Người đăng: Boss
Bien: A La
Kỵ sĩ nay ước chừng ba mươi tuổi, ngũ quan đoan chinh, lan da trắng non, tướng
mạo tuấn lang, tren khuon mặt co bộ rau được chỉnh sửa cẩn thận. Người nay vừa
nhin thấy kẻ đang thương liền hai mắt tỏa sang, hoan ho một tiếng, rồi lập tức
nhảy xuống.
Động tac xuống ngựa của hắn mạnh mẽ ma lưu loat, tiến len định vươn song
chưởng om kẻ đang thương, nhưng kẻ đang thương lại he miệng cười, chỉ vao bộ
giap của đối phương: "Ki Phổ thuc thuc, chẳng lẽ người muốn bộ ao giap nay ghi
chết ta sao?"
Kỵ sĩ vừa nghe vậy nhất thời cười ha hả, buong song chưởng keo kẻ đang thương
tới ben người, rồi lam động tac hon tay nang, sau đo mỉm cười noi: "Lại keu ta
la thuc thuc, như vậy chẳng phải muốn lam tim ta tan nat sao. Thần linh lam
chứng, ta chinh la một han tử Aosiji Liya ưu tu ma vẫn độc than đay!"
Ten gia hỏa nay noi chuyện thi ngữ khi cung hanh động thật sự đung tieu chuẩn
của đam quý tộc, ngon ngữ phat ra chinh la ngon ngữ phổ thong của phia nam
Byzantine đế quốc.
Hạ Á ben cạnh nhin thấy vậy thi da đầu chỉ cảm thấy te dại, hắn chỉ cảm thấy
ten kỵ sĩ nay sao ma ẻo lả vậy, dựa theo tieu chuẩn thẩm mỹ của dế nhũi thi
hắn lập tức nhet ten Ki Phổ nay vao thanh phần nhom người quai dị.
Kẻ đang thương cung với kỵ sĩ ten gọi Ki Phổ nay thấp giọng noi vai cau, sau
đo Ki Phổ nhất thời biến sắc, đi nhanh tới ben bai đất đầy thi thể của đam Ám
Dạ Ngự Lam kỵ sĩ, sắc mặt khong khỏi biến đổi, khi hắn nhin thấy ten Hi Mỗ
đang ngồi bệt dưới đất thi trong anh mắt Ki Phổ như phat ra lửa: "Hi Mỗ, quả
nhien la ten suc sinh nha ngươi dam co ý mưu sat người của chung ta!!"
Hi Mỗ lạnh lung cười cười: "Ngươi cũng khong phải lần đầu tien nhận biết Ám Dạ
Ngự Lam chung ta đấy chứ? Những lời nay ngươi khong cần phải noi với ta, nếu
ngươi thật sự muốn lam gi thi lam đi, nhưng phải cẩn thận với người hạ lệnh
cho chung ta đấy, Ki Phổ kỵ sĩ cac hạ ton kinh ạ,!"
Sắc mặt Ki Phổ nhất thời biến đổi, lập tức hừ một tiếng, hắn hip mắt nhin nhin
Hi Mỗ, rồi đột nhien tiến len từng bước một, rut kiếm của minh ra rồi đam vao
ngực Hi Mỗ!
Kẻ đang thương hoảng sợ, khong nhịn được che miệng het len một tiếng, thế
nhưng chinh Hi Mỗ lại phảng nhất như người ngoai, anh mắt hắn loe len một tia
trao lộng, sau đo nhắm mắt chết tại chỗ.
Phu một tiếng, mau tươi bắn tung toe từ lỗ kiếm rut ra, Ki Phổ thần sắc binh
tĩnh, từ trong y phục lấy ra một chiếc khăn lụa, lau lau mau tươi tren mũi
kiếm, hạ lệnh: "Nhin xem chung quanh, pham la những ai con sống của Ám Dạ Ngự
Lam thi lập tức giết ngay! Sau đo hay đao hố chon đống thi thể nay cẩn thận."
Mắt thấy ten ẻo lả nay con noi muốn giết người một cach lạnh băng, thật sự
khiến Hạ Á phải nhin hắn bằng con mắt khach xưa.
Đa nhận ra anh mắt của Hạ Á, Ki Phổ quay đầu trừng mắt nhin hắn một luc, rồi
sau đo cũng chẳng nhin hắn nữa ma keo kẻ đang thương đến một chỗ xa xa: "Thật
ra ta cũng khong phải chỉ phụng mệnh ca ca ngươi tim tới đay đau."
"Hả? Vậy người ......"
Ki Phổ thở dai: "Ta nhận được mệnh lệnh, quan trọng nhất la đem ngươi con sống
trở về. Một la từ ca ca của ngươi, con một la của thuc thuc ngươi yeu cầu."
Kẻ đang thương biến sắc, sắc mặt lập tức hiện ra vẻ khong tin: "Thuc thuc? Hắn
muốn người đem ta con sống trở về? Lam sao co thể như vậy, chẳng phải chinh la
hắn hạ lệnh để cho mấy ten Ám Dạ Ngự Lam tới giết ta sao......"
"Hiện tại tinh huống đa khac rồi." Sắc mặt Ki Phổ binh tĩnh: "Mệnh lệnh mới
nhất tới tay ta la từ tam ngay trước. Thuc thuc ngươi luc nay thật sự khong
muốn ngươi chết. Ngược lại con cố gắng hết sức để bảo vệ an toan cho ngươi
nữa!"
"Sao lại thế ......" Kẻ đang thương nhiu may.
"Ngươi khong đoan được sao?" Ki Phổ cười lạnh: "Nguyen nhan rất đơn giản -
khai chiến !"
"Khai chiến? Ai với ai?"
"Chung ta cung với Ô Đin!" Ki Phổ thở dai: "Ta tren đường đi qua Da Hỏa trấn,
hiện tại Da Hỏa trấn đa bị quan đội của chung ta tiếp quản, kể từ Da Hỏa trấn
hướng xuống phia nam trăm dặm đều do quan đội quản lý."
Thần sắc kẻ đang thương trở nen cực kỳ phức tạp, Ki Phổ nhin nang một cai, rồi
sau đo quay đầu nhin nhin
Hạ Á: "Ten kia la ai?"
Hạ Á luc nay vẫn khoanh tay đứng ở đang xa, ben cạnh la đam kỵ binh đi tới đi
lui thu nhặt thi thể, thỉnh thoảng co mấy người con chưa chết thi cũng bị bồi
them một kiếm.
Những người nay qua lại bận rộn, cũng khong co ai them để ý tới Hạ Á, nhưng
ngược lại, Tatara mắt thấy bọn người kia đằng đằng sat khi, trong long bồn
chồn khong yen, nhịn khong được liền chạy tới sat ben Hạ Á.
Rốt cục sau khi đem toan bộ thi thể gom vao một chỗ, nhin những vết thương
tren thi thể đam kỵ sĩ Ám Dạ Ngư Lam, nhom kỵ binh giau kinh nghiệm kia khong
khỏi biến sắc. Bọn họ cũng khong phải la những kẻ chưa bao giờ dinh mau, liếc
mắt cũng co thể nhin ra được, e rằng những vết thương nay được gay ra đau phải
đơn giản!
Bọn họ đều nhin về phia Hạ Á, hơn nữa trong mắt họ con ẩn chứa một tia kinh
sợ.
Du sao...... bọn Hạ Á cũng chỉ co ba người ma thoi, nhưng nhin thế nao thi bộ
dang của kẻ đang thương va
Tatara chẳng co chut nao giống như la co thể đanh nhau được cả. Vậy tức la
toan bộ tiểu đội Ám Dạ Ngự Lam đều la do một minh Hạ Á giết!
Một người co thể tieu diệt cả một đội Ám Dạ Ngự Lam, trong đo con co một ten
trung giai vo sĩ, như vậy thi, Hạ Á tuyệt đối khong phải một kẻ yếu!
Lập tức đa co người đem điều nghi vấn nay bao cho Ki Phổ, Ki Phổ nghe xong,
hai mắt nhin Hạ Á cang pha chut hứng thu.
Hắn cung với kẻ đang thương ở xa xa thấp giọng noi chuyện với nhau một lat,
thai độ của kẻ đang thương luc đầu tỏ vẻ kien quyết lắc đầu, nhưng sau khi Ki
Phổ noi mấy cau thi kẻ đang thương dần dần trở nen mềm yếu, do dự một hồi, rồi
sau đo gật đầu đap ứng, tiếp theo họ con noi về điều gi đo, kẻ đang thương đầu
tien la cười cười, sau đo lại khoc lớn vai tiếng, cuối cung Ki Phổ thở dai, vỗ
vỗ vai của kẻ đang thương rồi mới xoay người rời đi.
Hạ Á ở xa xa nhin thấy vậy rất to mo, khong biết rốt cuộc kẻ đang thương đa
xảy ra chuyện gi.
Bất qua hiện tại xem ra, thế lực sau lưng của kẻ đang thương thực sự khong
phải chỉ lớn một cach binh thường ...
Đang suy nghĩ thi hắn lại nhận thấy kẻ đang thương đang đi về phia minh, nhin
từ xa, trong mắt nang tran ngập nước mắt, thần sắc đau khổ.
Trong long Hạ Á mơ hồ co cảm giac khong ổn, nhưng rốt cuộc khong ổn ở chỗ nao
thi hắn khong ro, noi tom lại chinh la nhin thấy bộ dang kẻ đang thương như
thế thi trong long hắn chỉ la bất an. Đang muốn đi qua hỏi thăm thi ben cạnh
lại truyền đến một am thanh.
"Đa lam phiền ngai rồi, Hạ Á tien sinh." Ki Phổ mặt mang nụ cười đứng trước
mặt Hạ Á, ngăn anh mắt của Hạ Á đang nhin kẻ đang thương lại: "Lời đầu tien ta
giới thiệu một chut, ten của ta Ki Phổ. À .... Ta xem như người than của Ngải
Đức ... a, Ngải Đức chinh la hắn, ta xin cảm tạ ơn tien sinh đa cứu mạng hắn."
Ki Phổ mỉm cười nhin Hạ Á, nghĩ thầm: Nếu như lời của Ngải Đức Lam la thật thi
ten gia hỏa nay tuyệt đối la ten mu, khong ngờ hắn lại co thể đối đai với Ngải
Đức Lam như con trai......
"Lời cảm tạ của ngươi thực khong cần ......" Hạ Á khoat tay, thực sự rất co bộ
dang rất hao sảng, chỉ co điều cau noi tiếp theo của hắn liền loi ra bộ mặt
thật: "Lời noi cũng la vo gia trị ma thoi. Ta thấy cac ngươi cũng la những kẻ
co lai lịch, nếu co cảm ơn bằng hoang kim, bảo thạch linh tinh cai gi cũng
được, ta co lẽ cũng đanh miễn cưỡng nhận lấy."
Ki Phổ co chut sửng sốt, lập tức cười cười, hắn tu dưỡng vo cung tốt, sau đo
hắn sờ sờ vao ao da rồi nhẹ rung tay, lập tức truyền đến tai Hạ Á am thanh ma
hắn thich nhất - thanh am của kim tệ!
"Ta đi ra ngoai cũng khong mang theo qua nhiều tiền, chỗ nay co hai trăm kim
tệ, xem như một chut thu lao nhe." Ki Phổ đem tui da nem cho Hạ Á. Hạ Á nhất
thời mặt may hớn hở, một tay tiếp được cai tui, nhanh chong nhet vao trong
lồng ngực, sau đo ha hả cười: "Đau co đau co! Thật ra kẻ đang thương hắn ăn
uống cũng rất it, ngoại trừ việc lười biếng một chut ra thi cũng la loại dễ
nuoi."
Ki Phổ nghe xong trong long khong vui, hơi co chut chut thất vọng: vốn tưởng
ga thanh nien nay co thể một minh tieu diệt cả một tiểu đội Ám Dạ Ngự Lam, con
tưởng hắn la một thiếu nien cao thủ kiệt xuất nữa chứ, đang định đưa ra một
cai gia cao để mời chao hắn. Thật khong ngờ ten ngốc nay thật sự tho bỉ đến
mức khong chịu nổi, nếu chieu lam hắn thi chưa chắc đa la chuyện tốt. Đế đo
Aosiji Liya con co rất nhiều cao thủ, nếu them một người như hắn cũng khong
nhiều hơn, ma mất một người như hắn cũng chẳng it, ma ten nay qua sức tho bỉ,
đảm bảo khong thể được điện hạ để vao trong mắt.
Hắn lập tức mất đi hứng thu với Hạ Á, lập tức lại nhin nhin Tatara: "Vị nay
chinh la…?"
"Ki Phổ đại nhan ton kinh, co thể đứng ở trước mặt 'Ngan tieu kiếm sĩ' nổi
tiếng, thật sự la vinh hạnh của ta. Ta la một ma phap sư, ngai cứ gọi ta la
Tatara đi."
Ki Phổ thoang sửng sốt, co chut kinh ngạc nhin nhin ten hen mọn kia, thật sự
tướng mạo của Tatara khiến cho những người sinh ra trong tầng lớp quý tộc như
Ki Phổ co chut phản cảm, hắn liếc mắt một cai rồi lập tức thu anh mắt lại:
"Oh, hoa ra la một vị ma phap sư ton kinh, khong ngờ ngai co thể nhận ra ta?"
"Ở Aosiji Liya, ai lại khong biết đến mỹ danh 'Ngan tieu kiếm sĩ' của ngai
chứ." Tatara khiem tốn cười, chỉ tiếc rằng khi hắn cười lại cang thể hiện ra
sự hen mọn, bỉ ổi của minh, khiến cho Ki Phổ lại cang ngan ngẩm.
Bất qua, đối với ma phap sư, Ki Phổ vẫn tỏ ra co chut ton kinh: "Mong ngai tha
thứ cho sự mạo muội của ta, thực sự vừa rồi ta khong nhận ra than phận của
ngai, ao choang của ngai khong đeo huy chương ...... Nếu khong ta cũng sẽ
khong đến tận bay giờ mới nhận ra. Ma phap sư ton kinh, xin hỏi ta nen xưng ho
với ngai như thế nao đay? Tha thứ cho sự mạo muội của ta...... hinh như ta đa
phảng phất nghe ten của ngai ở đau đo…"
Sắc mặt Tatara nhất thời co chut xấu hổ, hắc hắc cười gượng hai tiếng: "Việc
nay..... Ta la một thổ hệ ma phap sư cấp một, cai huy chương kia của ta ….tạm
thời thất lạc."
Cấp một ......
Trong long Ki Phổ thất vọng, vậy cang khong co gia trị để mời chao.
Hả?
Trong long hắn chợt động, đột nhien nhớ tới cai ten Tatara nay, quả nhien thật
sự minh đa nghe qua ten của hắn rồi! Trước đo vai ngay, nghe noi ở Aosiji Liya
co một ten ma phap sư bị truy na vi pha sản, hắn vi trốn nợ ma bỏ đi tha
hương...... Quả thực hắn đa lam mất hết thể diện của ma phap sư hanh hội,
trong luc nhất thời, cho nen hiện tại rất nhiều người trong đế đo đang đam
luận về chuyện trăm ngan năm chưa từng xảy ra nay.
Chẳng lẽ đo chinh la vị phap sư trước mặt nay sao?
Lam ma phap sư ma cũng co thể bị pha sản, quả thật vị trước mắt nay quả thật
la nhan tai !
Hai vị nay thi một người thật sự co thực lực, thế nhưng hắn lại qua mức tho
bỉ, một người thực lực thấp kem, lại đang la chủ đề chinh để cả đế đo che
cười. Hai vị nay đều khong co chut gia trị nao để ma mời chao, Ki Phổ rất
nhanh chong mất đi hứng thu, tim lấy một cai cớ nao đo rồi rời đi.
Luc nay kẻ đang thương mới đi len.
Đoi mắt đỏ hồng của nang chinh la do luc nay nang khoc.
"Nay Hạ Á." Kẻ đang thương đứng ở trước mặt Hạ Á, trong thanh am co chut buồn
ba: "Ta, ta khong thể đi cung với ngươi được nữa rồi."
"Ừ...... A?" Hạ Á nhin nhin kẻ đang thương: "A, ngươi la muốn cung đi với ga
người than kia trở về sao?"
"Đung vậy...... Ta, ta muốn trở về." Kẻ đang thương thở dai một hơi, thần sắc
thảm thiết: "Thật ra ta rất muốn được đi theo ngươi, thế nhưng thật sự ta phải
trở về rồi."
Dừng lại một chut, kẻ đang thương hit vao một hơi, cố gắng khong để nước mắt
chảy ra, nhin Hạ Á, nang nhẹ nhang noi: "Lần nay ra đi, ta con dự định xuyen
qua Da Hỏa Nguyen rồi chạy trốn tới Ô Đin, thật khong ngờ tới lại co thể gặp
được ngươi...... Lần nay co thể gặp được ngươi thật sự la may mắn của ta. Hạ
Á...... Ta đi trước đay, ngươi, ngươi cũng khong được quen ta đau đấy."
Hạ Á nhin kẻ đang thương với hai mắt đa tran ngập nước mắt, khong khỏi trong
long co chut cảm giac la lạ, hắn thở dai, vỗ vỗ bả vai của kẻ đang thương.
Hắn ngẩng đầu len, anh mắt nhin thẳng kẻ đang thương, anh mắt kia thật trong
suốt, bao ham cả sự thanh khẩn, hai người mắt nhin thẳng vao nhau khiến cho
trong long Kẻ đang thương khong khỏi đập thinh thịch, hắn, sao hắn lại nhin
như vậy? Hắn, chẳng lẽ hắn muốn noi với ta cai gi sao?
[Kỳ thật ta đa sớm biết ngươi la một co gai xinh đẹp.
Yen tam đi, ta sẽ cố gắng trở nen nổi danh, tương lai ta nhất định sẽ đi tim!
Chờ ta, một ngay kia, ta sẽ mặc ao giap ngũ sắc, chan đạp thất thải tường van
đi đon ngươi!
Ta nhất định sẽ cố gắng trở thanh một anh hung cai thế, tới luc ta xứng đoi
với ngươi, ta nhất định sẽ đi tim ngươi!
Cong chua xinh đẹp, để co được ngươi ta nguyện ý vượt qua mọi gian khổ......
Một mối tinh chan thanh đặt ở trước mặt ta như vậy ma ta khong biết quý trọng,
đến khi mất đi thi tiếc nuối khong kịp nữa......]
Trai tim kẻ đang thương nhảy loạn, đầu mien man suy nghĩ, trong luc nhất thời
cac loại ý tưởng tạp nham xuất hiện tan loạn, trong đầu ảo tưởng ra vo số loại
cảnh tượng tham tinh chan thanh......
Rốt cục, Hạ Á mở miệng .
Hắn thở dai một hơi, anh mắt tham tinh nhin thẳng vao đoi mắt của kẻ đang
thương, thấp giọng noi một cau:
"À, sau khi trở về ngươi đừng quen gắn một cai răng giả bằng vang vao đo."
Kẻ đang thương: "............"