Khởi Đầu.


Người đăng: thitchuotquangboom

Lời dẫn:

Trần Phong là một thiếu niên bình thường, thích học và chơi game mãi cho đến
một ngày cậu nhận ra thế giới này đã bị tách biệt hoàn toàn với bản thân mình.

Ra trường cậu quyết tâm hết sức cũng khó khăn tìm kiếm công việc, thất nghiệp
đành nản lòng thoái chí muốn trở về quê nhà.

Nhưng bi kịch đến ba mẹ đột nhiên qua đời vì tai nạn giao thông, mất đi thứ
quý giá nhất mà rơi vào tuyệt vọng.

Trong đau khổ cậu trở lại với game mà mai mọt cuộc đời quên đi nỗi buồn, tại
đây cậu nhớ lại một thời đam mê cháy bổng, ánh hào quang – “esport” nhưng tuổi
đời tuyển thủ chuyên nghiệp chẳng còn bao nhiêu trong khi trình độ thao tác
chỉ tại bậc Kim cương đoàn làm cậu lại hụt hẫng gục ngã trước bàn phím sau
những đêm dài thao thức, trong cơn mơ cậu thấy mình bị một luồn sáng tím thần
bí bao bọc, và rồi giật mình tĩnh dậy:

-“Oa… oa… oa.”

Chương 1: Khởi đầu.

[Trụ sở Garena Esport VN ].

Trong căn phòng ở tầng lầu cao nhất tòa nhà này không khí đang rơi vào yên
tĩnh, một nhóm thiếu niên trẻ đang ngồi xoay quanh chiếc bàn dài trên đài cao
là một trung niên lịch lãm trog bộ đồ vét, đôi mắt cương nghị không ngừng quan
sát đánh giá những người có mặt tại đây một lúc lâu mới trịnh trọng lên tiếng:

-“Hôm nay chắc các em biết lý do tôi triệu tập mọi người đến đây chứ.”
Một thanh niên tóc dài ngang vai với chiếc mũ đen đang bị chà xác mạnh dưới
bàn tay hồi hợp đáp:

-“Chúng em đã biết ạ.”

-“Rất tốt… mọi thể thức, chiến thuật và tâm lý cả tháng nay đã mài giũa kĩ lưỡng, chú chỉ có thể nhấn mạnh một lần cuối cùng thôi – lần này mục tiêu các em không chỉ đơn giản là vì tiền thưởng mà còn để mở đường cho một thế hệ esport cũng như vì màu cờ sắc áo Việt Nam, hãy chứng tỏ cho bọn họ thấy cái gì mới là ẩn số Đông Nam Á.” Trung niên nhân liên tục nói hùng hồn như một bài văn viễn thuyết Hịch tướng sĩ trước khi ra trận vậy.

Không khí ngột ngạt lập tức được thay đổi bởi sự tự tin đan xen cùng hi vọng,
trên các gương mặt non nớt ấy ánh lên những hoài bảo rồi không hẹn cùng nhau
đứng dậy đưa cánh tay về trước nắm lấy chặt nhau cùng hô:

-“SAJ… SAJ quyết thắng…”

Nhìn khung cảnh trước mắt áo vét trung niên cũng mĩm cười động viên một lần
nữa:

-“Tuyệt vời, cứ thế chú tin các em đều đạt thành công, hãy trở về nghĩ ngơi ngày mai sẽ có một chuyến bay dài đấy.”

Gật đầu cả đám đứng dậy nhanh nhẹn rời đi, vừa đến phía ngoài hành lang trong
đoàn một thiếu niên trẻ tuổi với khuôn mặt bình thường ngoài điểm nhấn đôi
tròng mắt đen tuyền khó đoán đứng lại nói:

-“Anh Muội đi trước đi, em có chuyện một chút.”

Phía trước thanh niên mập mạp với đôi gò má no tròn quay sang nhìn thằng em
sâu kín một lúc mới nói:

-“Đừng quá áp lực, chúng ta còn rất trẻ mà, thế giờ anh về trước nhé Phong.”
-“Vâng, bye.” Phong đứng đó chờ đợi những bóng hình dần biến mất trong cầu thang máy mới lui lại trở vào trong căn phòng họp.

Bên trong vị trung niên nhân vẫn còn đang ngồi nhưng lần này là đến dưới phía
ghế rìa còn chủ vị thiếu niên trẻ tuổi mới từ từ bước lên ngồi xuống:

-“Chú Quang, hệ thống thi đấu của chúng đã hoàn thiện chưa.”

Trung niên vẫn vẻ mặt cứng ngắt nghiêm túc ấy nhưng giờ trong đôi mắt đã bớt
đi rất nhiều ngạo khí mà thay bằng kính trọng đáp:

-“Đã đâu vào đấy, nhưng kế hoạch gaming house của Chủ tịch đang xảy ra quá nhiều trở ngại trong thực tiễn, đồng thời số lượng người chơi trong tháng này tăng lên rất chậm.”

Chủ tịch? Nếu để cho người bên ngoài nghe thấy lời nói kinh người này của Tổng
giám đốc Công Ty Phát Triển Thể Thao điện tử Việt Nam đối với một thiếu niên
18 tuổi không biết sẽ tạo ra oanh động lớn cỡ nào.

Phong trầm ngâm một lúc mới từ từ xoay lại chiếc ghế dựa nhìn ngắm toàn cảnh
thành phố Sài Gòn đang nhộn nhịp phát triển bên ngoài mà lòng cũng tràn đầy
niềm tin nói:

-“Nhanh thôi, thị trường Phòng game rồi sẽ hồi sinh, chú Quang cứ thực hiện như
kế hoạch chờ đợi tiếng vang sau lần Chung kết thế giới mùa 2 này là được.”

Nghe xong lời nói ấy hai mắt giám đốc Quang cũng lắp lánh tỏa sáng: “Thật chờ
mong à.”

Còn về thiếu niên Phong thì im lặng không trả lời mà tiếp tục chìm sâu trong
hồi ức riêng mình.


Oa…oa… oa.

Tiếng trẻ con khóc vang cả khu nhà trạm y tế xã Đốc Binh Kiều, nói ra trạm xá
nhưng đối với cái năm 1994 này chẳng qua là những gian nhà cấp 4 ghép nối với
nhau thôi.

Tại trong phòng một thanh niên tầm 26 27 tuổi với gương mặt hiền lành đang sốt
xoắn bế một đứa bé lên cẩn thận từng tí một ngước nhìn.

Lập tức phía bên cạnh một phụ nữ trẻ khác tức giận nói:

-“Anh chín, đừng có gòng mình, nhẹ nhàng thôi là được.”

-“Uhm, để anh chút nữa nào, từ nay ta được làm cha rồi, ha ha.” Chàng thanh niên nhất quyết cố gắng ôm được càng lâu càng tốt không cho các anh em trong nhà đoạt cơ hội ôm con mình.

Một người trung niên mỹ phụ khác lên tiếng cười trách:

-“Chúng ta chỉ muốn ẫm cháu trai chút thôi mà, đưa đây chị xem nào… wow thật giống em đó, đã đặc tên chưa.”

Thanh niên đang không cam lòng buông tay thì được khen lập tức nụ cười càng
đậm ngây ngô tự hào nói:

-“Tất nhiên rồi, con trai em mà - từ nay nó sẽ tên là [ Trần Phong.]”

Trung niên mỹ phụ liếc mắt một cái, dù cái tên rất bình thường nhưng không
người làm ba nào sẽ chẳng đặt kì vọng vào con mình cả, đặc biệt sẽ thấy rõ
nhất ở cái tên: “Phong ư?”.

Không khí vui vẻ bao trùm cả căn phòng, kẻ cả người phụ nữ đang thở dốc sau
cơn đau khủng khiếp nhất đời trên trước giường cũng không che lấp được nụ cười
thỏa mãn trên môi.

Mà trong lúc đó chẳng ai để ý trên gương mặt đứa trẻ sơ sinh ấy đang đầy mơ
hồ, trong lòng không ngừng tự nói:

-“Lại trở về nữa sao.”

Đúng vậy đứa bé có biểu hiện khó thể tưởng tượng nổi như vậy vì trong người nó
mang linh hồn của một kẻ trưởng thành đúng hơn phải là lão lão già còn đúng
nhất là trọng sinh giả.

Trần Phong đang ôm đầu gào thét nhưng thực ra trong mắt người bên ngoài chính
là tiếng khóc thất thanh, hắn khó có thể tưởng tượng nổi tại sao mình lại một
lần nữa trở về hình dạng vừa ra đời.

Hắn chỉ nhớ vẽn vẹn kiếp trước mình là một chính trị gia tài năng, một tỷ phú
số một số hai trên thế giới nhưng cuối cùng lại không thể cải cách đem lại
vinh quang cho nước nhà mà thất bại hoàn toàn trước bàn tay thế lực những kẻ
bá chủ thế giới.

Còn tại sao hắn có thể làm được điều đó bởi vì thực ra kiếp đó chỉ là một lần
trọng sinh mà thôi Trần Phong vốn bắt đầu từ một thiếu niên vừa tốt nghiệp đại
học bình thường nhưng vì biến cố xã hội với gia đình mà rơi vào tuyệt vọng.
Rồi một chuyện li kì xảy ra hắn chẳng biết vì sao tự nhiên được đưa trọng
sinh, chẳng có âm báo chẳng có tiếng nói thần linh nào nhắc nhở mà chỉ đơn
giản là sống lại.

Nằm nhớ lại kiếp vừa rồi toàn bộ kí ức như bị xóa đi hoàn toàn mơ hồ hắn chỉ
phỏng đoán được mình dựa vào chính kiến thức từ Nguồn Lặp mà đi lên, tuy nhiên
những năm tháng thất bại trong đau đớn lại sáng tỏ thấy được.

À nhân đây, hắn tự mình đặt tên cho những lần trọng sinh của mình là vòng lăp,
bởi hắn đã chuẩn xác đoán đúng khi mình chết lại phải bắt đầu trở lại từ đầu.
Vô lực xiết chặc nắm tay Trần Phong một lần nữa thoát ra kí ức trở về hiện
tại, ngước nhìn khung cảnh quen thuộc cùng những người thân quan trọng nhất,
hắn lại có một cảm xúc dâng trào đó chính là: [ Vinh Quang ], như một thế lực
vô hình thôi thúc hay cũng như sự khẳng định tồn tại chính mình hắn phải đứng
trên đỉnh vinh quang của kiếp này.

Ở Vòng Lặp đầu tiên (kiếp vừa rồi) Trần Phong nhận thấy được bản thân một mình
mình dù có đi trước thời gian hai mươi năm vẫn khó có thể thay đổi lập tức bản
chất của thế giới này, vì vậy mất cả tháng trời liên tục suy nghĩ (bộ não của
trẻ sơ sinh rất mau mỏi mệt chút là phải ngủ bù lấy sức) hắn mới chợt nhớ ra
cảm xúc mãi mãi ghi khắc ở Nguồn Lặp trước khi mình bị đưa đi trọng sinh:
[Esport con đường Vinh Quang thứ nhất.]

P/s: Đây là lần đầu tiên mình viết thể loại truyện đô thị, cộng với thời gian
cực kì hạn hẹp mình sẽ chỉ viết ra những nhiệt huyết bản thân vào ma giảm
thiểu độ logic một chút mong mọi người thông cảm.

P/s 2: Truyện tập trung vào mảng thi đầu Liên mình huyền thoại thôi nhé.


Liên Minh Tối Cường Vinh Quang - Chương #1