Người đăng: tiennhan9512
Đầu tháng chín, hoa Kim Phượng nở rộ. Trẻ con ở thị trấn Lam Tuyên có một loại
tâm tình phức tạp với thứ hoa này. Một mặt chúng là báo hiệu của những niềm
vui mới, thầy cô mới, bạn bè mới, một mặt chúng cũng là lời nhắc nhở đến toàn
thể lũ trẻ rằng chúng sắp phải khóa đít trên ghế nhà trường trong một khoảng
thời gian dài.
Vừa vui vừa buồn như thế bảo sao không phức tạp?
An Nhiên lại có tâm tình khác hoàn toàn. Bất kể hoa Kim Phượng có nở hay không
cậu cũng không đi học, cái thứ hoa vàng rực, lủng lẳng kia không tượng trưng
cho bất cứ thứ gì của cậu nhóc. Nhưng tâm tình của cậu vẫn bị những hệ quả của
nó gây ra mà ảnh hưởng.
Mùa xuân cũng như mùa thu, mùa hạ cũng như mùa đông, ngày này qua ngày khác,
cậu cùi cũi tập luyện kiếm thuật. Bắt đầu từ khi cậu nhóc mới chỉ hai tuổi,
tới nay đã tám năm, thứ vũ khí lạnh ấy đã làm chai sạn bàn tay cậu nhóc, mồ
hôi đã rèn giũa cơ thể cậu, và cái thứ thời tiết vùng cao làm khuôn mặt cậu
trở nên có vẻ cứng cáp trước tuổi.
Cậu nhóc có một tài năng sáng chói, điều đó khiến cậu kiêu ngạo. Cậu có một sự
chăm chỉ, điều đó khiến cậu vững vàng. Cậu có một quá khứ đen tối hơn bất kì
một đứa trẻ nào, điều đó khiến cậu tin rằng mình trưởng thành, và cậu bỏ qua
tất cả những niềm vui mà đáng ra tuổi thơ cậu phải sở hữu.
Liếc mắt khinh rẻ những đứa trẻ cắp sách đi qua ngõ nhỏ trước nhà mình, cậu tự
nhủ đã đến giờ luyện tập. Vung kiếm bằng tay trái sau đó chuyển sang tay phải,
múa kiếm, chạy vòng quanh thị trấn trong khi đi đôi dày bằng chì, sau đó lắng
nghe ông chỉ điểm.
“Tại sao tất cả đều đi học chứ? Đúng là người bình thường.” Cậu tự nhủ nếu như
có một đứa trẻ không đi học, đó hẳn là người siêu phàm giống mình, hoặc giả
phải thông minh như mình. Còn tổng hợp cả hai điều trên thì không tồn tại.
Trong trường hợp có, kẻ như vậy cũng sẽ bị cậu đánh bại. Đó là điều cậu nhóc
được quán thâu từ khi còn rất nhỏ, rằng cậu không được phép thua bất kì ai.
Cũng là điều cậu học được, rằng cậu phải đủ sức mạnh để đánh bại tất cả kẻ
địch trên thế giới này.
* *
Đối với một cô gái nhỏ có tên và màu tóc trùng với loài hoa học trò, cô bé có
một loại tình cảm tưởng niệm. Đã từng giống như những đứa trẻ kia, cô bé cũng
từng đi học. Tuy rằng khi ấy cô nhóc không rõ mình thích hay ghét nó, nhưng
bây giờ thì cô nhóc xác định chắc chắn rằng mình ao ước được đi học. Hai năm
trước, cô bé sống trong một mái ấm với những bậc sinh thành tuyệt vời, được
yêu thương và chăm sóc, được hưởng những điều kiện mà mọi đứa trẻ trên thế
giới này đều ao ước. Cô bé xinh xắn tới nỗi luôn đóng vai nàng công chúa trong
các vở kịch, kém nhất cũng là nữ hoàng xinh đẹp-mẹ kế của Bạch Tuyết. Cô nhóc
chưa bao giờ suy nghĩ về một cuộc sống tồi tệ hơn, mặc dù đối với điều tốt đẹp
hơn thì có không ít. Thế nhưng mùa xuân hai năm trước một trận tai nạn khủng
khiếp đã giáng xuống gia đình cô bé, khiến Kim Phượng trở thành trẻ mồ côi và
đến sống với cậu của mình. Trên nhiều mặt tốt đẹp, cậu của cô giống như bà nữ
hoàng nọ.
Và cô bé bị tước đi quyền đi học trong năm nay chỉ để chăm sóc cho hai kẻ mà
cô nhóc gọi là cậu và anh họ đó. Không cần nói, đó là một cuộc sống như địa
ngục. Kim Phượng vẫn luôn là một cô bé mít ướt và được nuông chiều. Cho tới
lúc ấy cô nhóc chưa bao giờ phải rửa chén, nấu ăn, lau dọn hay bị đánh mắng-
những thứ giờ đây xảy đến với cô bé như cơm bữa. Chỉ khi cô nhóc gặp được cậu.
Rơi vào đoạn thời gian một tháng sau khi cô tới đây, trong cơn tuyệt vọng và
buồn khổ.
Cô bé còn nhớ đó là một đêm Mặt Trăng thật rực rỡ. Người lớn của thị trấn nháo
nhào nhào vì một con sói xuất hiện ở trên ngọn đồi gần đó. Họ tập hợp trai
tráng, cuốc xẻng để đến thảo phạt sinh vật nguy hiểm ấy. Cậu Diên đã hét lên
với những người không mấy mặn mà gõ cửa nhà cô bé:
“Chúng mày bảo tao đánh nhau với cái ngữ ấy? Chúng mày có điên rồi không? Nghe
này, cứ dựa vào tiếng hú của nó, tao biết ngay đó là một con sói khổng lồ, cao
ít nhất một mét rưỡi, dài hai mét, móng vuốt và răng nanh của nó đủ để xé toạc
tao và mày trong nháy mắt. Rồi tao sẽ biến thành một đống bầy nhầy trước khi
con sói bị tóm lại, mặc dù tao đã chiến đấu rất anh dũng! Hiểu chưa? Giờ thì
đi xử lí nó đi, hai ngày nay tao mất ngủ vì tiếng hú của nó rồi.”
Và anh của cô khi nghe những lời ấy đã sợ tới mức quấn thêm một lớp chăn nhiều
hơn mọi ngày, trong khi cậu Diên tức tối mắng tóe tát sự vô dụng của những gã
trai làng sau khi họ bất lực trở về mà không tìm được một sợi lông của nó.
Cô gái nhỏ từ đêm hôm ấy cũng đã có một bí mật. Một bí mật mà cô bé coi đó như
là những gì trân quý nhất suốt tuổi thơ đau khổ của cô.
Cô nhóc đã được giúp đỡ bởi Sói.
Ngày hôm đó cậu của cô có một ý tưởng tuyệt vời khi thả lỏng cho Kim Phượng
được ra ngoài. Gã hi vọng rằng một cô gái có mái tóc vàng có thể hấp dẫn ánh
mắt của một con sói, đó sẽ là một tai nạn thương tâm. Kim Phượng ngây thơ
không thể đoán ra tâm địa độc ác của gã, và cô đã sử dụng quãng thời gian ấy
để đi dạo.
Thị trấn vắng người vào buổi tối, nhất là khi những người lớn đã tập trung tại
một nơi nào đó. Đường làng rộng rãi mới được xây dựng, những nhà chức trách hi
vọng rằng trong tương lai thị trấn sẽ trở thành một điểm đến thu hút khách du
lịch nên không tiếc tiền bạc tân trang lại hầu hết những đường chính. Hôm nay
kênh XXX có chiếu buổi hòa nhạc đặc biệt, tất cả các bà đều sẽ theo dõi, hòng
kiếm một chút sự thanh lịch cho mình trong khi các ông chồng họp săn sói. Điều
đó tạo ra một âm thanh cộng hưởng rõ rệt. Đường làng trở thành một sân khấu
không thể tuyệt vời hơn.
Kim Phượng từng là một ngôi sao trên sân khấu thiếu nhi, cô bé học ba lê và có
thể đứng thẳng bằng những đầu ngón chân. Tiếng nhạc như thôi thúc cô quay về
những ngày xưa và ánh đèn như một lần nữa khiến cô tỏa sáng. Cô bé giơ cao hai
cánh tay, bước nhanh. Xoay người, ngồi xuống lại đứng lên. Đó là bản Thiên
Nga.
Nhưng cô bé chẳng trụ được lâu, thực tế tàn khốc khiến Kim Phượng sụp đổ. Cô
bé khóc.
“Cậu có cần tôi giúp gì không?” Cậu ấy xuất hiện như một ông Bụt. Cô bé không
thể thấy rõ mặt cậu vì cậu ta đội thứ gì đó trông rất khôi hài, đầu sói? Cầm
trong tay hai thanh kiếm, với cơ thể nhỏ nhắn ấy nhưng lại toát ra một loại
khí thế không thể xem thường. Mặc dù cậu có vẻ như mắc chứng chuunibyou khá
nặng, nhưng cậu trai nào ở tuổi đó mà chẳng thế, Kim Phượng ngược lại thấy cậu
rất ngầu; đôi mắt cậu đen và rực rỡ, cô nhóc không thể nói rõ thứ chính nghĩa
nào ấp ủ trong đôi mắt ấy.
Cô nhóc đã thử đánh cuộc vào nó.
“Tôi muốn đi học.” Cô nói. Cậu ta nhìn cô có điều suy nghẫm, Kim Phượng trở
nên thấp thỏm. Vì lí do nào đó trông cậu rất đáng tin.
“Chà, có một vài thứ tôi sở hữu có thể giúp được cậu. Mặc dù tôi chưa dùng qua
nó bao giờ nhưng có lẽ là được. Nhưng nếu như mọi thứ quá dễ dàng như thế thì
thật bất công với người khác. Có một điều kiện nhé.”
Kim Phượng sững sờ, vừa hi vọng vừa thất vọng. Hi vọng là vì có vẻ như cậu ấy
thực sự giúp được cô bé, thất vọng là vì nhân phẩm của cậu. Ở độ tuổi này, một
anh hùng thực sự đáng ngưỡng mộ chỉ khi giúp đỡ ai đó vô điều kiện. Nhưng mặc
kệ, chỉ cần cô bé có thể đi học là đủ rồi.
“Điều kiện gì?” Khuôn mặt cô bé tèm nhem. Cậu bé mỉm cười, cúi thấp người và
lau đi nước mắt trên khuôn mặt cô.
“Điều kiện là cậu phải mạnh mẽ lên. Hứa với tôi cậu sẽ tranh đấu mà không chỉ
cam chịu. Và đừng khóc nữa.”
“A!”
Kim Phượng đỏ mặt, tim cô bé gia tốc trong chốc lát. Có chút xấu hổ vì nghĩ
xấu về một người muốn khích lệ mình. Cô bé gật gật đầu, lau khô nước mắt và
đáp ứng:
“Ừ, tớ hứa.”
Đó mới là lần đầu cô bé gặp cậu thực sự. Cô bé tìm thấy ở cậu một thứ gì đó
bản thân không có, chính nghĩa và mạnh mẽ.
“Nhà cậu ở đâu vậy?”
“Trước tiệm tạp hóa bà Mập...- à, trên đồi Sói ấy.” Cậu ta chột dạ một cách
buồn cười, nhưng cô bé đã kịp nhớ lấy địa chỉ nhà cậu. Điều đó khiến cậu ấy
hốt hoảng cáo biệt rồi chạy biến đi mất. Kim Phượng nhìn theo bóng cậu rời đi
mà lòng thổn thức không thôi.
Vài ngày sau, một nhóm những người mặc đồ công sở đến nhà cô bé, họ yêu cầu gì
đó với cậu Diên. Mặc dù đã có một trận cãi cọ, nhưng cuối cùng thì cô bé cũng
được đi học. Kể từ khi ấy, mỗi khi đi qua ngôi nhà có hoa giấy leo giàn, cô bé
vẫn luôn tìm cách nhìn vào trong một chút. Cô biết cậu vẫn luôn ở đó, vào ngày
mà cô cầu cứu, cậu sẽ xuất hiện và giúp đỡ cô.
Nhưng cô bé không biết rằng cũng ngày hôm ấy cậu bé gặp một người sói thực thụ
đã kết thúc tuổi thơ của cậu, cuộc gặp gỡ đó ấn tượng tới mức đã làm lu mờ đi
tất cả những cuộc gặp gỡ khác của cậu, cho đến khi cậu gặp cô một lần nữa.
* *
An Nhiên nhận thấy cô gái gần đây đến nhà mình thật ngu ngốc. Cậu ta dùng lí
do cũng ngu ngốc nốt: nghe ông kể chuyện. An Nhiên biết ông mình vẫn thường
hay đến công viên tán nhảm với lũ trẻ, cái công viên mới được xây dựng mà cậu
chả bao giờ thèm đến ngó qua lấy một lần. Cái thị trấn này thay đổi quá nhanh,
có những thứ gắn liền với cậu đã biến mất khiến cậu căm ghét sự thay thế, nên
cậu rất ít khi ra ngoài trong một khoảng thời gian dài.
Cậu đang nghe lỏm câu chuyện của ông. An Nhiên khó có thể phủ nhận rằng nó khá
thú vị, chỉ khá mà thôi, và cậu sẽ bỏ nó ra khỏi đầu sau đó, cậu cũng có thể
nghe hoặc không nghe, điều đó rất không quan trọng. Và chỉ vì trí nhớ cậu rất
tốt nên cậu đã thuộc lòng tất cả chúng.
Đó không chỉ là cuộc đối thoại một chiều, cô gái ấy cũng kể với ông về những
gì xảy ra ở trường. Và vì nó xen lẫn giữa những câu chuyện của ông nên cậu
cũng nghe nốt. Cậu thực sự buồn vì trí nhớ của mình tốt tới mức nạp tất cả
những câu chuyện ngu ngốc xoay quanh cô nàng là nhân vật chính.
“Ôi, ông có thấy không? Hoa ngũ sắc đã nở đầy trên đồi. Cảnh tượng ấy mới
tuyệt làm sao, ông có thể tìm thấy những màu ấy ở bất kì nơi nào, nhưng một
rừng hoa ngũ sắc thì khác hẳn, có cảm tưởng như cầu vồng vỡ tung và rải xuống
tạo thành vậy. Tiếc là một phần khác của cầu vồng lại lẫn vào hoa cứt nhợn,
thật là một cái tên khó nghe cho một thứ thanh tao đến vậy, lũ con trai thì cứ
hái đầy túi áo những hột ngũ sắc rồi nhét vào ống thục, chỉ chờ cho trường tan
học là đem ra nã đám con gái tụi cháu. Xem này, trên tay cháu có mấy vết bầm
vì bị bắn trúng.”-Quả thực trên tay cô bé có mấy vết đỏ như vết muỗi cắn, An
Nhiên cảm thấy có thứ gì đó sục sôi trong dạ dày, cậu thầm nhủ có lẽ mình có
thể dạy cho những thằng nhóc ấy một bài học. Ông Hiên tìm lấy trong nhà chai
thuốc đỏ, khi ông mới bước chân vào cửa thì đã thấy nó nằm sẵn trên bàn. Ông
bật cười. “Thằng nhóc không thành thật”, ông thầm nhủ.
“Chưa hết, bọn chúng còn rủ nhau hái hoa xuyến chi, cà chua dại, ném chúng
cháu nữa. Tóc và áo cháu dính đầy những thứ ấy, cháu không có thời gian rảnh
nên chạy tới đây mới bắt đầu nhặt chúng ra. Ông đừng giận ông nhé.”
Cô bé vuốt mái tóc dài óng ả, lôi ra một đám hoa dại, chúng có màu vàng, nhọn,
bám quần áo. An Nhiên thầm nghĩ mình cần phải ném lại bọn chúng một lần cho
biết, chắc chắn với lực cánh tay của cậu sẽ khiến bọn chúng nằm nhà mấy ngày.
Ông Hiên vào trong nhà tìm cây lược, đã thấy nó nằm sẵn trên bàn, ông liếc qua
An Nhiên đang trốn sau cửa, truyền âm nói nhỏ:
“Cháu có muốn tự tay chải cho nó không?”
“Ông nằm mơ!”
Ông Hiên quay trở lại, tự tay chuốt mái tóc cho cô gái nhỏ. Ông kể cho cô nghe
về câu chuyện sự tích hoa xuyến chi khiến con bé khóc thút thít, thầm mắng đàn
ông bạc tình. An Nhiên ở trong phòng thấp thỏm không yên, tự hỏi cô bé có vơ
đũa cả nắm không. Cuối cùng lại khinh thường cô bé mít ướt và quá thành thật.
Cậu ta sẽ bị bắt nạt nếu không biết che giấu cảm xúc của mình như vậy. An
Nhiên thầm lo lắng.
Một ngày thứ năm nọ, vào tiết cuối cùng trong tuần, An Nhiên thấp thỏm chờ đợi
cô gái ấy. Cô nhóc đã trễ mười phút, cứ như vậy ba mươi lăm phút hai mươi bốn
giây, à, giờ thì là hai mươi ba giây nữa, cô bé sẽ phải về nhà. Cậu bé biết rõ
điều ấy vì mỗi lần đều chính xác như thế. Có thể hôm nay cậu ấy phải trực
nhật? An Nhiên chỉ có thể nghĩ đến lí do ấy.
Năm phút sau thỏa lòng mong đợi của cậu, cô bé xuất hiện. Bắt đầu bằng tiếng
nỉ non, sau đó mới là cô bé đi từ từ qua cổng, khi nhìn thấy ông Hiên thì cô
bé lao đến như một mũi tên rồi vùi đầu vào lòng ông khóc bù lu bù loa.
“Chuyện gì vậy cưng?” Ông hỏi. Nhưng cô bé khóc nhiều lắm, không trả lời được,
phải đến một lúc sau nhỏ mới ngừng khóc nhưng lại lắc đầu nguầy nguậy, từ chối
cho lí do.
“Cháu bị bắt nạt sao?”
“Hu huh u oa oa oa…”
Cô bé lại khóc lần nữa khi bị
chạm đến nỗi đau, về phần An Nhiên, cậu bé đã biết rõ từ lần đầu nhìn thấy cô
bé, vì sau lưng nhỏ bị dán một tờ giấy to tướng: “ĐỒ ĐẦN”.
Cho tới khi ra về, trên lưng cô gái nhỏ đã chẳng còn thứ gì đặc biệt nữa. An
Nhiên xé mảnh giấy ra thành vô số mảnh. Mình không giúp cậu ta, chỉ vì nó thật
ngứa mắt. Và cậu lén đi theo cô bé suốt chặng đường về nhà như một vệ sĩ, cho
đến khi con bé bắt gặp một đóa Bồ Công Anh dại ven đường. Thổi tung nó thành
nhưng hạt giống nhỏ bay tứ tán theo gió, cô bé cười tươi hớn hở đã quên đi
những uất ức hôm nay.