Tạm Biệt.


Người đăng: Boss

Bien: A La

Hạ Á hắc hắc cười gượng khong noi, trong long lại nhớ tới khi lao gia hỏa con
sống cũng thường xuyen dung những lời nay xuyen mỉa mai minh.

"Ro rang la ngốc ma lại cứ thich tỏ ra thong minh thi thường chết rất sớm. Con
nếu trong ngu xuẩn nhưng kỳ thực lại thong minh thi mạng sẽ rất dai."

"Người khac tưởng ngươi la kẻ ngốc mới co thể bỏ qua ngươi. Nếu mọi người đều
biết rằng ngươi thong minh, như vậy cac đại gia đều sẽ coi ngươi la tieu điểm
- Về sau muốn kề 'gậy' sau lưng phụ nữ cũng sẽ khong dễ dang như vậy nữa."

Hạ Á nghĩ đến đay, ra sức lắc lắc đầu, tren mặt lại he ra nụ cười chất phac
hoan toan vo hại: "Ai bảo ta thong minh, ta chinh la một ga nha que dan da ma
thoi."

Nếu Tatara ma thấy nụ cười trung hậu nay của Hạ Á, đương nhien khoe mắt sẽ co
rut lại. A Đạt lại chỉ thoang cười cười, khong nhắc đến đề tai nay nữa.

Hắn nhin Đoa Lạp hấp hối, tựa hồ co chut thất thần, sau đo rốt cuộc mới len
tiếng: "Kỳ thật... Nếu luc trước ngươi thong suốt, hại ta thi sau nay sẽ phải
nhận kết quả như vậy, ngươi nhất định sẽ rất hối hận vi đa lam như thế."

A Đạt tren mặt mang theo một nụ cười: "Cai gọi la Long thần chuc phuc kỳ thật
rất đơn giản, ta la người may mắn được chọn lựa ra từ trong tộc, Long thần ban
cho ta một bản lĩnh đặc thu, chinh la... Địch nhan đầu tien hại ta sẽ bị cắn
trả ngược lại! Ten suc sinh đầu tien ham hại ta đều bởi vậy ma mất đi một nửa
lực lượng, sinh mệnh lực, ma lực, sức sống của cơ thể... Toan bộ đều giảm đi
phan nửa! Hơn nữa cũng vĩnh viễn bị kim ham dừng lại tại mức đo!"

Nụ cười của hắn lại cang them phần hoa nha: "Đoa Lạp, năm đo ngươi cũng rất
trẻ tuổi, long tộc chung ta chỉ co sau khi trưởng thanh, ma lực cung lực lượng
mới co thể đạt tới đỉnh cao, nhưng vi ngươi lại đi hạ thủ với ta qua sớm, kết
quả la, ta biến thanh nhan loại, khong thể khoi phục được long than, con ngươi
thi mất đi một nửa lực lượng, hơn nữa con la một nửa lực lượng trong 'trạng
thai khi con nhỏ'! Đoa Lạp cao quý ma kieu ngạo lại trở thanh một kẻ yếu ớt
nhất trong toan bộ long tộc! Chẳng lẽ ngươi khong thấy sự trao phung như vậy
la rất mỹ diệu sao?"

Hạ Á nghe thế thi nhếch miệng, cai thứ Long thần chuc phuc quỷ quai nay - sao
lại la chuc phuc nhỉ? A, căn bản chỉ la trớ chu (lời nguyền rủa) thoi!

"Vĩnh hằng chi lệ của tinh linh tộc chỉ co bản than kẻ hạ độc mới co thể giải
trừ chu ngữ, ngươi đương nhien la khong chịu giup ta giải trừ, nhưng ta cũng
sẽ khong giup ngươi giải trừ Long thần trớ chu... Kỳ thật, ta noi cho ngươi
hay, ta khong phải khong muốn giup ngươi giải trừ, ma la khong thể! Long thần
trớ chu căn bản la khong co biện phap pha giải! Ngươi biết kết quả nay nhất
định sẽ rất ảo nao phải khong."

A Đạt đa đứng len, tay hắn khẽ vuốt ve tren cổ Đoa Lạp, động tac mềm mại cẩn
thận, phảng phất như tinh nhan trong luc on nhu au yếm vậy, nhưng anh mắt ấy,
thanh am ấy lại lạnh lẽo như băng.

Dưới sự vuốt ve của A Đạt, hơi thở của Đoa Lạp phat ra lại cang trở nen yếu
ớt, mỏng manh dần. Nang vo lực mở to hai mắt. Co điều trong anh mắt lại khong
hề co thần thai. Trong hơi thở ham chứa tiếng nghẹn ngao khe khẽ, ngay đến cả
khi lực để noi chuyện cũng khong co.

A Đạt đưa tay rut ra một khối tinh thạch mau hổ phach nhẹ nhang đặt ở trước
tran Đoa Lạp, sau đo cười noi: "Ngươi co biết đay la cai gi khong? Ta trong
khi du lịch tại thế giới Nhan loại phải mất rất nhiều năm mới tim được thứ
nay. Ừm. Đay la một khối đa linh hồn khế ước. Yen tam. Ta sẽ khong đem linh
hồn ngươi biến thanh no lệ của ta đau. Bởi vi ta khong co loại ma lực nay.
Nhưng ma linh hồn ngươi sẽ bị vĩnh viễn hut vao trong khối đa nay, vĩnh viễn
khong thể trở về mộ địa được.

Bay giờ. Mời ngươi. Chết đi."

Đoa Lạp tuy rằng anh mắt khong thể nhin được, song lại cảm thấy được nỗi sợ
hai sau sắc. Nang khong cam long ha miệng thở dốc, tựa hồ muốn rit gao, lại
tựa hồ muốn phun ra long tức giết chết địch nhan. Nhưng rốt cuộc lại chỉ co
thể phat ra một tiếng gao thet yếu ớt.

"Động thủ đi. Thợ săn." A Đạt quay đầu lại lạnh lung liếc mắt nhin Hạ Á: "Dung
cai chuoi vũ khi sắc ben nay của ngươi đam vao tran nang! Vũ khi của ngươi qua
ngắn, khong thể trực tiếp đam vao tam tạng của nang được, nhưng độ sắc ben lại
đủ để đam thủng xương đầu cứng rắn của nang."

Hạ Á khong hề do dự bước tới, hai tay nắm hỏa xoa đi đến trước đầu rồng, miệng
lại than thở vai tiếng: "Nay! Oan co đầu nợ co chủ. La A Đạt mời ta đam ngươi.
Ngươi la chết ở trong tay hắn. Ta chẳng qua chỉ la một tay đao phủ chấp hanh
ma thoi. Đừng ghi hận ta đấy nhe."

Noi xong, hắn nhắm hai mắt lại, dung lực phi than nhảy tren cổ rồng, giơ hỏa
xoa nhắm thẳng đầu rồng đam mạnh xuống!

Một am thanh vỡ nat nặng nề vang len, hỏa xoa xuyen thấu qua long cốt ma vao,
phụp một tiếng, cắm thẳng vao long nao cho đến lut can!!

Đoa Lạp keu ren len một tiếng, đầu tựa hồ ngoc dậy, rồi lại rốt cuộc vo lực
buong thong xuống, trong miệng trut ra hơi thở cuối cung, từ lỗ mũi toat ra
một lan khoi xanh...

Hạ Á một xoa đam xuyen qua long nao, nhất thời ngửi thấy một mui hương kỳ dị
thoảng qua mũi, hắn cũng khong biết dịch nao của rồng hoa ra lại co chứa kỳ
hương, loại hương nay khiến Hạ Á đầu oc khong khỏi mơ hồ trong khoảnh khắc,
chỉ cảm thấy cỗ hương khi kia từ trong lỗ mũi trực tiếp xộc vao nao, nhất thời
thấy toan than khoan khoai, tren người vốn nhiều chỗ co cảm giac đau đớn,
trong khoảnh khắc cũng đều biến mất hết.

Tren than rồng rất nhanh đa hiện ra một đam sương mu mau xanh trong suốt bốc
len, A Đạt anh mắt hip lại, tay phải nang khối hổ phach tinh thạch len, trong
miệng từng chữ từng chữ ngam xướng len một loại ca dao kỳ dị.

Đay cũng khong phải ma phap chu ngữ gi, cũng khong phải ngon ngữ gi của long
tộc, ma la một loại tựa như khuc ca dao an hồn thong thường, co điều phat am
khong lưu loat theo phong cach cổ xưa, cac ký tự tuy la thanh am của nhan
loại, nhưng lại phảng phất la một loại cổ ngữ đa thất truyền từ xa xưa, Hạ Á
nghe xong, trong mười cau thi co tới bảy tam cau la nghe khong hiểu.

Đam sương mu mau xanh trong suốt dập dềnh troi nổi kia chinh la Long hồn. Cứ
mỗi khi một con rồng chết đi, hồn phach sẽ rời khỏi than thể, bay đi xa, tới
một nơi rất thần bi, chinh la mộ địa của Long tộc!

Long tộc co một loại truyền thống kỳ dị, chung sau khi chết đi, khong cần chon
cất, song lại phải tim được hồn tang! Long hồn sẽ trở về mộ địa của long tộc,
khi đo mới co thể vĩnh viễn sieu thoat.

Long hồn mau xanh kia tựa hồ muốn bay đi xa, nhưng dưới từng cau từng cau ngam
xướng của A Đạt, tựa hồ nhất thời co chut tri hoan bay chậm lại, như thể bị
tiếng ca dao nay hấp dẫn, từng đam từng đam bay tới gần A Đạt, huyền phu giữa
khong trung, khong ngừng biến ảo hinh dạng, hoa thanh một đam khi mau xanh,
cuối cung lượn lờ xung quanh long ban tay A Đạt, tựa hồ bị kia khối hổ phach
tinh thạch kia hấp dẫn, bị hấp thụ lien tục từng chut từng chut một...

Bộ dạng A Đạt tựa hồ hết sức cố gắng, tran hắn ướt đẫm mồ hoi, thanh am cũng
dần dần đứt quang. An hồn khuc nay tuy rằng khong phải ma phap song lại cực kỳ
tieu hao tinh thần lực của hắn, anh mắt hắn rất mau chong đa lộ ra vẻ mỏi mệt.
Mai tới khi đam Long hồn kia bắt đầu bị hut vao tinh thạch, A Đạt mới rốt cuộc
nhẹ nhang thở hắt ra, hắn cảm giac được sự mệt mỏi ập tới, cuối cung than hinh
lảo đảo một cai, chan mềm nhũn ra, nga xuống tren cai xac rồng.

Long hồn kia đa bị hut vao tới hơn phan nửa, chỉ con lại co vai mảnh sương mu
mau xanh nhan nhạt lưu lại, khong chịu tiến vao trong hổ phach tinh thạch, A
Đạt trước đo cũng đa khong con chống đỡ nổi nữa te xỉu, đam hồn phach con lưu
lại kia khong co an hồn khuc chỉ dẫn, nhất thời liền mất đi phương hướng, co
vẻ như muốn khuếch tan mở rộng ra.

Hạ Á nhin thấy thế, trong long co chut to mo, nhịn khong được duỗi tay vươn ra
bắt bắt, nhưng đam hồn phach vo hinh kia lam sao co thể bắt được? Hạ Á vồ
khong khi, hai tay trống trơn, đam sương mu mau xanh biếc kia phảng phất như
đột nhien lại biến ảo hinh dạng một lần nữa, tựa hồ bị hanh động của Hạ Á kinh
động, lập tức vu một cai, một đam yen khi lưu lại lượn lờ ben cạnh ban tay Hạ
Á, bay thẳng len tren, rồi lại đột nhien tụ tập ở tren cổ Hạ Á!

Tren cổ hắn lộ ra một khối đa khong dinh bụi, tức thi trở thanh mục tieu của
tia tan hồn nay, đam yen khi vốn đa muốn tan đi lại đột nhien tim được một nơi
như vậy, tốc độ tăng len rất nhiều, khong đợi Hạ Á kinh ho thanh tiếng đa toan
bộ chui tọt vao ben trong!

Hạ Á ha miệng thở dốc ra, đoạn nhin tia yen vụ mau xanh biếc nay chui vao
trong mảnh day chuyền tren cổ minh, hắn nhịn khong được duỗi tay sờ sờ, sợi
day chuyền kia vẫn lạnh băng như cũ, nắm ở trong tay goc cạnh ro rang, nhin
qua thi thấy vẫn la bộ dạng khong bam bụi như vậy, nhưng khong hiểu vi sao,
nhin kỹ lại luon luon cảm thấy một cảm giac khong ổn vi diệu, nhưng rốt cuộc
khong ổn ở chỗ nao thi lại khong thể noi ro được.

A Đạt tựa vao xac rồng, thở dốc một lat mới hoan hồn lại, đứng len, nhin nhin
khối tinh thạch trong tay, mau hổ phach ban đầu đa biến thanh sắc xanh, A Đạt
trong long yen tam, ha mồm nuốt chửng khối tinh thạch, sau đo nhin thoang qua
Hạ Á: "Vừa rồi hồn phach con lưu lại đau rồi?"

"Ách..." Hạ Á nghĩ nghĩ, khong biết vi sao, lời đến ben miệng nhưng rồi lại
khong noi ra sự thật, đại khai la trong long theo bản năng lam ra lựa chọn:
"Tản đi mất rồi."

"Tản đi mất rồi..." A Đạt gật gật đầu, cũng khong nghi ngờ hắn, nhan nhạt cười
noi: "Tản đi mất cũng tốt, hồn phach đa bị ta hut hơn phan nửa, hồn phach lưu
lại cũng khong thể trở về long mộ, tan thanh may khoi cũng la kết cục của no."

A Đạt phảng phất trong thần sắc mang theo một tia phiền muộn nhan nhạt, tuy
rằng rốt cuộc đa hoan thanh sự tinh đa suy nghĩ bao năm qua, lại đột nhien co
chut cảm giac vo vị tẻ nhạt, hắn nhin Hạ Á, thoang suy tư, lập tức noi nhanh:
"Được rồi, chuyện của ta đa lam xong, thứ ta muốn cũng đa lấy đi rồi, hiện ở
đay hết thảy đều la thuộc về ngươi."

"... Ta..." Hạ Á do dự một chut.

"Thợ săn." A Đạt nhin Hạ Á, anh mắt thoang on hoa một chut: "Ta du sao cũng
phải cam ơn ngươi, nếu khong co ngươi, ta đa bị chon sống ở ngoai nui rồi. Ta
hiện tại la than thể con người, cũng khong co lực lượng gi hết. Khong quản noi
như thế nao, ta cũng nợ ngươi một lần!"

Noi xong, hắn khong dai dong cung Hạ Á nữa, xoay người bước ra ngoai. Hắn mới
đi được vai bước, Hạ Á nhịn khong được keu len một tiếng: "Nay! A Đạt, ngươi
đi a?"

A Đạt xoay người, nhiu may nhin nhin Hạ Á: "Ta đương nhien la rời đi rồi."

Hạ Á ha miệng thở dốc, trong long chỉ cảm thấy co chut khong ổn, lại rốt cuộc
rầu rĩ noi một cau: "Kim tệ ngươi con thiếu ta đau!"

A Đạt nở nụ cười, liếc mắt nhin Hạ Á: "Tạm thời cho nợ đi, ngươi co thể tinh
lợi tức."

Noi xong, hắn bước nhanh ra ngoai, khong hề quay đầu lại. Hạ Á do dự một lat,
rốt cuộc cũng khong đuổi theo, mặc cho A Đạt cứ như vậy ly khai.

Chờ sau khi A Đạt rời khỏi, Hạ Á mới nhảy tưng len, đặt mong ngồi xuống, mau
chong đem sợi day chuyền kia thao xuống, lật qua lật lại trong tay nhin nhin,
song thủy chung cũng chẳng nhin ra vấn đề gi cả.

Long hồn? Rốt cuộc co tac dụng gi?

Ừm, đối với Hạ Á đại gia ma noi, quan trọng nhất la… Thứ gi ma chẳng co chỗ
tốt?

Con nữa... Thứ nay co gi nguy hiểm khong? Nghĩ đến đay, Hạ Á trong đầu một ý
niệm loe len, hay la đem quẳng no đi?

Nhưng nghĩ lại, đay du sao cũng la một trong số it những thứ lao gia hỏa lưu
lại cho minh, mang ở tren người cũng coi như một vật kỷ niệm.

"Mẹ no! Nang luc con sống lao tử con khong sợ, giờ đa chết biến thanh quỷ rồi,
ta chẳng lẽ lại sợ hay sao?" Hạ Á hung hăng trợn mắt nhin cai thay rồng kia,
tăng them long can đảm cho bản than.

Hắn du sao cũng la một ten dế nhũi, sầu lo trong long đến nhanh, ma đi cũng
nhanh, sau khi nghĩ thong suốt, ben hoan ho một tiếng rồi nhảy dựng len.

"Lột da rut gan!!"


Liệp Quốc - Chương #44