Người đăng: Boss
Bien: A La
"… Con nữa, ở một số thanh thị lớn, luyện kim thuật ma phap sư rất được hoan
nghenh, du sao, họ đều tinh thong Ma dược học, co thể chế tạo được một số loại
thuốc co hiệu quả thần kỳ, khiến cho khong it quý tộc hoan nghenh. Hơn nữa …
luyện kim thuật ma phap sư, co thể noi la những ma phap sư giau co nhất trong
giới ma phap sư."
"Giau co nhất." Cai loại kich thich nay đối với dễ nhũi, khiến hắn một lần nữa
lại khoi phục sự hưng phấn, nhin cuốn sach noi: "Cai nay, co thể dựa theo cuốn
sach nay để học luyện kim thuật hay khong?"
"Tưởng dễ vậy sao." A Đạt cười cười nhin Hạ Á: "Cuốn sach nay chinh la một
cuốn cẩm nang về cach nhận dạng va sử dụng cac loại tai liệu ma phap ma thoi,
ben trong ghi lại rất nhiều tai liệu ma phap co tinh chất đặc biệt, bề ngoai,
biến hoa, van van … nhưng lại khong co cong thức. Đối với một luyện kim thuật
ma phap sư ma noi, cong thức mới la cai quan trọng nhất, hơn nữa, cuốn sach
trong tay ngươi chỉ la sach học lý luận cơ bản về ma phap do tổng bộ giao hội
Vương thanh in ra phat hanh ma thoi, chỉ cần vai cai kim tệ la co thể mua được
một quyển. Cho nen nếu ngươi muốn dung no để phat tai, đung la mơ hao."
Hạ Á lại trở nen thất vọng, đối với cuốn sach nay cũng nhanh chong mất đi hứng
thu, tuy tiện nem cho kẻ đang thương, rồi lại cầm quả cầu trong suốt kia, tran
đầy hy vọng noi: "Con cai nay? Đồ vật mang theo ben người ma phap sư, nhất
định la một kiện trang bị ma phap thần kỳ a!"
Lần nay, ngay cả kẻ đang thương cũng co chut cảm thong nhin Hạ Á, khong nhẫn
tam đả kich hắn.
A Đạt thở dai, nhin Hạ Á một lượt từ tren xuống dưới, khiến Hạ Á co chut chột
dạ, sau đo hắn mới mở miệng lạnh lung noi: "Ta thực sự hoai nghi, ngươi khong
ngờ lại dam tự xưng la thợ săn."
"… Thi sao?" Hạ Á co chut kho chịu.
"Đay la một vien thủy tinh cầu…" Mắt thấy Hạ Á vừa nghe đến thủy tinh hai mắt
rực sang, A Đạt lập tức tiếp tục noi: "Trước tien ngươi đừng cao hứng vội, đay
la loại thủy tinh vo gia trị nhất. No đung la một loại trang bị ma phap, chỉ
co điều la một trong những loại trang bị ma phap rẻ tiền nhất, ten no la "Giam
định cầu". Tren cơ bản, đối với tất cả cac ma phap sư, thợ săn ma noi, đay la
đồ vật cơ bản nhất tối thiểu phải co. Tac dụng duy nhất của no chinh la xem
xet cấp bậc ma phap của mục tieu. Thợ sau sau khi săn được ma thu, nếu thu
được ma hạch, dung cai Giam định cầu nay, thong qua mau sắc anh sang phản xạ
ra, co thể xac định được chất lượng của chiến lợi phẩm, co gia trị hay khong.
Ngoai ra, no khong co tac dụng nao khac nữa."
Dừng lại một chut, A Đạt bổ sung: "Giam định cầu đối với thợ săn ma noi, khong
khac gi la ban tren người thủy thủ đi biển. Ngay cả cai đồ vật cơ bản nhất nay
cũng chưa thấy qua? Khong ngờ cũng dam tự ý xưng la thợ săn… Cai nay nơi nao
cũng ban, một ngan tệ co thể mua được một cai, con đồ chất lượng cao cũng chỉ
đến ba hoặc bốn ngan tệ ma thoi."
Nghe được những lời tren, Hạ Á co chut thất vọng, nhưng khi nghe được cai đồ
vật nay co gia trị một ngan tệ, ngược lại lại trở nen cao hứng, vui vẻ cất vao
trong long ngực - noi thế nao thi noi, một ngan tệ đối với dễ nhũi hiện tại
ngheo trắng mắt ma noi, cũng coi như la một số tiền khong nhỏ rồi.
Cảnh tượng thần giữ của dế nhũi khiến cho A Đạt cười nhạt, khong them để ý
xoay đầu đi.
Chỉ con kẻ đang thương than thiết giup xử lý một it vết bỏng tren người Hạ Á.
Ten nay thể chất biết thai, mặc du toan than bị bốc khoi, nhưng cũng may mắn,
tốc độ hắn đủ mau, nen cũng khong thực sự bị thương nặng. Nhin qua hơi chật
vật một chut, kỳ thật chỉ la một chut vết thương ngoai da ma thoi, với thể
chất của hắn, chắc chẳng bao lau nữa la co thể phục hồi như cũ a.
Căn cứ theo thong tin A Đạt cung cấp, men theo triền nui xuyen qua rừng cay,
sao huyệt của rồng nằm ngay tại đỉnh nui. Chỉ co điều luc nay lại thấy thi thể
của ma phap sư, căn cứ dấu vết bị đốt tren thi thể, A Đạt cung với Hạ Á đều
đoan được ma phap sư đi ngang qua nơi đay đa được một thời gian, đam con lại
rốt cuộc sống hay chết, hay toan bộ đa bị rồng xử lý, hay la đa giết được rồng
va rời đi, thực sự khong co cach nao phan đoan được. A Đạt đối với mấy khả
năng sau cười nhạt, theo lời noi của hắn "nếu tuy tiện tim vai ten nhị lưu,
tam lưu phap sư co thể giết chết một con rồng, như vậy thi rồng cũng khong
đang được xưng tụng la sinh vật cường đại nhất tren đại lục."
Tuy nhien Hạ Á một long muốn phat tai, vẫn khong chịu từ bỏ, dưới sự đề nghị
của hắn, ba người tiếp tục đi tới, chẳng qua Hạ Á tăng them vai phần cảnh
giac, quyết định, nếu co cảm giac khong ổn, sẽ lập tức chạy trốn.
A Đạt cung cấp một tin tức rất co gia trị: Mắt con rồng nay bị mu. Nghĩ đến
con rồng nay cho du co lợi hại đến mấy, mắt bị mu, thi nếu minh chạy trốn,
chắc chắn la co thể thoat a.
Ngọn nui hoan toan bị bao phủ bởi rừng rậm, nhưng gần nửa ngay trời đi, buổi
tối đến được sườn nui, lại nhin thấy phia trước la một khu vực đất dốc hỗn
độn.
Nơi nay chắn vốn la một mảng rừng cay lớn, nhưng luc nay nhin như bị một cai
gi nghiền qua, cay cối gẫy nat, xung quanh toan than cay với canh la bị dập
nat, con co khong it nham thạch bị găm thật sau vao mặt đất.
Hạ Á lập tức cảnh giac: Những cai nay chắc đều do con rồng đo gay ra!
Chỉ co điều, đa đến giữa sườn nui, lại vẫn khong thấy tung tich của đam ma
phap sư kia … Chẳng lẽ bọn họ thực sự khong ở nơi nay?
Ngẩng đầu nhin về đỉnh nui phia xa, hoan toan yen tĩnh, phia tren biển may la
anh dương quang le loi, khong hề co một chut am thanh nao hết.
Tiếp tục đi ở trong rừng, cang len cao, Hạ Á cảm giac trong long cang nặng.
Hang năm hắn ở ngọn nui ben ngoai Da Hỏa trấn hanh tẩu, sớm đa hinh thanh một
loại cảm giac đặc thu, thường thương mỗi khi tới gần thời điểm gặp nguy hiểm,
trong long sẽ xuất hiện loại cảm giac nay. Luc nay cang đi len cao, cảm giac
bất an cang manh liệt, co mấy lần hắn cũng nhịn khong được, định dừng lại hoặc
quay đầu rời đi.
Nhưng đi tim rồng lại do hắn mạnh mẽ thuc ep, nếu luc nay quay đầu rời đi, như
vậy mặt mũi Hạ Á đại gia hắn đau con chut nao nữa, chỉ con cach kien tri đi
tiếp khong dam than thở, chỉ khong biết từ luc nao, thanh hỏa xoa đa nằm trong
tay hắn.
Kẻ đang thương theo sat phia sau Hạ Á, phat hiện anh mắt cổ quai của hắn đang
nhin chằm chằm vao bong lưng A Đạt, lại thấy hắn nắm thanh hỏa xoa trong tay,
tren mặt thỉnh thoảng lại lộ ra hung quang …
Kẻ đang thương phat run, thấp giọng noi: "Uy, ngươi khong phải định …"
Hạ Á khoi phục tinh thần, mặt nở nụ cười giả tạo liếc mắt nhin kẻ đang thương
một cai: "Ta đang suy nghĩ, cai ten ẻo lả trắng trẻo kia lam sao biết được
nhiều thứ như vậy? Ma cat khắc ngữ, rồi con chuyện về ma phap sư, đung rồi, ta
nhớ hắn cũng biết khong it về văn hoa địa tinh, dam khẳng định ten Áo Khắc Tư
kia la địa tinh mỹ nam tử … Con co ma phap trận ngọn lửa ở đầm lầy, khong nghĩ
tới hắn co thể đem toan bộ vị tri nằm trong long như vậy, hừ … Nếu đặt ở trước
thong đạo đến sao huyệt của rồng, đương nhien la dung để phong ngự, hắn lam
sao lại biết? Hắc hắc, ta thấy hắn khong đơn giản chut nao đau!"
A Đạt ở phia trước khong quay đầu lại, lạnh lung noi một cau: "Ngươi co biết,
noi xấu sau lưng người khac khong phải la một thoi quen tốt."
Hạ Á khong một chut ngượng ngung, lớn tiếng đap trả: "Du sao ta cũng khong
định gạt ngươi, Noi đi, ngươi rốt cuộc la vi cai gi ma đến đay, vấn đề nay nếu
khong lam ro rang, ta thực sự cảm thấy bất an."
"Được rồi." A Đạt đứng lại, tay vịn vao một than cay, đi cũng đa lau, hắn co
chut thở hổn hển, tren tran lấm tấm mồ hoi, nhin nhin Hạ Á, tren khuon mặt
xinh đẹp của hắn nở nụ cười thần bi: "Kỳ thật ta la …"
Lời của A Đạt noi ra chưa xong thi …
Bỗng nhien đung luc nay, mọi người co cảm giac mặt đất dưới chan rung rung!
Một trận ầm ầm, cả ngọn nui đều như run rẩy, dưới mặt đất mơ hồ truyền đến am
thanh như sấm nổ vang rền, khiến cho mọi người đều khong thể đứng vững, lảo
đảo mai khong thoi.
Kẻ đang thương ruc đầu vao long ngực Hạ Á, con A Đạt gắt gao om lấy than cay
ben người …
Ngay sau đo chợt vang len một tiếng gầm ru từ đỉnh nui truyền xuống!
m thanh gầm ru kia phảng phất từ coi nao đo chuyền đến, xa xoi ma sau lắng,
lại mang theo uy nghiem vo hạn, am thanh như sấm rền, ma nếu so với sấm rền,
con khiến người ta kinh sợ hơn! m thanh tuy rằng từ xa vọng lại, nhưng lại như
trực tiếp nện vao long người, khiến người ta nghe xong, trong long xuất hiện
một loại cảm giac sợ hai theo bản năng lan khắp toan than, ngay cả da đầu cũng
te rần!!
Ba người rung động một lat, lập tức A Đạt biến sắc, cau may: "Rồng! La no
keu!"
Hạ Á một tay om kẻ đang thương, ngồi bệt dưới đất mắng to: "Noi ngu! Khong
phải la rồng keu thi la ngươi keu chắc! Mẹ no, ten nay giọng cũng khong nhỏ
chut nao!!"
Ngẩng đầu nhin len, đỉnh nui chỉ cao hơn vai trăm met, tren đỉnh nui bỗng xuất
hiện một bong dang thật lớn bay len bầu trời, bay một vong xung quanh đỉnh
nui!
Một than ảnh cực lớn mầu than chi giống như được bao trum một tầng bụi sang
nhan nhạt, tren than thể to lớn la một đoi canh, am thanh xương cốt chuyển
động, phat ra tiếng gio như cuồng phong rit gao. Phia tren cai cổ dai la một
cai đầu thật lớn hinh như quả trứng, miệng rộng ha ra, từ trong miệng thở ra
một luồng khoi mau xam! Cang lam cho người ta sợ hai hơn chinh la, cai đuoi
rồng nay qua dai, ben nhọn, tựa như một cai bướu thịt dai, tren đo con co goc
cạnh sắc ben…
Ma trong luc con rồng nay bay quanh, cai đuoi thật dai mang theo cạnh sắc ben
va vao đỉnh nui, khiến cho nham thạch bị sụp đổ dập nat!!!
Cuộc đời nay của Hạ Á, cuối cung cũng lần đầu tien được thấy tận mắt một con
rồng sống!!!
"Lớn! Thật qua lớn!!" Hạ Á ngửa đầu ha miệng …
Hắn con đang thầm than, A Đạt nhin chăm chăm bầu trời phia trước, thấy con
rồng bỗng nhien hit sau một hơi, bụng phồng len, nhất thời sắc mặt đại biến,
kinh ho: "Khong hay! No phun khi!!"
A Đạt vừa noi dứt lời, liền thấy con rồng kia bỗng từ từ rơi thấp xuống, hướng
xuống phia dưới ha cai miệng khổng lồ ra …
Oanh!!!
Giống như cuồng phong gao thet thổi đến, một ngọn lửa khổng lồ mau xam phun
ra! Từ tren đỉnh nui lao thẳng xuống, ước chừng phạm vi hơn mười thước, bất
luận la cay cối hay nham thạch đều trở nen giống như bị cuồng bạo, cay cối thi
vỡ vụn, hoa thanh vo số mảnh vụn gỗ bay tan loạn, ma đất đa toan bộ bắn tung
toe khắp nơi…
Mắt thấy một mảng khoi phun tới, đam Hạ Á bỗng nghe thấy vai tiếng quat vang
len từ rừng cay phia trước, sau đo, một đạo anh sang bang bạc trong suốt chiếu
thẳng len trời, giống như một tấm gương thuỷ tinh đặt nằm ngang, hơi thở của
rồng va vao quầng sang nay, lập tức bị ngăn cản, đem ngọn lửa bật ngược trở
lại…
Từ trong rừng đột ngột xuất hiện bốn bong người bay len khong trung, mỗi người
đều choang một cai ao da quý gia sang trọng, chẳng qua la đa bị rach lỗ chỗ,
ro rang la đồ chất lượng cao, nhưng lại bị tan pha khong khac gi một ten khất
cai. Mấy ten nay mở hai tay ra, trong tay nắm một thanh một trượng ước chừng
cai tầm nửa thước, bay len trời, đứng cach xa con rồng kia, phat ra một loại
am thanh cổ quai lien tiếp ma dồn dập.
Hạ Á mở to hai mắt nhin, lại thấy bỗng nhien tren canh rừng, một bong người
chật vật khong chịu nổi từ tren nui chạy xuống, hướng chạy thẳng về phia Hạ Á,
bỗng nhien, dưới chan đạp len một khoi đa, keu cau nhau lăn lại đay, suýt nữa
đầu va vao Hạ Á.
Người kia ngẩng đầu len, lộ ra khuon mặt tran đầy net kinh hoảng, bỗng nhien
lại chạm vao anh mắt Hạ Á.
"Ồ, lao huynh, ngươi nhin thật la quen a." Hạ Á ngẩn người.
Ten gầy yếu kia cũng ngẩn người, tập tức cả hai người đồng thời mở miệng keu
len.
"A! Ngươi la ten tiểu hỗn đản dam cướp ao choang của ta!"
"A! Ngươi la cai ten ảo thuật gia!"