Người đăng: thatlakho1122
Một đường hướng về phía Thanh Khải trấn, cũng như lúc trước Bá Sinh không phát
hiện sự tồn tại của bất kì dã thú nào. Khung cảnh xung quanh hoang tàn và im
lặng một cách đáng sợ, không có tiếng côn trùng, không có tiếng chim kêu vượn
hú. Có chẳng qua chỉ là tiếng gió thổi lay cây xào xạc và tiếng “chít … chít …
chít …” gọi bậy của Nhóc Đỏ. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng Bá Sinh lăn lộn từ rất
sớm nên hiểu được bầu không khí này chính là “một chút yên bình trước cơn bão
táp”, phía trước chắc chắn sắp có biến. Bá Sinh cẩn thận là thế mà Nhóc Đỏ cứ
không tim không phổi lúc thì nhảy lên vai Bá Sinh đứng bằng hai chân quơ quơ
hai chi trước mắt lau láu nhìn nhìn bốn phía, lúc thì phóng xuống đất chạy
chơi lung tung, vòng vòng quanh thân Bá Sinh, oa oa kêu phá vỡ bầu không khí
im lặng. Bá Sinh cảm thấy không ổn, mình cẩn thận mà thằng nhóc này cứ lộn xộn
thế này lỡ đâu thu hút nhiều dã thú thì khóc không ra nước mắt. Bá Sinh vươn
tay tóm lấy Nhóc đỏ, hắn nhiêm túc trừng mắt dọa chú chuột:
“Nhóc Đỏ mi mà còn ồn ào lộn xộn coi chừng ta quẳng mi vào hang mèo đấy.”
Nhóc Đỏ nghe vậy sợ sệt nhìn nhìn Bá Sinh rưng rưng chựt khóc rồi cuối đầu tỏ
vẻ nghe lời không dám nữa. Thấy nó có vẻ đi vào khuôn khổ Bá Sinh gật gật đầu
đặt nó trên vai. Chẳng đường Nhóc Đỏ ngoan ngoãn bíu áo vai Bá Sinh nằm ngủ,
thỉnh thoảng nó mở mắt“chít … chít …” vài tiếng nho nhỏ nhưng không cà chớn
như trước nữa.
Bá Sinh yên tâm một chút vừa thăm dò vừa tiến lên. Đến giữa trưa Nhóc Đỏ tội
nghiệp gặm gặm giật giật áo Bá Sinh. Bá Sinh cuối xuống nhìn thí nó chỉ chỉ
vào chiếc miệng miệng đang nhóp nhép không khí ý đồ muốn nói “có gì ăn xin
miếng đi cu”. Nhìn thấy Nhóc Đỏ như vậy Bá Sinh bật cười, hắn sờ sờ bụng mình
vuốt cằm suy nghĩ. Có lẽ cũng cảm thấy hơi đói và mệt, vuốt vuốt mồ hôi trước
trán, Bá Sinh tiến về phía một cây cổ thụ dựa vào nghỉ ngơi. Lúc hắn lôi trong
hành trang một miếng thịt thì Nhóc Đỏ nhanh tay nhanh chân cướp đi, tránh
thoát bàn tay đang chụp tới của Bá Sinh và thuận lợi lủi vào hốc cây. “Cái con
hàng Nhóc Đỏ này yếu sinh lý mà nhanh phết” lẩm bẩm một câu Bá Sinh ngậm ngùi
đành phải lấy ra miếng khác. Đến khi Nhóc Đỏ chén xong lại ngó ngó đầu ra làm
miếng thứ hai. Một người một chuột đùa giỡn vui vẻ trong bữa trưa. Nghỉ ngơi
khoảng nửa giờ thể lực của Bá Sinh hoàn toàn khôi phục, hắn đặt Nhóc Đỏ trên
vai rồi đứng dậy tiếp tục hành trình.
Khoảng tầm giữa chiều, càng đi Bá Sinh cảm thấy áp lực càng lớn. Nhóc đỏ lúc
này như cảm nhận được điều gì không còn lăng xăng nữa mà ngóc đầu chăm chú
quan sát bốn phía. Cố áp chế nỗi bất an từng chút nhích về phía mục tiêu của
mình. Lên đến dốc đồi cuối cùng, xuyên qua hàng cây Bá Sinh thấy rõ bình
nguyên phía trước. Đã không thấy thì thôi mà khi thấy rồi Bá Sinh ngốc trệ hẳn
ra, ánh mắt hắn chữ A mồm hắn chữ O. Nhóc Đỏ không tim không phổi cũng phối
hợp với Bá Sinh, nó há hốc miệng ra lòi hai cái răng cửa trắng nhọn. Một người
một chuột cứ như trúng phép định thân giữ nguyên tư thế như tượng đá nhìn vào
rất ngộ nghĩnh.
“Thế nào mà nhiều như vậy.”
Phía trước mặt Bá Sinh tập phô thiên cái địa dã thú đang tập trung tại bình
nguyên, ước chừng có trên trăm vạn không kể rắn rết bọ chét côn trùng nhỏ xíu,
mỗi loài đứng thành từng cụm với nhau, có con múa vuốt giương oai tạo dáng
khoe mẽ, có con gầm gầm gừ gừ tạo thành mảng loạn xà ngầu, ồn ào đáng sợ. Phía
sau của mỗi đám dã thú có một cá thể to lớn đứng im nghiêm túc rất nổi bật,
mỗi lần ánh mắt của chúng quét ngang sẽ khiến những dã thú run rẩy sợ sệt.
Những con dã thú nhìn bọn chúng thì như người bình thường gặp cường giả có
kính sợ có khát khao. Có vẻ chúng nó đã vượt qua giới hạn dã thú mà đạt đến
cấp bậc yêu thú trở thành yêu thú cấp một. Chỉ đếm sơ sơ thôi mà có ít nhất
gần trăm con yêu thú “Ông trời của tôi yêu thú sao ở đây lắm thế.”
Bá Sinh không bất ngờ không hoảng sợ không được, đây chính là yêu thú nha,
không phải ở trong tông môn chính là sâu trong sơn mạch chứ, làm sao như cải
trắng cả đám lớn xuất hiện đầy ở nơi đây. Bá Sinh đã gặp vài con trên Tinh Vân
tông, mỗi lần bị chúng liếc nhìn khiến hắn cảm thấy mát lạnh cả người không
dám đối mặt. Bá Sinh tình nguyện gây hấn với mấy chục con dã thú chứ không dại
gì chạm vào yêu thú, yêu thú đã thoát khỏi phạm trù mà Bá Sinh trêu chọc được.
Bình thường, một con yêu thú cấp một sơ cấp có thể dễ dàng hạ gục cả chục con
dã thú lâu năm cùng loại.
Đã lên tới đẳng cấp yêu thú thì có sự biến đổi to lớn về chất. Sở dĩ yêu thú
mạnh vượt bật so với dã thú vì là kích thước, sự linh hoạt, lực lượng được
nâng lên tầm cao mới thậm chí một số yêu thú còn có thiên phú riêng mình như
những hỏa yêu thú có thể phun lửa hoặc phóng những hỏa cầu với nhiệt độ rất
cao nung chảy được cả sắt thép, thủy yêu thú có thể phun tia nước nén lại với
tốc độ nhanh lướt qua da thịt thì chỉ có thốn, lôi yêu thú có thể phóng sét
nếu bị dính vào có thể gây tê liệt thậm chí bất tỉnh… Đặc biệt cơ thể của yêu
thú tồn tại yêu đan mà dã thú không thể có. Yêu đan là một hạt tròn, màu sắc
và kích thước tùy theo từng loài. Thông thường thì màu sắc mang một ít tính
chất của thuộc tính của yêu thú còn kích thước liên quan đến đẳng cấp, đẳng
cấp càng cao yêu đan càng lớn và thâm thúy. Hầu hết thiên địa linh khí hoặc
năng lượng mà yêu thú hấp thụ được đều tập trung tại yêu đan. Yêu đan là một
thủ đoạn bảo mệnh của yêu thú, mỗi khi gặp nguy hiểm chúng có thể kích phát
yêu đan để bộc phát ra lực lượng kinh người. Vì thế yêu đan có thể coi như là
tinh hoa yêu thú, có giá cả rất cao có thể dùng để luyện đan dược hoặc có
nhiều diệu dụng khác.
Vì thế ở sơ kì yêu thú mạnh hơn những tu sĩ và võ tu ngang cấp bình thường,
chỉ có những tu sĩ hay võ tu hơn nó một cấp độ mới có thể lên bàn gọi nhịp
nhưng cũng không chiếm nhiều tiện nghi. Như Bá Sinh cũng được coi là mạnh mẽ ở
giới giang hồ người thường nhưng trước mặt yêu thú cấp một sơ cấp thôi bị tai
một phát hẳn không ra đi cũng trọng thương.
Trong bầy trăm con yêu thú còn có mấy chục con khí tức mạnh hơn hẳn những con
còn lại. Chúng gây cho Bá Sinh một cảm giác nếu bị chăm chú sẽ xong đời. “Hẳn
là trung cấp yêu thú cấp một đi”. Trung cấp yêu thú cấp một đã có thể tạo ra
một lớp hộ thể cương khí ở ngoài cơ thể giúp giảm thiểu sát thương mà bản thân
gánh chịu khiến bọn chúng trâu càng thêm trâu. Vì lẽ đó trung cấp yêu thú cấp
một có thể cân năm con sơ cấp không thành vấn đề, có khi còn lông tóc vô
thương.
Không dừng lại ở đó, gây hấp dẫn ánh mắt Bá Sinh nhất chính là trung tâm bầy
thú. Nơi này là một khoảng đất trống chỉ đứng đó 3 con yêu thú. Chỉ có 3 thôi
mà gây ra một áp lực trầm trọng hơn cả trăm con yêu thú khác cộng lại, hẳn là
yêu thú cấp một hậu kì thậm chí là viên mãn mới được như vậy. Đứng ở bên trái
là một con hổ cao đến 3 mét, có lông vàng xem lẫn những vằn đỏ thẩm trông rất
uy vũ. Bên răng nanh trái của nó đã gãy một góc nhưng không làm mất đi vẻ đẹp
củ nó mà càng tôn lên sưh mạnh mẽ và khí tức hoang dã. Từ kiến thức mà Bá Sinh
biết được, nó chính là liệt diễm hổ, nó có thiên phú hỏa hệ, có thể phun lửa
đốt trọi cánh rừng. Đứng bên phải là một con gấu đen cao 6 mét trông rất mập
mạp. Thân thể béo mập của nó thỉnh thoảng nhảy lên nhảy xuống gây chấn động
xôn xao cả một vùng, đừng nhìn hình thể nó như vậy mà khinh thường, nó chính
là đại lực hùng béo ú nhưng chạy khá nhanh, bàn tay mập mạp của nó có thể tát
bay tảng đá cả chục ngàn cân, Đặc biệt thân thể chục tấn của nó mà đè một phát
thì đối thủ chỉ có ôm hận.
Ở giữa hai con này là một con tinh tinh cao đến 7 mét đang đứng thẳng gọi là
hắc thủ tinh tinh. Nó có bộ lông đen tuyền, có một vết nứt dài kéo trên mặt nó
đến tập khóe mắt. Trước ngưc nó chồng chất những vết sẹo đã lành hẳn là nó đã
trải qua rất nhiều cuộc chiến khốc liệt. Nổi bật và cũng lý do nó gọi là hắc
thủ tinh tinh chính là cánh tay đen dài với cơ bắp nổi lên cuồn cuộn của nó,
trên tay còn nổi lên các đường vân to ngoằn ngoèo khi nó gồng lên trông rất
lực. Tay nó cầm một cây bổng hai người ôm dài chục mét. Hình ảnh của nó lúc
này giống như một cỗ máy chiến tranh bất khả xâm phạm. Lúc này nó bỗng tiến
lên một bước giương cây gậy lên cao hướng về thành trấn trước mặt thét dài một
tiếng.
Bầy thú ồn ào xung quanh phút chốc im lặng rồi sau đó chúng nó chợt động. Cả
đám cùng nhau đồng thanh cùng nhau gầm lên, đàn thú cả trăm vạn ùa về phía
trấn Thanh Khải trước mặt, thanh thế thật kinh người.