Khi Lâm Bắc Phàm và Cam Điềm vừa tới Nam Bình thị thì đã là hơn hai giờ chiều, kết qua lại tới cục cảnh sát nào loạt một phen. Tới khi quay về thì đã là bốn giờ chiều, cho nên Lâm Bắc Phàm và Cam Điềm hai người cũng không giày vò nhau ở trên giường được lâu. Có điều tay hắn vẫn đã ghiền, sờ cho tiểu nha đầu Cam Điềm này cả người nhũn ra, mềm oặt như sợi mì nằm trong lòng hắn, để mặc hai tay của hắn tác quái. Đôi mắt đẹp biến thành mê ly động tình, suýt chút nữa thì không khống chế được bản thân.
"Dậy đi, tiểu nha đầu, đến giờ căn cơm rồi!"
Lâm Bắc Phàm vỗ lên tiểu PP tròn trịa của đối phương, cười tủm tỉm nói.
"Đáng ghét, anh vừa rồi sờ cho người ta cả người mềm oặt ra, khó chịu lắm, dậy thế nào được?"
Cam Điềm hừ khẽ một tiếng, trợn mắt lên, có điều vẫn ngoan ngoãn ngồi dậy, bước xuống giường, thuận thế khoác tay đối phương, bộ dạng thân mật khăng khít. Có điều theo cô ta thấy, mình đã bị đối phương sờ lâu như vậy rồi, quan hệ cũng không tầm thường, làm mấy động tác này tựa hồ như cũng không có gì là quá đáng cả.
"Vậy anh sau này không sờ em nữa!" Lâm Bắc Phàm cố ý cười nói.
"Anh dám!" Cam Điềm nhớ lại loại cảm giác khiến mình sung sướng ấy, lập tức gào lên. Có điều thấy mặt đối phương tươi cười liền cảm thấy e thẹn, biết rằng mình mắc mưu đối phương rồi, lập tức véo mạnh vào eo hắn một cái.
Hai người bọn ăn cơm tối xong, vốn chuẩn bị quần nhau một lúc ở trong phòng Lâm Bắc Phàm, nhưng Cam Điềm sợ đối phương sờ lâu sẽ không khống chế được, xử lý mình ngay tại đương trường thì mình há chẳng phải sẽ chịu thiệt sao? Tấm thân xữ nữ này của mình vẫn phải giữ gìn thêm một đoạn thời gian nữa, không thể giao cho đối phương nhanh như vậy được. Cho nên cô ta sau cùng chỉ hôn nhau với Lâm Bắc Phàm một lúc rồi quay về phòng mình.
Lâm Bắc Phàm kỳ thực cũng không muốn để Cam tiểu nữu ở lại trong phòng mình, dẫu sao thì mình tối nay vẫn còn có chuyện quan trọng phải làm, sao có thể để đối phương làm phiền được? Hắn sau khi quay về phòng liền nhìn xung quanh một lát, xác định không có bất kỳ ai giám thị mình thì mới cười hắc hắc, đeo một cái mặt nạ vào, nhẹ nhàng mở cửa sổ, tung mình nhảy ra ngoài.
Nếu đổi lại là Lâm Bắc Phàm trước kia, khẳng định sẽ ngã tan xương nát thịt. Có điều hiện tại "Long tu bảo điển" của hắn đã luyện tới tầng thứ năm, bản sự trên người cũng không thể khinh thường. Hai chân hắn móc vào thành cửa sổ, cả người thuận thế rơi xuống cạnh khung cửa sổ của Bạch Nhạc Huyên. Do bên trong đã kéo rèm, cho nên chỉ có thể lờ mờ thấy bên trong còn sáng đèn. Hắn túm tiểu Kim lên, để nó thổi một hơi tiên khí, chỉ thấy cửa sổ đã mở ra một cái lỗ.
Bạch Nhạc Huyên hôm nay tâm tình vốn rất tốt, nhưng bị một câu của Lâm Bắc Phàm chọc tức.
Tên hỗn đản này còn nói cái gì là tới Nam Bình thị để thăm mình, khiến mình cao hứng không thôi. Nhưng lại bị một câu của mình khiến cho buồn phiền mà không đến nữa. Điều này khiến bất kỳ một nữ nhân nào gặp phải chuyện này cũng đều bực bội một trận.
Tên hỗn đản này không phải là đầu heo chứ? Mình chỉ nói có mấy câu khách khí mà hắn lại coi là thật, hơn nữa cả ngày cũng không gọi được một cú điện thoại cho mình. Mình nếu như thấy hắn, nhất định phải cho hắn biết mặt để hắn biết Bạch Nhạc Huyên đây không phải là dễ khi phụ đâu.
Bạch Nhạc Huyên nằm trên giường, mắng Lâm Bắc Phàm một trăm lần, rất ủy khuất bĩu môi lên, nhưng không biết mình nên nói gì mới phải. Mình vì sao lại xui xẻo như vậy? Gặp phải loại bạn trai như vậy, còn không quan tâm tới mình nữa. Nếu để người khác biết một đại minh tinh như mình mà lại làm tình nhân cho người khác, khẳng định là sẽ phát điên mất.
"Bắc Phàm chết giẫm, Bắc Phàm thối tha, anh không thể gọi nổi một cú điện thoại cho tôi à? Chẳng lẽ anh ngay cả một cú điện thoại cũng tiếc rẻ chắc!"
"Tôi sau này không để ý tới anh nữa, không cho tên hỗn đản anh sờ vào tôi, khiến cho anh phải khó chịu muốn chết luôn. Hừ, nếu như anh gọi điện thoại cho tôi, nói hai ba câu dễ nghe, tôi tự nhiên sẽ tha cho anh!"
"Anh không phải là đã quên tôi rồi chứ? Cái tên lang sói anh, còn không biết giường của nữ nhân ở đâu à? Bên cạnh anh có nhiều nữ nhân như vậy, tôi sau này biết làm thế nào đây? Chẳng lẽ lại bảo tôi một mình giải quyết vấn đề đó à? Người ta không muốn nửa đời sau phải sống như quả phụ đâu."
Cô ta thấp giọng oán trách đối phương, đột nhiên nghe thấy cửa sổ vang lên tiếng động nhẹ. Nếu như là lúc bình thường, cô ta khẳng định sẽ không quá để ý, nhưng do hôm nay gió to nên cô ta đã sai người đóng kín cửa sổ, sao giờ lại phát ra tiếng động được nhỉ? Cô ta nghĩ tới đây, trong đầu hiện lên một chữ - cường đạo. Sắc mặt của cô ta lập tức biến thành trắng bệch, hai tay ôm lấy miệng, mặt mày sợ hãi nhìn về phía cửa sổ, cả người run lẩy bẩy.
Một bóng người đen xì đột ngột từ ngoài cửa sổ chui vào, thuận thế lăn trên mặt đất một vòng rồi đứng dậy.
"Ngươi, ngươi là ai? Người..." Bạch Nhạc Huyên sợ hãi hét lên.
Thế nhưng còn chưa kịp hét hết thì đã bị người ta bịt lấy miệng, nửa câu sau không thốt rồi nổi.
Lâm Bắc Phàm nhìn Bạch Nhạc Huyên ở trước mặt, mắt suýt chút nữa thì rớt ra ngoài.
Bạch lão bà của mình quá cởi mở rồi? Một mình ở trong phòng, không ngờ lại mặc hở hang như thế này, đây không phải là bắt mình phải phạm tội sao? Không ngờ chỉ mặc một cái áo ngủ trắng toát, hơn nữa cổ áo còn để lộ ra cả một mảng da thịt trắng nõn, lờ mờ có thẻ thấy hai quả bóng hình bán nguyệt bên trong. Hắn cảm thấy thằng em của mình đang lớn dần.
"Ô ô... ngươi..." Bạch Nhạc Huyên thấy mắt của đối phương có vẻ không đúng, lập tức biết ánh mắt đó đại biểu cho cái gì, sợ đến nỗi mặt trắng bệch, sử ra toàn lực hòng thoát khỏi sự khống chế của đối phương, liều mạng gọi người tới cứu.
Chẳng lẽ mình lại bị tên ác tặc này làm ô uế sao? Vậy thì mình sau này còn mặt mũi nào mà gặp Lâm Bắc Phàm nữa? Hai hàng nước mắt của cô ta bắt đầu trào ra ngoài, rơi lên hai má trắng hồng, tí tách rớt xuống đất.
Lâm Bắc Phàm thấy cảnh này liền giật nảy mình.
Mình chẳng qua là đùa vui với đối phương thôi mà, không ngờ lại tạo ra loại hiệu quả này. Hắn vội vàng cởi mặt nạ ra, rồi vội vã an ủi: "Nhạc Huyên, là anh đây, em đừng khóc, anh vừa rồi chỉ là muốn đùa em thôi mà!"
Bạch Nhạc Huyên ngây người, người trước mặt không ngờ lại là Lâm Bắc Phàm?
Cô ta cảm thấy chuyện này quá kỳ quái. Khiến cô ta trong nhất thời không phản ứng kịp, đại khái qua khoảng hơn chục giây sau cô ta mới thốt lên kinh ngạc: "Anh, anh, anh là Bắc Phàm? Anh không phải là đang ở nam thành thị ư? Anh sao lại ở Nam Bình thị được?"
Lâm Bắc Phàm ôm lấy khuôn mặt kiều diễm như hoa của đối phương, hôn mạnh lên môi đối phương một cái, vừa thưởng thức hương thơm trên môi của đối phương vừa cười nói: "Đương nhiên là ngồi máy bay tới rồi. Buổi sáng sau khi gác điện thoại của em, anh đã đặt một chiếc vé máy bay, buổi chiều liền bay tới Nam Bình thị, muốn tạo cho em một sự bất ngờ, ai ngờ..."
"Anh, anh, anh..." Bạch Nhạc Huyên tuy vẫn có chút không hiểu, nhưng đối phương thực sự là đang đứng trước mặt mình, sự nhớ nhung và oán giận mấy ngày nay của cô ta trong nháy mắt đã biến thành đau thương, nhào vào lòng đối phương, nghẹn ngào nói: "Cái tên xấu xa anh, anh còn nhớ tới em à? Anh chẳng lẽ không biết em mấy ngày nay nhớ anh đến thế nào sao? Đồ chết giẫm anh chỉ biết khi phụ em thôi, vừa tới gặp em đã muốn dọa chết em rồi. Anh có biết vừa rồi em đã có lòng muốn chết không? Em là nữ nhân của anh, em không cho phép ai được sờ vào em cả. Anh, anh dọa chết em rồi, hu hu..."
Đôi tay nhỏ của cô ta đấm lên người đối phương như mưa.
Lâm Bắc Phàm trong lòng thầm thở dài một hơi, mình đối với cô ta quả thật là có chút áy náy. Bình thường chiếu cố cô ta cũng còn lâu mới đủ. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ tiếp nhận toàn bộ thế công của đối phương.
Phát tiết được khoảng chừng năm sáu phút, nước mắt của Bạch Nhạc Huyên mới từ từ vơi dần, khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt mỹ lệ gợi tình nhìn đối phương, e thẹn nói: "Đồ xấu xa, anh chỉ biết khi phụ em thôi!"
Cô ta nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt, khôi phục lại vẻ đoan trang hiền thục bình thường.
"Khi phụ em? Anh sao lại khi phụ em chứ? Cũng tại em thôi, mặc ít như thế này, rõ ràng là muốn câu dẫn anh phạm tội mà. Khiến lòng anh ngứa ngáy rồi đây này!"
Lâm Bắc Phàm thấy cô ta đã khôi phục lại như bình thường, lời nói cũng bắt đầu dâm dê dần.
"Đồ đáng ghét, ai muốn câu dẫn anh chứ? Người ta không biết anh đột nhiên tới Nam Bình thị, buổi tối đi ngủ tất nhiên là phải mặc ít đi một chút rồi. Anh cho rằng em sẽ bọc kín như một cái bánh trưng rồi đi ngủ chắc?"
Bạch Nhạc Huyên trợn mắt lên.
"Vậy hiện tại chẳng phải là sẽ bớt việc đi sao?" Lâm Bắc Phàm mặt mày dâm dục ôm lấy thân hình yêu kiều của đối phương, bắt đầu sờ mó.
"Anh xấu xa quá, vừa gặp người ta đã lại nghĩ tới chuyện này rồi!"
Bạch Nhạc Huyên hừ một tiếng, nhưng không cản trở ma chưởng của đối phương, lại cảm thấy tim mình cũng bắt đầu đập nhanh hơn. Ham muốn tình dục đã lâu chưa được đáp ứng bắt đầu ùa ra.
"Vậy em không muốn à?"
Lâm Bắc Phàm hôn lên rái tai của đối phương, thẽ thọt nói.
"Muốn..." Thân hình của Bạch Nhạc Huyên lại run lên một cách mất tự chủ, giọng nói cũng bắt đầu run run, hai má đỏ rực, đã động tình rồi.
Mấy tối gần đây cô ta không sao ngủ được, cứ nghĩ tới cảnh mình và Lâm Bắc Phàm ân ái nhau không ngừng ở trên giường là liền cảm thấy bụng dưới của mình giống như là có lửa đốt, hơn nữa bên dưới cũng bắt đầu ươn ướt, khiến cô ta rất khó chịu. Hiện tại thấy đối phương ở ngay trước mặt, thì việc gì phải che giấu nữa? Cô ta hung hăng hôn môi đối phương, thủ thỉ: "Bắc Phàm, em nhớ anh lắm. Mấy ngày nay em không lúc nào là không nghĩ tới anh, yêu em đi!"
Lâm Bắc Phàm tự nhiên là không cự tuyệt lời mời chào của đại minh tinh này. Hắn ôm lấy đối phương rồi lăn xuống giường.
"Cộp cộp cộp..."
Khi hai người đang chuẩn bị bắt đầu một cuộc chiến tranh thế giới thì nghe thấy cửa phòng có tiếng gõ khe khẽ, khiến Bạch Nhạc Huyên bất mãn ngồi dậy, vỗ nhẹ lên cái tay đang tác quái trên người mình của Lâm Bắc Phàm, lớn tiếng hỏi: "Ai đó?"
"Nhạc Tuyên, có chuyện gì vậy? Chị vừa rồi hình như nghe thấy bên trong phòng em có tiếng động!"
Bền ngoài truyền tới tiếng của chị Phương.
Bạch Nhạc Huyên hít sâu một hơi, nói: "À, chị Phương, em vừa rồi nằm mơ thấy ác mộng thôi, không có chuyện gì đâu, em đã chuẩn bị ngủ rồi!"
"Em mơ thấy ác mộng ư? Haizzz, làm chị sợ quá, chị còn cho rằng là xảy ra chuyện gì nữa!"
Giọng của chị Phương bình tĩnh hơn nhiều.
Bạch Nhạc Huyên nghe thấy chị Phương không nói gì nữa thì liền trợn mắt lườm Lâm Bắc Phàm, oán trách: "Tại anh đấy, khiến người ta khóc!"
"Vậy anh hiện tại..." Lâm Bắc Phàm thuận thế áp đối phương xuống hạ thể của mình.
"Hiện tại anh phải bồi thường em, phải bồi thường thật tốt mới được. Nếu em không hài lòng, anh đừng hòng rời khỏi đây!" Bạch Nhạc Huyên nói một cách động tình.
Theo một tiếng rên khẽ, bên trong truyền ra tiếng kẽo kẹt, đan vào nhau tạo thành khúc nhạc mỹ diệu.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trong phòng của Bạch Nhạc Huyên, hai thân thể trần truống đan vào nhau, chăn ga lộn xộn chứng minh cho màn mưa gió đêm qua. Hai tay Bạch Nhạc Huyên ôm chặt lấy thân thể của Lâm Bắc Phàm, cả người giống như là con bạch tuộc tám vòi, bám chặt lên người đối phương, ngay cả một chút cố kỵ cũng không có. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ là vẻ thỏa mán tới cực độ. Mà hai tay của Lâm Bắc Phàm cũng đồng dạng không chút khách khí đặt lên cặp ngực đồ sộ của đối phương, khóe miệng vẫn còn vương nụ cười dâm dục.
"Nhạc Huyên, trời sáng rỡ rồi, em sao vẫn còn ngủ vậy?"
Đúng vào lúc này, chị Phương đẩy cửa từ bên ngoài bước vào. Vừa mới nói được hai câu thì bị cảnh ở trước mặt khiến cho ngớ ra. Chị ta há hốc miệng, đầu óc triệt để mất đi phản ứng.
"Chị Phương, giờ còn sớm mà, chị để em ngủ thêm một lát đi!"
Bạch Nhạc Huyên vừa mơ một giấc mơ đẹp, mơ thấy mình cùng Lâm Bắc Phàm làm chuyện đó ở trên giường, sự cường hãn và dũng mãnh của hắn khiến cô ta suýt chút nữa chết vì quá thoải mái. Vào lúc này bị người ta làm phiền, tất nhiên là mặt mày không được vui vẻ. Cô ta mơ hồ mở mắt ra, thấy chị Phương đang kinh ngạc nhìn mình, cô ta cũng hơi ngây người, thuận theo ánh mắt chị ta mà nhìn, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng.
Lâm Bắc Phàm hiện tại đang trình hiện hình chữ đại, lõa lồ nằm trên giường, cái thứ bên dưới vẫn dựng đứng rất ngạo nghễ, giống như là gật đầu chào hỏi với họ vậy, nhìn vô cùng dữ tợn, vô cùng rõ ràng.
Bạch Nhạc Huyên lúc này mới nhớ lại cảnh phát sinh đêm qua, mặt đỏ bừng, thấp giọng lẩm bẩm: "Chị Phương, Bắc Phàm tối qua vừa tới Nam Bình thị, chúng em, chúng em..." Chị Phương rất nhanh liền từ trong kinh ngạc tỉnh lại, má cũng đỏ hây hây, gắt gỏng nói: "Nhạc Huyên, em cũng thật là, Bắc Phàm tới mà không nói cho chị một tiếng. Chị, chị ra ngoài trước đây, các em cứ làm tiếp đi!"
Chị ta thấy vậy cũng có chút tâm hoảng ý loạn, vội vàng quay người đi ra, ngay cả mình nói gì cũng không biết.
Bạch Nhạc Huyên không ngờ mới sáng sớm đã xuất hiện cảnh này, áng mây hồng trên má vẫn chưa tan đi, ngồi ngây ngốc ở đó nhìn Lâm Bắc Phàm đang phát ra tiếng phì phò, không nhịn được liền giơ tay lên, vỗ vào thằng em xấu xa của hắn một cái.
Không ngờ Lâm Bắc Phàm đột nhiên mở bừng mắt, đương trường nhìn thấy động tác của Bạch Nhạc Huyên, hắn cười hắc hắc, nói: "Không ngờ Nhạc Huyên của anh lại đói khát như vậy. Sáng sớm mà đã muốn vận động rồi!"
Bạch Nhạc Huyên xấu hổ, không ngờ động tác của mình lại bị đối phương phát hiện. Cô ta giảo biện nói: "Anh chỉ nói linh tinh, ai đói khát chứ? Em, em không có..." Cô ta cảm thấy mặt mình đỏ rực, giống như là mây hồng vậy.
Lâm Bắc Phàm nào có để cho cô ta biện giải, như hổ đói vồ mồi, nhào tới vật đối phương xuống giường. Sau khi gió mưa qua đi, mặt Bạch Nhạc Huyên càng hồng hào hơn, nhìn càng thêm mê người. Cô ta hiện tại cả người mềm oặt, ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích nổi, giống như là sợi bún vậy, tựa sát vào lòng đối phương.
Tên hỗn đản này cũng quá lợi hại rồi? Mới sáng sớm đã chơi mình hai lần, sau này nếu chỉ có một mình mình, thực sự là có chút không chiều nổi hắn, không biết hắn mỗi ngày ăn cái gì mà ở phương diện này lại lợi hại như vậy.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười hôn lên môi đối phương một cái, nói: "Nhạc Huyên ngoan, em sao rồi?"
"Anh còn cười nữa à, anh có phải là mấy ngày rồi không chạm vào nữ nhân không? Tối qua muốn em bốn lần, sáng nay lại thêm hai lần. Anh có phải là muốn dày vò em đến chết mới cam tâm không?"
Bạch Nhạc Huyên khó lắm mới lấy lại được một chút khí lực, dồn hết sức vừa nhéo vừa cấu hông đối phương, đòi lại hết khi phụ vừa rồi phải chịu đựng mới thôi.
Lâm Bắc Phàm không thể không cầu xin tha thứ, còn giả vờ bộ dạng đáng thương, lúc này mới để Bạch Nhạc Huyên buông mình ra.
"Được rồi, anh hiện tại có thể nói rồi đó? Anh từ xa tới Nam Bình thị này tìm em rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Bạch Nhạc Huyên dang hai tay ra chủ động ôm lấy cổ đối phương, khuôn mặt trắng nõn ép sát vào mặt đối phương, cười tủm tỉm hỏi.
"Không phải là tìm em để làm cái này sao?" Lâm Bắc Phàm dâm dê nói, hai tay lại bấu vào đỉnh núi cao vút của đối phương.
"Anh có nói hay không hả?"
Bạch Nhạc Huyên gạt tay đối phương ra, tức giận nói.
Lâm Bắc Phàm vội vàng cầu xin tha thứ: "Anh nói, anh nói. Kỳ thực mấy ngày nay, anh ở nam thành thị có phát sinh một ít chuyện nhỏ, nhưng không thể giải quyết được nên muốn tới chỗ em trốn!"
"Phát sinh chuyện gì?" Bạch Nhạc Huyên ngây người hỏi: "Anh làm gây họa gì rồi à?"
Câu này khiến Lâm Bắc Phàm nghẹn lời, một lúc lâu vẫn không nói được gì. Đại khái qua khoảng hơn chục giây hắn mới bực bội nói: "Cái gì mà gây họa? Chẳng lẽ anh là một người thích gây họa lắm à?"
"Phải, anh không phải là người thích gây họa thì còn ai thích gây họa nữa? Anh mau nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?"
Bạch Nhạc Huyên không ngờ đối phương lớn vậy rồi mà còn so đo như thế, vội vàng hôn một cái lên mặt hắn, cười hi hi hỏi.
"Vốn là..." Lâm Bắc Phàm bèn đem chuyện đã xảy ra kể lại một lượt.
"Hả? Không ngờ còn có loại chuyện này? Tuy thân phận của anh không quang minh chính đại gì cho lắm, nhưng chắc cũng không dính líu gì tới xã hội đen chứ? Đinh Mặc Mặc này sao có thể phán xét lung tung được?"
Bạch Nhạc Huyên tất nhiên là hướng tới nam nhân của mình, lập tức nói với vẻ phẫn hận bất bình.
"Đúng vậy, hiện tại những tên phóng viên đó giống như là ruồi vậy, mỗi ngày đều lòng vòng ở bên ngoài KV, tựa hồ như là không tìm thấy anh thì không bỏ qua. Anh chính vì thế mà buồn bực quá, cho nên tới chỗ em cho khuây khỏa!"
Lâm Bắc Phàm bày ra bộ dạng bất cần.
"Thôi đi, anh mau nói đi, cần em giúp cái gì?" Bạch Nhạc Huyên trợn mắt lên lườm hắn.
"Hắc hắc, kỳ thực cũng không có gì lớn cả, chính là xem em mấy ngày nay có rảnh hay không, thuận tiện dạo chơi ở nam thành một chút..." Lâm Bắc Phàm cợt nhả nói.
"Chỉ là dạo chơi thôi ư?"
Bạch Nhạc Huyên và hắn ở cùng nhau cũng một đoạn thời gian rồi, làm gì có chuyện không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì? Lập tức mỉm cười hỏi lại.
"Thuận tiện mở một cuộc biển diễn luôn đi!" Lâm Bắc Phàm thấy mưu kế của mình đã bị đối phương lột trần, có chút xấu hổ cười nói.
Bạch Nhạc Huyên quay đầu lại, hơi ngẩng lên, mìm cười nhìn chằm chằm vào hắn, không nói câu nào.
Lâm Bắc Phàm bị đối phương nhìn cho cả người ngứa ngáy, giống như là có một ngàn con sâu bò trên người vậy, khiến hắn cảm thấy rất không thoải mái. Hắn vội vàng cười khan hai tiếng: "Nhạc Huyên, em cũng biết mà, anh chỉ là lâm thời nghĩ tới biện pháp này thôi. Chỉ là vì hấp dẫn sự chú ý của những phóng viên đó chứ không có ý gì khác. Nếu em không đồng ý thì anh sẽ nghĩ biện pháp khác.
Bạch Nhạc Huyên lật người lên, ngồi trên người hắn, cúi xuống hôn lên môi đối phương, cười nói: "Ngốc ạ, anh là nam nhân của em, giúp anh chút chuyện thì có vấn đề gì đâu? Em cao hứng lắm, cao hứng vì khi anh gặp chuyện, người đầu tiên mà anh nghĩ tới là em. Thế mà anh cho rằng em tức giận à? Anh thật là đáng yêu quá!"
Lâm Bắc Phàm ngây người, đáng yêu? Dùng từ này để hình dung mình ư? Hình như hơi thái quá thì phải?
Bạch Nhạc Huyên cảm thấy cái thứ ở phía dưới của đối phương lại lờ mờ động đậy, cô ta giật nảy mình. Mình tuy có khát vọng với tình ái, nhưng liên tục làm với hắn chục lần, hiện giờ đã bão hòa rồi. Nếu còn làm nữa thì mình sẽ bị dày vò chết mất. Cô ta vội vàng bò xuống, đỏ mắt giận dỗi nói: "Cái đồ xấu xa này, lại muốn làm chuyện xấu rồi!"
"Anh đâu có muốn làm chuyện xấu đâu? Không phải là em làm cho lòng anh ngứa ngáy à?"
Lâm Bắc Phàm mê mẩn nói.
"Đồ đáng ghét!"
Bạch Nhạc Huyên không hề phản cảm với những ời này của hắn, dẫu sao thì giữa tình nhân những khuyết điểm này đều có thể lý giải được. Cô ta lại hôn đối phương một cái, nói: "Được rồi, mau dậy đi, để lát nữa chị Phương không cười em. Em tắm rửa cái đã, vừa rồi bị anh khi phụ lâu như vậy, cả người khó chịu lắm!"
"Vậy chúng ta tắm uyên ương đi!"
Lâm Bắc Phàm ôm lấy eo đối phương, trong tiếng kinh hô của đối phương bế thẳng vào trong nhà tắm.
Nửa tiếng sau Lâm Bắc Phàm mới lén lút trở về phòng của mình thì nghe thấy tiếng gõ cửa, vô cùng náo nhiệt. Hắn vội vàng mở cửa thì thấy Cam Điềm mặt mày phẫn nộ đứng chống nạnh trước cửa phòng hắn, hai mắt lấp lánh hàn quang, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta: "Anh mới sáng sớm đã đi đâu vậy? Em gõ cửa tám lần mà không nghe thấy anh mở cửa."
Lâm Bắc Phàm toát mồ hôi.
Mình và Bạch Nhạc Huyên quần nhau cả buổi sáng, hiện tại đã hơn chín giờ rồi, chẳng trách nha đầu này lại tức giận như vậy? Hắn vội vàng cười trừ: "Em nói linh tinh gì vậy? Anh tối qua lên mạng chơi nên thức khuya, đừng nó là em gõ cửa, cho dù là địa chấn cấp tám anh cũng chả tỉnh. Có điều nói đi cũng phải nói lại, em sáng sớm tìm anh làm gì vậy?"
"Nói thừa, sáng sớm tìm anh, trừ rủ đi ăn ra thì còn làm gì nữa?"
Cam Điềm tỏ vẻ như anh sao ngu quá vậy?
"Hả?" Lâm Bắc Phàm há hốc miệng, trán toát mồ hôi.
Cô bé này cũng ngưu B quá đi? Tuy mình sờ cô ta mấy cái, nhưng không ngờ lại chuẩn bị ăn chùa uống chùa của mình mấy ngày. Phần đảm lượng và dũng khí này khiến mình bộ phục vạn phần. Nếu đổi lại là cô gái khác, tựa hồ như không hào sảng như vậy.
Cam Điềm thấy vẻ mặt này của hắn, má hồng lên, hờn dỗi nói: "Người ta hiện tại không có công việc, đương nhiên phải ăn của anh, ở của anh rồi. Đợi em tìm được một công việc, em tự nhiên sẽ báo đáp anh. Hơn nữa, anh hôm qua sờ người ta lâu như vậy rồi, mời ăn mấy bữa cơm thì có vấn đề gì đâu?"
Lúc cô ta nói tới câu sau cùng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, cảm thấy mình sao giống lại nữ nhân bán mình vậy? Không ngờ lại dùng loại phương pháp này để uy hiếp đối phương?
Lâm Bắc Phàm vội vàng ngáp một cái: "Không phải là một bữa cơm thôi sao, anh vừa rồi kinh ngạc em sáng sớm đã tới tìm anh, không ngờ chỉ là vì một bữa cơm, anh cho rằng là có đại sự gì chứ? Đi, chúng ta đi ăn sáng nào, hiện giờ đã chín rưỡi rồi, không thể tính là cơm sáng nữa. Thôi mặc kệ anh no bụng là việc đầu tiên!"
"Yeah!"
Cam Điềm lập tức vui vẻ nhẩy cẫng lên, ôm lấy cổ đối phương, hôn một cái lên mặt hắn.
Khi Lâm Bắc Phàm và Cam Điềm tới tới đải sảnh ở tầng một dùng cơm, không ngờ Bạch Nhạc Huyên cũng đang ăn ở đó. Có điều xung quanh còn có mấy tên vệ sĩ đi theo, khiến cho rất nhiều khách nhân đều ngước nhìn. Có điều khi thấy hắn không ngờ lại dẫn một tiểu muội muội tới ăn cơm, lập tức nổi ghen. Khóe miệng nhếch lên cao, chắc có thể treo được một lọ dầubên trên, mắt không ngừng chiếu ra ánh sáng ai oán, khiến tim Lâm Bắc Phàm nhảy lộp bộp.