Chương 93: Lão đại anh ấy là siêu nhân Gao.



Cô gái tuổi còn nhỏ, khuôn mặt non nớt, hai má đỏ bừng. Ánh mắt sáng ngời trong suốt như nước. Mái tóc dài phủ qua vai, khuôn mặt như thiên sứ, đôi hàng mi cong vút như trăng non, cái mũi dọc dừa, đôi môi hồng nhuận. Mà hút hồn người khác nhất chính là sóng mắt cô vô cùng quyến rũ, dường như lại làm lộ ra một vẻ âm nhu cực kỳ không thống nhất với khuôn mặt thanh thuần của cô. Mềm mại không xương chỉ sợ cũng không thể lột tả hệt về cô gái này. Hơn nữa dường như là chỉ chạm vào bất kỳ một bộ phận nào của cơ thể là có thể thấy cảm giác mềm mại như nước.



Vâng, đúng vậy. Một cô gái thiên kiều bá mị, có hàng ngàn hàng vạn nét đẹp trời ban như vậy thì ngoài Đường Quả Quả ra còn có thể là ai đây?



Đường Quả Quả sau khi khỏi bệnh trong lòng buồn bực, thường xuyên quấn quýt lấy Đường Phong, muốn hắn đưa cô ra ngoài chơi. Đặc biệt là khi cô nghe nói có một tay bạc Nhật Bản tới Kim Ngọc Thiên Đường phá đám thì nói gì cũng muốn tới xem. Đương nhiên là cô cũng chỉ ngồi xem mà thôi.



Trong lòng Đường Quả Quả rất ít phân biệt thiện ác. Nói cô ngây thơ như một tờ giấy trắng cũng không chút nào quá đáng! Đương nhiên nếu có người nói cô là một bình hoa thì cũng có thể. Nhưng cô tuyệt đối là một bình hoa có vẻ ngoài đã đạt tới độ hoàn mỹ không chút tỳ vết!



Khi nghe thấy người đảo quốc kia nhắc tới Đông Á bệnh phu, Đường Quả Quả rốt cục đã cảm thấy có hơi ghét hắn. Đương nhiên cô cũng không đứng dậy, chỉ hy vọng là Trung Hoa có thể có một thần bài tới đây so tài với vị cao thủ đảo quốc này.



Chỉ là Đường Phong đã hơi bất đắc dĩ rồi. Những cao thủ mà mình có thể mời tới thì đều đã mời tới rồi nhưng không ai là đối thủ của Fukawa. Đường Phong rút một điếu thuốc lá, sau khi châm lửa liền rít một hơi, không nói gì.



- Còn hai mươi ngày nữa là Đại Hội Thần Bài bắt đầu thi đấu. Thế có nghĩa là tôi còn có thể ở đây chơi đùa nửa tháng ở đâu. Hy vọng trong nửa tháng này quý quốc có thể đưa ra một người ra hồn. Trung Hoa rộng lớn, không phải nói là nhân tài đông đúc sao? Ha ha ha ha....



Fukawa ngạo mạn đứng lên, cầm điếu xì gà trong tay trực tiếp búng lên bàn, sau đó vênh váo mà rời đi.



Những người trong phòng đều câm như hến, ai cũng cảm thấy mất hết cả mặt mũi. Những người này đều là nhân vật thành danh trong sòng bạc, vài người còn có ý định tham gia Đại Hội Thần Bài. Nhưng Fukawa làm thế này thì bọn họ còn có thể chơi sao? Về nhà đi trông con cho vợ đi thôi!



- Rầm!



Đường Phong đấm lên bàn một tiếng. Hắn thở hắt ra, sau khi ổn định lại tâm tình mới thản nhiên nói.



- Chư vị đều là người lăn lộn đã nhiều năm trong sòng bạc, chẳng lẽ không có mấy người bạn cao tay sao?



Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó cả đám lại cúi đầu nhìn mũi chân mình, không ai lên tiếng.



- Phong Thiếu!



Trương Minh Thắng đi tới bên cạnh Đường Phong, nhìn Đường Phong, do dự nói:



- Có một câu không biết có nên nói hay không?



- Hiện giờ là lúc nào rồi mà có lấp lửng thế?



- Tôi biết một người, mặc dù tôi không biết là kỹ năng đánh bài của anh ấy lợi hại tới mức này nhưng tôi cảm thấy anh ấy nhất định có thể thắng.



Trương Minh Thắng chớp chớp đôi mắt nhỏ, nhớ lại nói:



- Tôi chưa từng thấy anh ấy đánh bạc, nhưng mà biết là anh ấy từng đánh bạc một lần, thắng một thằng nhãi sáu trăm ngàn. Thằng nhãi kia không muốn trả, thế là tôi phải tới đó lo chuyện này.



- Người nào?



Đường Phong nghi hoặc nhìn Trương Minh Thắng, thuận miệng hỏi một câu. Kỳ thật trong lòng hắn cũng không ôm hy vọng lớn. Những cao thủ cờ bạc mình hầu như biết cả, cũng không biết là Trương Minh Thắng nói loại người cấp thấp nào.



Sáu trăm ngàn sao? Đừng nói là Đường Phong, ngay cả những người ở đây nghe thấy đều cảm thấy buồn cười. Sáu trăm ngàn thực sự là không nhiều lắm đâu.



- Lão đại đấy, còn có thể là ai nữa hả?



Trương Minh Thắng nghiêm trang nói:



- Anh quên rồi à? Lão đại anh ấy là siêu nhân Gao, không phải là người.



- Siêu nhân Gao?



Đường Quả Quả ngồi trong góc khụt khịt mũi, sau khi lấy lại tinh thần liền bật cười.



Chuyện này thực là cực kỳ nghiêm trọng rồi. Hầu như tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn Đường Quả Quả. Cái cô bé này chính là mỹ nhân họa thủy đứng đầu nhân gian đó! Tuổi nhỏ như vậy mà đã có vẻ hại nước hại dân! Cười một tiếng khuynh thành, cười hai tiếng khuynh quốc....



- Khụ!



Đường Phong ho khan một tiếng khiến mọi người vội vã quay đầu lại, làm ra vẻ phi thường hứng thú nhìn Trương Minh Thắng và Đường Phong. Kỳ thật mỗi người đều cả thấy chuyện này rất tức cười. Có một tên lại còn quay sang hỏi bạn mình, siêu nhân Gao là cái quái gì thế?



Lão đại sao? Lâm Bắc Phàm? Đường Phong đột nhiên nhớ tới chuyện Lâm Bắc Phàm đã từng nói với mình là muốn tìm một sòng bạc chơi mấy trận. Mặc dù Đường Phong không thể tin Lâm Bắc Phàm là một cao thủ đánh bạc nhưng trước kia Lâm Bắc Phàm chưa đánh bi-a thì không phải mình cũng không thể tin tưởng hắn là một tay cơ thần sầu hay sao? Trước khi Lâm Bắc Phàm ra tay cứu Quả Quả thì chính mình cũng tin tưởng hắn là một thần y sao?



Chẳng lẽ...thực sự Lâm Bắc Phàm không phải làm một con người mà là siêu nhân Gao vô địch sao? Đường Phong càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, càng nghĩ lại càng hưng phấn. Hắn vỗ tay một cái nói:



- Đúng, lão đại... Lâm tiên sinh đang ở đâu? Tôi đi gặp hắn.



Mọi người thấy Đường Phong có vẻ vui vẻ thì rất ngạc nhiên. Chẳng lẽ cái vị Lâm tiên sinh kia là một ngôi sao mới nổi của làng cờ bạc sao? Nhưng trong giới cờ bạc Trung Hoa cũng không có mấy ngôi sao mới nổi, cho dù có cũng không có họ Lâm mà.



Đường Quả Quả nâng cằm, đôi mắt trong suốt tràn ngập chờ mong. Cô hy vọng là người họ Lâm kia có thể thắng Fukawa. Cái tên người của đảo quốc kia thật sự là hơi kiêu ngạo. Đến Quả Quả cũng không thích hắn.



- Lão đại ở đâu thì tôi không biết, nhưng mà tôi có số điện thoại của lão đại đây!



Trương Minh Thắng cảm thấy mình vừa mới lập được công lao. Hắn là con trai đội trưởng đội cứu hỏa nam thành, nhưng người này không hề hàm hồ chút nào, lại có thể gọi lão đại một cái thoải mái như thế.



- Chỉ gọi điện thoại có lẽ không được.



Đường Phong suy nghĩ một chút rồi nói.



- Hay là cậu hỏi xem hắn ở nơi nào, tôi sẽ tự mình tới đón.



- Chuyện này cứ giao cho tôi đi. Lão đại dù sao cũng sẽ nể mặt tôi mà.



Trương Minh Thắng dường như đã nhìn thấy cảm Lâm Bắc Phàm thắng cái tên Fukawa kia. Lúc này hắn trông kiêu ngạo hẳn lên, liếm liếm môi, hãnh diện nói:



- Ta chơi con mẹ nó, một thằng giặc Oa từ cái đảo nho nhỏ mà thôi, không ngờ lại cuồng vọng tới mức này. Đợi xem lão đại thu thập hắn như thế nào.



Anh bạn Trương Minh Thắng tức đầy một bụng rồi. Việc này hắn không dám chậm trễ, gọi điện thoại cho Lâm Bắc Phàm xong, nói năng ngọt lịm, không nói chuyện gì khác, chỉ bảo là mình nhớ lão đại, muốn tới gặp mặt, tùy tiện nói về lý tưởng và chuyện nhân sinh.



Đối với cái gã tay chơi Trương Minh Thắng này, Lâm Bắc Phàm cũng không có gì phản cảm. Bởi lẽ vô luận là Trương Minh Thắng biểu hiện trước mặt người khác như thế nào thì người này đối với mình quả thật là cực kỳ khách khí hơn nữa chuyện gì cũng ra sức giúp đỡ. Cho nên Lâm Bắc Phàm cũng không có khách khí nói cho Trương Minh Thắng biết là mình đang ở Lâm Gia Thôn. Hơn nữa lại còn bảo Trương Minh Thắng khi tới Lâm Gia Thôn nhớ mang theo cho hắn mượn hai mươi ngàn.



Nói về giao tình với Lâm Bắc Phàm thì Đường Phong hiển nhiên không bằng Trương Minh Thắng. Mặc dù Đường Phong ở Nam Thành thể diện lớn khiến người khác phải nể sợ nhưng Đường Phong còn tự biết mình. Hắn biết là Lâm Bắc Phàm không sợ hắn! Muốn gặp Lâm Bắc Phàm, hắn tốt nhất là không làm gì xằng bậy. Sau khi thương lượng với Trương Minh Thắng xong, Đường Phong quyết định tự mình đi Lâm Gia Thôn, đích thân thỉnh Lâm Bắc Phàm rời núi.



Đương nhiên bởi vì Lâm Bắc Phàm này rất đặc biệt nên trước khi đi Lâm Gia Thôn, Đường Phong vẫn cần phải nói chuyện với cha mình.



Fukawa ngang ngược tại Kim Ngọc Thiên Đường, đầu của Đường Thiết Sơn cũng muốn to ra. Mặc dù tên cúng cơm của hắn là Thiết đầu nhưng vẫn cảm thấy đau đầu như thường.



Thấy vẻ mặt Đường Phong chán nản trở về, Đường Thiết Sơn nhấc chén trà Phổ Nhị, uống một ngụm nhỏ, thản nhiên nói:



- Chưa có ai thắng được hắn à?



- Ba người cuối cùng giỏi nhất cũng thất bại. Fukawa đã cầm đi của Kim Ngọc Thiên Đường bốn mươi triệu.



Đường Phong khẽ thở dài, buồn bã nói:



- Quan trọng hơn chính là hắn đã nói rõ rồi, ít nhất còn ở Kim Ngọc Thiên Đường chơi nửa tháng nữa.



- Hả?



Đường Thiết Sơn cầm chén trà, chỉ hả một tiếng chứ không nói nhiều.



- Còn nữa, Fukawa nói sáu mươi năm trước chúng ta là Đông Á bệnh phu, sáu mươi năm sau chúng ta... Vẫn là Đông Á bệnh phu.



- À.



Đường Thiết Sơn ngẩn ra, khuôn mặt phẳng lặng như nước giếng sâu cuối cùng cũng có chút biến hóa. Hắn ngẩng đầu nhìn Đường Phong, nói:



- Nửa tháng tới cần bao nhiêu tiền mới đuổi được Fukawa đi?



- Chừng hai triệu. Chỉ là Fukawa sau khi rời đi thì việc làm ăn của sòng bạc sợ là không có cách nào tiếp tục nữa.



- Ừ, đã thế thì cho thằng khốn Fukawa lăn đi. Sòng bạc Kim Ngọc Thiên Đường đóng cửa tu sửa!



Đường Phong hít sâu một hơi, kinh ngạc nói:



- Nếu thế thì tổn thất bao nhiêu chứ?



- Con có biện pháp tốt hơn sao?



Đường Thiết Sơn lấy một điếu xì gà ra châm lửa, rít một hơi rồi nói:



- Không thể để cho thằng khốn đó tiếp tục được lợi nữa.



Đường Phong suy nghĩ một chút rồi do dự nói:



- Cha, có một người con cảm thấy hắn có thể được đó.



- Người nào... Lâm Bắc Phàm, ý con là Lâm Bắc Phàm sao?



Đường Thiết Sơn cũng không biết tại sao trong đầu lại hiện ngay ra cái tên Lâm Bắc Phàm. Hơn nữa sau khi nghĩ tới Lâm Bắc Phàm, lão lại phấn chấn hẳn lên.



- Làm sao cha biết?



Đường Phong nghi hoặc nhìn cha mình.



- Chẳng lẽ Trương Minh Thắng đã nói với cha rồi à?



Đường Thiết Sơn vội khoát tay áo, nói nhanh.



- Nói tiếp đi, nói tiếp đi.



Đường Phong gật đầu, nghiêm mặt nói:



- Trương Minh Thắng biết là Lâm Bắc Phàm biết chơi bạc, hơn nữa Lâm Bắc Phàm trước mặt con cũng đã từng nói là muốn tìm một nơi để chơi. Mặc dù con còn chưa từng thấy hắn chơi nhưng con có cảm giác là hắn nhất định có thể mang đến sự kinh hỉ cho chúng ta. Trương Minh Thắng nói hắn chính là siêu nhân Gao vô địch.



- Siêu nhân Gao vô địch sao? Tốt! Tốt lắm, tốt lắm!



Khuôn mặt Đường Thiết Sơn tràn đầy nụ cười.



Giờ phút này hai cha cong Đường Thiết Sơn trong lòng như tương thông, mơ hồ cảm thấy Lâm Bắc Phàm sẽ lại một lần nữa có thể sáng tạo kỳ tích!



- Lâm Bắc Phàm hiện giờ đang ở Lâm Gia Thôn bên ngoài nam thành. Con và Trương Minh Thắng sẽ đi mời hắn nhé?



- Con à?



Đường Thiết Sơn thu lại vẻ tươi cười trên mặt, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm nghị. Hắn suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:



- Con không được! Cha trơ mắt nhìn Liêu Thiên Cửu đoạt hết địa bàn của Hồ Điệp Bang, mặc dù Lâm Bắc Phàm không nói gì nhưng giờ chúng ta có việc nhờ cậy hắn, người này sẽ không ưng thuận. Lần này tự cha phải ra mặt.



Đường Thiết Sơn khẻ thở dài, lại vỗ lên đùi một cái, nói tiếp:



- Lần này sợ rằng phải gióng trống khua chiêng một chút rồi.



Mặc dù biểu hiện của Đường Thiết Sơn có chút tức cười nhưng Đường Phong nhìn thấy lại hơi biến sắc. Cả Nam Thành này, người có thể khiến cho cha mình thở dài sợ rằng Lâm Bắc Phàm là người đầu tiên! Có thể khiến cha mình tự thân đi mời, trừ Lâm Bắc Phàm ra chỉ sợ cũng chưa từng có một ai. Sau này e là cũng chẳng còn người nào! Lâm Bắc Phàm này rốt cục là thần thánh phương nào? Chẳng lẽ thật sự là siêu nhân Gao....



Đường Thiết Sơn vuốt vuốt cằm. Cái tên siêu nhân... Lâm Bắc Phàm này đối với cái gì cũng không phải loại đèn hết dầu đâu. Lần này mình tới Lâm Gia Thôn sợ rằng phải trả giá lớn một chút, nếu không thì đúng là không có gì nắm chắc...


Lãng Tích Hương Đô - Chương #93