đến trước mặt cả ba đứa con
gái, và trước khi chúng kịp phản ứng, tôi giật mạnh những cây thánh giá treo
trên cổ chúng.

“A!”

“Trò dám!” Tiếng hét sợ hãi và phẫn nộ của bốn người.

“Cạch!”

Tôi đặt cây thánh giá lên mặt bàn và bắt đầu nói:

“Nếu nhìn kĩ bà có thể nhận ra hình vẽ được tạo nên bởi ba loại nét có độ nông
sâu bất đồng. Rõ ràng nó được rạch bởi ba người có lực cánh tay khác nhau.
Những góc cạnh của cây thánh giá này trùng khớp với vết kéo, phía trên còn
dính lớp sơn mặt bàn. Vì học sinh trong trường này khi đi học rất hạn chế đồ
vật có thể mang đến trường, những thứ có thể làm hung khí rất ít, ngoài bút,
thước kẻ, móng tay, còn lại chỉ có thể là thánh giá thôi. Vì ngày hôm qua tôi
là người trực nhật, tôi đã chú ý rằng một cửa sổ trong lớp có chốt bị mở, học
sinh nội trú có thể lẻn vào lúc nửa đêm. Dĩ nhiên tôi cũng là kẻ tình nghi,
nhưng không ai có bằng chứng kết tội tôi cả. ”

Tôi nói bằng ngữ khí nhạt nhẽo, nhưng khiến mụ xơ và ba đứa con gái không ngậm
mồm vào được. Bằng chứng quá rõ ràng, mặc dù vẫn còn nghi hoặc vì sao bọn
chúng tự rạch bàn mình, nhưng bà ta không thể nào đổ lỗi cho hai chúng tôi.

Bà ta hít sâu một hơi.

“Được rồi, ba trò.”

Ba đứa con gái ôm lấy nhau sợ sệt, mặt tái mét, không thể nghi ngờ một hình
thức kỉ luật sẽ được áp dụng lên chúng ngay bây giờ.

“Đi theo tôi.”

“Thưa cô, em…em”

Chúng tỏ ra sợ sệt, nhưng chẳng thể lay chuyển được bà. Khi bọn chúng ngoan
ngoãn tiến lên phía trước, xơ nhìn vào tôi đang nhàm chán xem tất cả.

“Trò có thể thông minh, nhưng sự hung hăng của trò có thể đem lại cái giá đắt
hơn là một hình thức kỉ luật thông thường.”

Đó là một lời đe dọa, nhưng tôi chẳng để vào lòng, cho dù bà ta có là tổng
thống đi chăng nữa cũng không đủ khiến tôi sợ hãi.

Khi tất cả đã rời đi, lớp học rơi vào yên tĩnh kì dị. Kim Phượng là người phá
tan sự im lặng ấy.

“An Nhiên ngầu quá!” Mắt cô ấy sáng lấp lánh. Mặc dù tôi muốn nói rằng nó
chẳng là gì, nhưng có vẻ như là cho dù tôi có nói thế nào đi nữa thì tôi đã
làm một việc gì đó ngang ngửa với đồ sát một võ thần trong mắt đám nhóc tì. Đã
như vậy, có lẽ tôi nên diễn nốt vai anh hùng của mình.

“Đó là vì tớ đã nói sẽ bảo vệ cậu, và tớ đã nói là sẽ làm.”

“Oa!”

Cái lớp này mặc dù chẳng ai ưa hai chúng tôi, bằng chứng là ban nãy không ai
giúp chúng tôi thanh minh. Nhưng kể cả vậy lũ kia vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt
sùng bái.

Khi tiết học cuối cùng kết thúc, và tôi muốn trở về nhà thì Kim Phượng níu lấy
tay áo tôi.

“Cậu quên lời hứa ban sáng rồi hả?”

Cô ấy đang nói về việc tôi hứa sẽ đi cùng tới chỗ đó. Tôi đã quên béng nó đi
mất.

“Cậu vẫn còn tinh thần hả?”

“Tại sao không chứ? Chúng ta là người chiến thắng mà, An Nhiên đã ghi bàn quá
tuyệt vời.” Kim Phượng hào hứng hô to, có vẻ như giành được một chút lợi thế
trong khoảng thời gian lâu dài khuất nhục khiến nàng thật sự cảm thấy vui vẻ.

“An Nhiên đã nói gì ấy nhỉ? Ừm, lực cánh tay khác nhau, giới hạn dụng cụ, rồi
còn gì nữa ấy nhỉ? Chúa ơi, tớ không nghĩ ra An Nhiên lại còn có tài năng ở
khoản này nữa. Cậu có định trở thành thám tử không? Nếu như cậu muốn làm nghề
ấy thì mình khuyên cậu nên tìm thêm một tẩu thuốc, một chiếc áo khoác dài, đeo
thêm kính râm, điệu bộ đi đứng cũng cần phải sửa lại. Cậu cần phải cúi đầu
thấp xuống tựa như lúc nào cũng tìm kiếm thứ gì đó dưới mặt đất, trong người
luôn phải có thước dây đễ sẵn sàng do những dấu chân, bình xịt luminol để thử
máu. Và nhất định, nhất định cậu phải tập đi tập lại tư thế “TÔI ĐÃ TÌM RA THỦ
PHẠM” cho thật ngầu.”

Kể từ khi Kim Phượng sống với cô Châu, tôi phát hiện ra nhỏ nói rất nhiều, nói
quá. Không biết đó là sự bùng nổ do phải đè nén quá lâu hay là bản tính thực
sự của cô ấy là như vậy. Có lẽ nó là tính cách ẩn của nàng chỉ thể hiện ra với
người thân, vì đối với những người khác Kim Phượng không nói nhiều đến mức ấy.
Tôi không muốn đến chỗ đó một chút nào. Nhưng Kim Phượng không cho tôi cơ hội
và kéo tôi đi ngay.

“Làm sao để đi ra đó nhỉ?”

Kim Phượng bối rối khi có một hàng rào bao lại. Có vẻ như các xơ đã làm nó để
ngăn cản những ai có ý đồ tọc mạch rồi tự đặt mình vào nguy hiểm. Thật tốt,
điều này có thể ngăn lại cô ấy, và tôi đã có lí do chính đáng để về nhà.

“Chúng ta về thôi. Các xơ đã làm nó nên chúng ta có thể bị phạt nếu leo qua.”

“Nhưng…nhưng…”

Kim Phượng rất không cam lòng, nhưng quả thật là không còn cách nào khác. Khi
mà tôi kéo Kim Phượng trở lại, một đền thờ nhỏ đập vào mắt tôi. Tôi ngây ra
một lúc thật lâu, một lần nữa cảm giác tội lỗi bao phủ lấy tôi.

“Này!”

“Hả?”

“Cậu lại nhìn đi đâu thế?”

“Không, không có gì. Chúng ta trở về thôi.”

Tôi chợt nhớ ra rằng, ngày mốt chính là ngày cô gái ấy qua đời. Tôi tự hỏi tại
sao tôi lại nhớ nó ra vào lúc này, không, phải tự hỏi là tại sao đến bây giờ
tôi mới nhớ ra.


Linh hồn sói - Chương #13