Chương 481: Tức giận



Lâm Bắc Phàm vốn chẳng có hứng thú gì lắm với mấy cái chuyện nhàn rỗi này, cuối cùng trên thế giới mỗi ngày đều có thêm nhiều chuyện bất bình, mình lại không phải là siêu nhân đỏ tỏ vẻ không có chuyện gì, nhưng khi nghĩ đến trưởng tòa soạn nói xấu mình nghiêm trọng vậy, còn bảo một cô bé đến ám sát mình, coi mình như một tên đại ma vương hỗn thế, tức phát nghẹn, không làm gì, thế sao bị tai họa như này giáng xuống?



Đinh Mặc Mặc cũng làm bộ mặt tủi thân gật đầu nói: “Anh ta thực là quá ác…” Đôi mắt của cô rưng rưng nước mắt, đôi mắt ấy nhìn Lâm Bắc Phàm, như coi anh ta là ân nhân cứu mạng của mình.



Lâm Bắc Phàm thấy bộ dạng của cô, mình lại không phải là chúa cứu thế, sao người nào cũng mong muốn ký thác lên con người mình vậy? Anh ta ấp úng nói: “Điều này dường như thuộc về chuyện nội bộ của toàn soạn báo các người, tôi không biết”.



“Nhưng họ lợi dụng tôi, làm cái chuyện trời không dung ấy, lẽ nào…lẽ nào…” Đinh Mặc Mặc căm phẫn vung mạnh đôi tay trắng ngần, tỏ vẻ bất mãn.



“Nhưng cô hành thích tôi, là chuyện trời dung hả?”



Lâm Bắc Phàm uất ức hỏi lại.



“Cái này…” Đinh Mặc Mặc bỗng nhớ tới mình và đối phương vẫn là lần đầu gặp mặt, thậm chí còn dùng dao hoa quả chọc đối phương, giờ là thế cục đối địch, người ta sao có thể giúp mình đây? Cô nghĩ đến đây, môi mấp máy, suýt nữa thì khóc, tự thấy khó khăn lắm mới tìm được công việc này, thực là hẫng hụt.



Long Yên Nguyệt nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt bất mãn nói: “Anh cũng thật là, nhàn rỗi hết việc thích làm loạn lên, nếu muốn gây chuyện thị phi, giờ nhìn thấy Mặc Mặc như vậy, anh sao có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ?”



Lâm Bắc Phàm không nhịn được ho khan một tiếng: “Cô như là hung thủ, đây là bao che tội phạm đấy?”



Long Yên Nhật trừng mắt nói: “Anh không phải là hết việc đấy chứ? Mặc Mặc sao mà là hung thủ được? Cho dù em không quan tâm, lần này nếu anh không giúp Mặc Mặc thì em và anh đoạn tuyệt tất cả mọi mối quan hệ!”.



“Tất cả mối quan hệ?”



Lâm Bắc Phàm nghiêng đầu hỏi.



“Không sai chút nào”.



Long Yên Nhật gật đầu rất chắc chắn.



“Thế nếu như anh giúp cô ấy, thì mỗi quan hệ của chúng ta chẳng phải là…” Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm nói.



“A, anh…” Má Long Yên Nhật ửng đỏ, không ngờ đối phương lại tóm được nhược điểm của mình, tuy quan hệ của cô và Lâm Bắc Phàm đã công khai, nhưng thiếu nữ thì hay rụt rè và ngượng ngùng, vẫn chưa chính diện đồng ý.



Lâm Bắc Phàm mặt trơ tráo nói: “Nếu em không đồng ý, thì anh cũng không muốn nhúng tay vào, anh không phải là tên nhàn rỗi, chi bằng ở trong phòng bệnh đợi, đọc tiểu thuyết, nghe tí nhạc còn thoải mái!”



“Anh, anh, anh…” Long Yên Nhật không ngờ đối phương lại để tâm mấy chuyện vặt vãnh, giận sôi người mà vẫn nở nụ cười, nếu không phải mình giờ ra tay không tiện, chắc chắn ta sẽ cho đối phương vài cú đấm cho anh ta biết thế nào là lễ độ.



Lâm Bắc Phàm ngáp một cái, lắc lư hông, ưỡn ngực, nhìn ra bên ngoài nói: “Anh đói rồi, anh phải đi ăn gì đã…”



“A, em, em đồng ý anh là được chứ gì?”



Lâm Bắc Phàm vội nói: “Đồng ý gì cơ?”



Long Yên Nhật liền nói: “Em, em, em…” Long Yên Nhật hơi đỏ, vô cùng xấu hổ, hít một hơi hạ quyết tâm nói: “Em đồng ý tạm thời là bạn gái anh, đó chẳng phải sao?”



Cô trợn tròn mắt nhìn đối phương.



“Cũng không khác là mấy”.



Lâm Bắc Phàm gật gù đắc ý, sau đó nhìn Đinh Mặc Mặc đứng đờ người ở bên kia nói: “Đây là Mặc Mặc, cô muốn giải quyết việc này sao đây? Bảo tôi tìm mấy người lại đập tòa soạn báo hay là đánh trưởng tòa soạn của các cô thành con tôm đây?”



“Đánh thành con tôm?”



Đinh Mặc Mặc kinh ngạc hỏi.



“Đúng vậy, con tôm?”



Lâm Bắc Phàm cười ha ha.



Đinh Mặc Mặc ngẩn người sau đó cũng cười khanh khách nói: “Anh cũng hay ho đấy nhỉ, lời như vậy mà cũng nói ra được, họ tuy không đúng, nhưng cũng không cần phải như vậy? Tôi, tôi chỉ cảm thấy không công bằng mà thôi”.



“Thế tôi bảo người đến đánh họ thành con thiên nga trắng, như vậy được chứ?”



Lâm Bắc Phàm cười nói.



“Thành thiên nga trắng, lại là cái gì đây?”



Đinh Mặc Mặc trợn trừng mắt, nghi ngờ nói.



“Toàn thân được buộc bằng vải, thì không phải thành thiên nga trắng sao?”



Lâm Bắc Phàm cười nói.



“Anh, ồ, xem ra anh cũng thật là giống như người ta nói, là một tên đàn ông mãi mãi sẽ không chịu thiệt, vì hai người con gái, thực dám bỏ mạng người, lần này tìm anh, coi như tìm nhầm người rồi”.



Đinh Mặc Mặc tức giận nói.



Nụ cười trên khuôn mặt Lâm Bắc Phàm dần tắt, nhìn chằm chằm vào Đinh Mặc Mặc, nói rạch ròi từng chữ: “Tìm nhầm người? Cô thấy cách của tôi không đúng? Thế mời cô nói cho tôi hay, cái gì là đúng? Cái gì là sai? Lẽ nào cô bình thường vô duyên vô cớ đến mưu hại người khác, hơn nữa sau khi lợi dụng xong bị vứt bỏ, đó được gọi là đúng sao? Suy nghĩ của cô thật ngây thơ đấy, còn rất ngu ngốc nữa, ngu nhưng vẫn đáng yêu. Tôi có thể nói rõ cho cô hay, cái xã hội này vốn dĩ không không bằng, có quyền có tiền thì có thể khống chế tất cả, thậm chí có thể khống chết được dư luận, nói xấu thành tốt, nói tốt thành xấu, nếu cô không như vậy cô chỉ có thể bị ức hiếp. Ban đầu nếu tôi không làm như vậy, sợ hai cô sớm đã bị tên công tử thị trưởng căm ghét rồi, cho nên tôi không có cách nào khác”.



“Anh, anh”. Đinh Mặc Mặc kinh ngạc nhìn đối phương.



Những lời mà đối phương nói, hoàn toàn là hai thứ khái niệm mà cô chưa từng học được, nhưng anh ta nói cũng có lý, nếu không phải mình không quyền không tiền, lại không muốn dùng cơ thể mình đổi lấy thứ khác, thì sao rơi vào bước đường ngày hôm nay? Nhưng như vậy, đối với cô mà nói, có thể là tai nạn đột ngột.



“Hoặc là trên thế giới này chỉ có mình cô suy nghĩ đơn giản như vậy, bị người ta bán đứng xong, chỉ có thể tức giận, như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa? Xem chừng trưởng tòa soạn báo của các cô đang thầm cười khẩy đấy, trong mắt anh ta, cô chẳng qua chỉ là một quân cờ bị lời dụng thôi, có cũng được mà không cũng được, ai có thể nói gì đây? Ai dám nói gì đây? Nào thì pháp luật đâu, công bằng đâu? Đây chẳng qua chỉ là thứ lừa đảo người ta mà thôi, tôi dám nói, giống như cô không biết, chắc chắn chẳng có ai thương hại cô cả, nhiều nhất cũng chỉ là đề tài nói chuyện phiếm của họ sau bữa cơm dùng trà mà thôi!”



Lâm Bắc Phàm cười.



“Cái này, cái này…” Đinh Mặc Mặc vẫn muốn phản bác lại vài câu, nhưng cô phát hiện ra lời nói của mình cũng chỉ thảm thương như thế, không có hơi như vậy, cảm thấy đối phương nói đều đúng, mình mấy ngày ngày khổ, không ai giúp mình, cũng không ai để ý tới mình, lời cần trách chỉ có thể trách mình chẳng có chút bản lĩnh nào.



Long Yên Nhật thấy Đinh Mặc Mặc đứng lặng người, vội liếc Lâm Bắc Phàm một cái, sau đó khẽ nói: “Mặc Mặc, Bắc Phàm tuy nói có chỗ hơi quá, nhưng chúng đều là sự thực, có vài chuyện, không đơn giản như cô nghĩ đâu”.



Đinh Mặc Mặc nhìn thấy ánh mắt Long Yên Nhật, cũng biết có vài chuyện không phải một hai câu thì có thể nói rõ, mà mình chẳng qua chỉ là một trong vô số những quân cờ mà thôi. Cô chỉ có thể quay đầu, mang theo hàm ý xin lỗi nói với Bắc Phàm: “Phàn tiên sinh, vừa nãy thực sự là xin lỗi, tôi, tôi không có ý gì đâu”.



Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói: “Biết sai là được rồi, ngốc ạ”.



“Ngốc ạ?”



Đinh Mặc Mặc tức giận, nhưng giờ mình đang bị trong thế yếu, không thể đối kháng lại đối phương, chỉ có thể hung hăng trừng mắt liếc một cái, tỏ vẻ bất mãn.



Lâm Bắc Phàm lập tức hỏi cụ thể tình hình của vị trưởng tòa sạn báo, rồi gọi điện cho Trương Minh Thắng, thuật đại khái lại sự việc một lượt, ai biết được Trương Minh Thắng cũng đã sớm biết tin, chỉ là sợ ảnh hưởng đến tinh thần của Lâm Bắc Phàm cho nên chưa dám nói ra, giờ nghe thêm chuyện, liền nổi trận lôi đình: “Hừ, tên trưởng tòa soạn báo ấy là một tên cặn bã, đến cái sự việc như vậy mà cũng làm được, hôm nay tôi nếu không cho anh ta trắng mắt ra nhìn thì Trương Minh Thắng tôi họ theo anh ta. Lão Đại, đợi tôi một lát, tôi lập tức sẽ đi tìm anh!”



Lâm Bắc Phàm cúp điện thoại, nhếch miệng nói: “Trương Kiến Nhân? Đúng là tên tiện nhân bỉ ổi, lần tay tao sẽ xem xem mày cuối cùng có bao nhiêu bỉ ổi”



“Trương Kiến Nhân? Sao lại có cái tên ấy xuất hiện ở đây? Khôi hài thật”.



Long Yên Nhật cũng không nhịn được cười rộ lên.



Lâm Bắc Phàm mặt bỗng biến sắc, dường như đang nghĩ gì đó, run giọng nói: “Chỉ sợ, Vi Nhi cũng biết chuyện này rồi!”



Anh ta cuối cùng hiểu tại sao Liễu Vi có tâm sự nặng nề, hơn nữa gặp mình rất ít, hóa ra cô ấy đang giúp mình giải quyết vài phiền phức này. Anh ta nghĩ đến đây, tay nắm chặt, chửi thề Trương Kiến Nhân vài câu, kẻ mang đến cho anh ta bao sự phiền toái, cũng vì Liễu Vi giờ mà lo lắng, hận một nỗi không qua ngay được xem xem Liễu Vi giờ ra sao, có vì tin này mà bị rối loạn gì không.



“Cái gì? Chị Vi Vi ư? Thế chẳng phải nói là…” Long Yên Nhật nghĩ đến đây, sợ hãi nhảy dựng lên, có cảm giác chuyện này hơi quá, theo như tính cách của chị Vi Vi, chắc chắn sẽ biện giải cho Lâm Bắc Phàm, đó chẳng phải để cho dư luận xã hội rùm beng sao? Tâm huyết của Vi Vi tỷ mấy năm nay ơi.



Đinh Mặc Mặc thấy hai người họ tinh thần lo lắng, vội nói: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?”



Mặt Lâm Bắc Phàm trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thực sự đã xảy ra chuyện rồi”.


Lãng Tích Hương Đô - Chương #479