Chương 452: Ngân Hồ.



Bốn người bọn Lâm Bắc Phàm nghe thấy nàng ta nói những lời này, đều lắc đầu cười.



Xem ra bang phái đối phương vừa mới thành lập thời gian còn thiếu, cũng không có kinh nghiệm hắc đạo, nên mới bày ra bộ dáng như vậy, hơn nữa tốc độ lại chậm, nếu như gặp phải lão hồ ly trong hắc đạo, sợ rằng người ta đã sớm chuồn mất rồi, đâu có ở chỗ này mà chờ bọn họ tập hợp nhân mã?



Mộc Tiểu Yêu cười khanh khách nói:" Chị gái, không bằng lại đây ngồi, đứng làm gì cho mệt!" Bản thân nàng vốn là thân con gái, nhưng lại quản lý một bang phái to như vậy, cũng có một chút cảm giác lẻ loi, chỉ là nhìn thấy người con gái trước mặt này đồng dạng cũng đảm đương trách nhiệm quản lý một bang phái, trong lòng dĩ nhiên xuất hiện cảm giác đồng bệnh tương liên, ngay cả một chút địch ý cũng không có, ngược lại muốn cùng đối phương trở thành đôi bạn tốt.



Người con gái kia có chút ngẩn ra, nàng nhìn ra tiểu cô nương so với bản thân còn nhỏ hơn vài tuổi này dường như có chút lai lịch, chẳng lẽ nàng chính là lão đại trong bốn người bọn họ? Điều này làm sao có thể? Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có tiểu cô nương lợi hại như vậy? Nàng suy nghĩ một chút, nhưng làm thế nào cũng không hiểu rõ. Nàng cau mày nói:" Các vị vừa rồi vì sao đánh người của tôi?"



"Bọn họ? Bọn họ bảo chúng tôi cút, chúng tôi không muốn đi, nên đánh lại!"



Mộc Tiểu Yêu nhún vai, rất bất đắc dĩ nói, bất quá vẫn nghịch ngợm hướng về đối phương làm mặt quỷ.



Người con gái kia nghe vậy, lại nhìn một chút cái quán ăn vặt ngay ngã tư đường này ngay cả một người khách nhân cũng không có, làm sao biết được thủ hạ của mình mới vừa rồi làm chuyện gì? Nàng khẽ nhíu mày lại, quát lên:" A Long, bọn mày mới vừa rồi làm chuyện gì ở đây?"



Cái tên lưu manh tóc hồng kia từ bên trong đám người đi ra,vội vàng thấp giọng nói:" Đại tỷ, chúng tôi, chúng tôi mới vừa rồi..."



Người con gái kia giơ tay phải lên, hướng về tên lưu manh tóc hồng tát một cái bạt tai, tức giận nói:" Mày đúng là không tệ, ngay cả lời tao nói cũng không nghe, mày có phải là muốn tạo phản không? Xem ra Ngân Hồ bang chúng tao không lưu được mấy người như mày."



Sắc mặt A Long đột nhiên đại biến, cả người có chút run rẩy, phảng phất như ở trong hầm băng vậy, vội vàng cầu khẩn nói:" Đại tỷ, em sai rồi, cầu chị cho em một cơ hội!"



Phù một tiếng, hắn trực tiếp quỳ rạp xuống đất, hướng về phía đối phương liên tục dập đầu.



"Tao đã cảnh báo với bọn mày, không nên khi dễ dân chúng bỉnh thương, nhưng mà bọn mày? Bọn mày hết lần này tới lần khác không nghe, hôm nay tao không cho bọn mày biết tay, thì Ngân Hồ tao sao còn có thể đặt chân ở Bắc thành này?" Người con gái kia lạnh lùng nói.



Lâm Bắc Phàm nhịn không được kinh ngạc nói:" Ngân Hồ? Cái tên không tệ, có hương vị nữ nhân!"



Đám bang chúng trong Ngân Hồ bang đều biến sắc, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh. Tiểu tử này có phải là ngu ngốc hay không? Không nhìn thấy lão đại của mình hiện tại đang rất tức giận sao? Vậy mà dám nói ra những lời này, nhớ kỹ lần trước có một tiểu tử rất ra vẻ khen ngợi cái tên này rất có hương vị nữ nhân, kết quả tiểu JJ của đối phương bị một cước đá nát, hoàn toàn biến thành một tên thái giám mới trên thế giới này, thật không ngờ còn có nhiều người không sợ chết như vậy.



Người con gái kia khẽ cau mày, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên người Lâm Bắc Phàm:" Là anh?"



"Là tôi!" Lâm Bắc Phàm rất hữu hảo hướng đối phương bắt chuyện một tiếng.



"Cái tên Ngân Hồ này thật sự rất có hương vị nữ nhân sao?" Trên mặt Ngân Hồ xuất hiện một nụ cười mê người, phảng phất như hoa bách hợp nở rộ vậy, làm cho nam nhân trên đường thiếu chút nữa hóa đá.



"Uh, cũng không tệ, rất thích hợp với cô!" Lâm Bắc Phàm không biết sống chết nói.



Tay trái Ngân Hồ giơ lên, ba thanh phi đao từ trong tay nàng bắn đi, hướng về gương mặt của Lâm Bắc Phàm bay đi.



Ba người Mộc Tiểu Yêu, Tiếu Tân cùng Thường Chi Đào đều kinh hô:" Lão đại, cẩn thận!"



Lâm Bắc Phàm từ lúc đối phương nói chuyện với mình, đã lưu ý, cho nên hai tay hắn cũng đồng thời giơ lên, kẹp lấy chuôi ba thanh phi đao đó, liên tục than:" Tôi còn tưởng rằng Tiểu Lý Phi Đao trong tiểu thuyết của Cổ Long là hư cấu, xem ra thật sự là có người như vậy, bất quá tôi không biết có cần phải gọi cô một tiếng là Tiểu Ngân Phi Đao không? Công phu không tệ, may mắn là tôi, nếu đổi lại là người khác, sợ rằng trên mặt đã sớm xuất hiện ba cái lỗ thủng rồi."



Ngân Hồ sắc mặt cả kinh, nàng thật không ngờ đối phương trong khoảng cách ngắn như vậy, dĩ nhiên còn có thể tiếp được phi đao của mình, xem ra công phu của đối phương mạnh hơn bản thân rất nhiều, nàng hướng Lâm Bắc Phàm ôm quyền, cười nói:" Không biết các hạ xưng hô thế nào?"



"Tôi? Là một tiểu nhân vật thôi, không có gì hay ho cả, không nói cũng được!"



Lâm Bắc Phàm đem ba thanh phi đao của nàng chơi đùa trong tay, không mặn không nhạt cười nói:" Ba thanh phi đao này chế tạo rất tinh xảo, xem ra cái này cũng tốn không ít công phu, hơn nữa một hơi ném ba cái, chẳng lẽ là đưa cho tôi vật định ước sao?"



Tất cả bang chúng của Ngân Hồ bang cơ hồ muốn ngất đi.



Tiểu tử này khẳng định là đầu bị đập vào đá, ngay cả lời như vậy cũng dám nói, bọn họ cũng chờ Ngân Hồ tức giận, sau đó xông lên, đem bốn tên này băm thành thịt vụn.



Ai biết được Ngân Hồ lại thản nhiên cười:" Chỉ là ba thanh tiểu đao, nếu như anh muốn, tôi liền tặng cho anh!"



Ầm!



Tất cả bang chúng Ngân Hồ bang cả người đều lung lay, thiếu chút nữa té trên mặt đất.



Cả đám người bọn họ đều trợn mắt há hốc mồn, vẻ mặt khó tin nhìn Ngân Hồ, đầu của đối phương có phải cũng bị hỏng rồi hay không? Dĩ nhiên có thể nói ra lời này, chẳng lẽ nàng cùng tên mặt trắng này có quan hệ mập mờ? Trong đầu bọn họ đều xuất hiện ra một hình ảnh không chịu nổi, có thể nói là vô cùng hương diễm.



Ngân Hồ hiển nhiên không có biết những người này đang có ý niệm xấu xa trong đầu, nàng chỉ cảm giác đựơc bốn người bọn Lâm Bắc Phàm có thực lực rất cường đại, mà ở Bắc Thành một bang phái muốn tung hoành trong thành thị cần phải có lực lượng cường đại, bản thân một mình rất khó có thể làm cho Ngân Hồ bang sừng sững không ngã, cho nên nàng cũng hy vọng có thể mựơn tay những người này, làm cho Ngân Hồ bang phát triển nhanh chóng. Nàng bước vài bước tới trước đám người Lâm Bắc Phàm, lấy một cái ghế ngồi xuống, lúc này mới hướng về phía bọn họ vươn tay phải ra, cười nói:" Ngân Hồ bang Ngân Hồ, mới vừa rồi có chỗ nào đắc tội, xin thông cảm, với vừa rồi thủ hạ của tôi không hiểu chuyện, quấy rầy các vị ăn cơm, thật sự xin lỗi."



Mộc Tiểu Yêu cũng vươn tay phải ra, cùng nàng bắt tay, cười nói:" Chị Ngân Hồ, không có gì đâu!"



Ngân Hồ có chút sửng sốt, nàng vốn tưởng rằng trong bốn người này người thanh niên ngăn cản được bốn thanh phi đao của mình là lão đại của bốn người, ai biết được lại là tiểu cô nương mỹ lệ này, điều này làm cho nàng có chút kinh ngạc, hơn nữa nàng nghe khẩu âm nói chuyện của đối phương, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc, vào lúc này, trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện một cái tên, làm cho nàng thoáng cái liền sáng tỏ, nhất thời cười lớn nói:" Vị em gái này chẳng lẽ chính là Mộc Tiểu Yêu lão đại Hồ Điệp Bang Nam thành?"



"Di? Chị nghe qua tên của em rồi sao?"



Mộc Tiểu Yêu có chút ngẩn ra.



Ngân Hồ lập tức vui vẻ, nàng đoán đối phương là Mộc Tiểu Yêu cũng không phải là đoán không, cũng là có phán đoán nhất định, đẩu tiên là nữ nhân trong hắc đạo, nổi tiếng đích xác không có mấy người, mà Mộc Tiểu Yêu trong khoảng thời gian này danh tiếng như mặt trời giữa trưa, tiếp theo khẩu âm nói chuyện của bốn người không phải là người Bắc thành, hơn nữa hôm nay là ngày đại hội tập hợp hắc đạo, người từ ba phương đều tập trung vể đây, lúc này mới làm cho nàng có bảy thành nắm chắc, khẳng định đối phương chính là Mộc Tiểu Yêu đỉnh đỉnh đại danh của Hồ Điệp Bang.



Ngân Hồ không khỏi mỉm cười nói:" Hiện tại trong hắc đạo, có ai mà không biết tên của em? Mặc dù chị không có cơ hội gặp em, bất quá tên của em tại Bắc thành cũng rất là nổi tiếng."



"Hì hì, chị Ngân Hồ quá khen!"



Mộc Tiểu Yêu cũng không ngờ bản thân lại có danh tiếng như vậy, không nhịn được cười rộ lên.



Bang chúng Ngân Hồ bang nghe vậy, cả đám đều cả kinh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đúng là rất nghiêm trọng, tiểu cô nương này dĩ nhiên là đại tỷ Mộc Tiểu Yêu của Hồ Điệp Bang tại Nam thành? Bọn họ dĩ nhiên muốn cùng đối phương đánh nhau, cái này cũng quá may mắn rồi? Ngân Hồ bang bọn họ phát triển chậm hơn rất nhiều so với Hồ Điệp Bang, thực lực cũng rất kém, căn bản không có cách nào so sánh với người ta, nếu như nhười ta muốn, chỉ cần trong đại hội hắc đạo nói hai câu, Ngân Hồ bang liền biến mất tại Bắc thành.



Ngân Hồ liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, Tiếu Tân cùng Thường Chí Đào một cái, cười nói:" Không biết ba vị này xưng hô như thế nào? Tiểu Yêu, em chẳng lẽ không giới thiệu một chút sao?"



Nàng sau khi biết Mộc Tiểu Yêu, cũng muốn mượn sức đối phương một chút, cho nên nói chuyện hiển nhiên rất là thân mật.



"Oh, hắn là Thường Chí Đào đường chủ Bạch Hồ đường của Hồ Điệp Bang em, hắn là Tiếu Tân đường chủ Liệp Ưng đường, đây là lão đại của em Lâm Bắc Phàm!"



Mộc Tiểu Yêu vội vàng giới thiệu bọn họ.



Ngân Hồ nghe được giới thiệu của nàng, trong lòng âm thầm kinh hãi.



Lâm Bắc Phàm? Cái tên ngay cả thị trưởng Nam thành cùng con trai cũng dám đánh chết, lại không có một người nào dám quản là người thanh niên này? Dường như Hồ Điệp Bang phát triển cũng có quan hệ mật thiết với hắn, hoặc nói cách khác, hắn mới chính là người cầm đầu chính thức của Hồ Điệp Bang, Mộc Tiểu Yêu bất quá chỉ là một cái tên mà thôi.



"Nguyên lai là Lâm lão đại, Thường đường chủ, Tiến đường chủ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!"



Ngân Hồ rất khách khí nói. Thường Chí Đào cùng Tiếu Tân hai người vội vàng khách sáo một phen, mà Lâm Bắc Phàm lại nghiêng đầu qua, cười tủm tỉm hỏi:" Ngưỡng mộ đại danh đã lâu? Chẳng lẽ cái tên Lâm Bắc Phàm của tôi tại Bắc thành cũng rất nổi danh sao?"



Ngân Hồ lập tức nở nụ cười:" Lâm lão đại đương nhiên nổi danh, như chuyện anh đánh chết Tống Kiến Quốc cùng Tống Nhân Hóa, có thể nói là tạo ra oanh động không nhỏ tại Bắc thành chúng tôi, rất nhiều người đều gọi anh là anh hùng trong anh hùng, trong bang phái chúng tôi cũng có rất nhiều tiểu đệ đều đem anh làm thần tượng để học tập."



"Thật sao? Tôi nổi tiếng như vậy sao!" Lâm Bắc Phàm rất tự kỷ sờ sờ mặt mình, nở nụ cười.



"Đương nhiên là thật!" Ngân Hồ cũng mỉm cười, thật không ngờ người trong truyền thuyết dĩ nhiên lại có bộ dạng này.



"Kỳ thật tôi lúc đầu cũng chỉ là ra tay hơi nặng một chút, mới có thể đem hai người bọn họ đưa cho Diêm Vương, không thể tính là anh hùng gì, mọi người cũng không cần đem tôi trở thành thần tượng!" Lâm Bắc Phàm rất ra vẻ cười nói.



Mấy tên bang chúng Ngân Hồ bang xung quanh mồ hôi đều chảy ròng ròng, thật không ngờ người nói cười tự nhiên trước mắt, tính cách cởi mở, dĩ nhiên chính là Lâm Bắc Phàm người được xưng là "sát nhân cuồng ma", xem ra rất nhiều chuyện lưu truyền không đúng với sự thật rồi, bất quá bọn người A Long vẫn bị dọa cho mồ hôi chảy ròng ròng. Bản thân dám la hét với người ta, đúng là muốn chết mà.



Ngân Hồ đột nhiên cười tủm tỉm hướng bốn người bọn họ phát ra lời mời:" Nếu như bốn vị có thời gian, không bằng chi tới Ngân Hồ bang chúng tôi ngồi xuống một chút, không biết ý mọi người thế nào?"


Lãng Tích Hương Đô - Chương #450