Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết lén lút mở danh bạ điện thoại của Lâm Bắc Phàm ra, nhưng mà, Tư Đồ Thụy Tuyết nhanh chóng kêu lên một tiếng: A, chị Vi Vi, trong danh bạ của tên khốn này có nhiều số điện thoại của con gái quá, chị xem, Nhạc Huyện? Đây là tiểu yêu tinh nào vậy? Còn Lộ Lộ nữa, Quả Quả, Tĩnh Vi, Nghiên Kỳ, Tình Nhi, Tĩnh Hàm, Vi nhi, Tiểu Yêu, Băng Nhi, trời đất ơi, hắn có phải đàn ông không vậy? Lợi hại quá đi? không sợ bị làm đến chết hả? Em nghe nói chổ đó của đàn ông yếu lắm mà?
"Ặc... em đang tìm manh mối về anh trai của em đó, chứ không phải điều tra người ta có bao nhiêu người phụ nữ!" Nam Cung Vi tức giận nói.
"À... em chỉ tò mò mà thôi, không biết những người này vì sao lại thích hắn, mà lại còn cùng hắn một chổ, xem ra tên này rất là đặc biệt, chúng ta cũng cần nghiên cứu một chút!"
Tư Đồ Thụy Tuyết ngượng ngùng thè lưỡi ra, thấp giọng nói.
Trong lòng của Nam Cung Vi cũng có chút khó chịu, cái tên khốn nạn này quả thật cũng là một tên hoa tâm vô độ rồi, đi đến đâu lưu tình đến đó, không biết nhịn một chút sao? Nàng cũng không biết tại sao mình lại có ý nghĩ này, chỉ là trong lòng có chút chua xót. Nàng cố ý nói với Tư Đồ Thụy Tuyết: "Chị thấy em hình như là có ý với hắn!"
"Nào có, em mới không thích loại đàn ông như vậy"
Tư Đồ Thụy Tuyết đỏ mặt nói.
Hai người tìm một hồi, liền thấy có một số điện thoại lạ, được đánh dấu là "tiểu mập mạp", cả hai đều sửng sốt, ai vậy ta? Chẳng lẽ có quan hệ với Tư Đồ Lượng?
"Tiểu mập mạp? Là nam sao?'
Tư Đồ Thụy Tuyết chần chờ một hồi rồi hỏi.
"Tiểu mập mạp?"
Nam Cung Vi cau mày, trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, giống như nghĩ đến cái gì đó, vội vàng nói: "Chị biết rồi, ngày đó lúc chị thấy anh trai của em đi với Lâm Bắc Phàm, bên cạnh còn có một tiểu mập mạp nữa, nói không chừng tên tiểu mập mạp này là kẻ trông coi anh trai của em!"
"A? Thật sao? Vậy chúng ta nhanh nhắn tin cho hắn đi, kêu hắn mang anh trai của em đến" Tư Đồ Thụy Tuyết vui vẻ nói.
"Được rồi, chúng ta thử xem!"
Nam Cung Vi cũng gật đầu.
Hai nàng nhanh chóng gửi tin đi, nội dung cũng rất đơn giản, kêu Trương Minh Thắng mang Tư Đồ Lượng đến một nơi tên là "Tư Nguyên", "hắn" muốn gặp Tư Đồ Lượng!
Trương Minh Thắng nhận được tin nhắn này, cả người sửng sốt.
Tuy rằng hắn biết chổ của Tư Đồ Lượng, nhưng mà chuyện này, tựa hồ còn không đến lượt hắn quản? Nhưng mà, hắn cũng có chút thông minh, hơn nữa cũng nghe Lâm Bắc Phàm kể về chuyện của Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết muốn giải cứu cho Tư Đồ Lượng. Hắn nhanh chóng đoán ra người gửi tin nhắn này chính là hai nàng, chứ không phải Lâm Bắc Phàm. Hắn cười một cách âm hiểm, lập tức nhắn tin trả lời rằng: Đã biết rồi lão đại, khi nào tôi dẫn Tư Đồ Lượng qua?
Tư Đồ Thụy Tuyết và Nam Cung Vi nhận được tin nhắn này, hài lòng đến mức xém tí đã nhảy múa um sùm lên.
Cái tên mập mạp này quả nhiên là nhân vật trông coi Tư Đồ Lượng, hơn nữa chỉ số thông minh của đối phương tựa hồ không được cao lắm, dễ dàng mắc mưu như vậy, xem ra hành động giải cứu Tư Đồ Lượng sẽ nhanh chóng có kết quả.
Bọn họ vội vàng gửi qua một tin, nói rằng nửa giờ sau gặp mặt tại quán "Tư Nguyên".
Nửa giờ sau, Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết đến cái quán Tư Nguyên, thấy tên tiểu mập mạp này, nhưng mà không nhìn thấy Tư Đồ Lượng đâu cả, điều này làm cho cả hai sửng sốt, nhìn nhau vài lần, trong mắt đều lộ ra vẻ không hiểu. Tin nhắn của mình tựa hồ không có sơ hở gì, vì sao lại không thấy Tư Đồ Lượng đâu?
"Này, anh có phải là tiểu mập mạp không?" Tính tình của Tư Đồ Thụy Tuyết hơi gấp gáp, hơn nữa cũng không giấu được, trực tiếp đi đến bàn của đối phương, lớn tiếng chất vấn.
Trương Minh Thắng ngẩng đầu lên, con mắt nhất thời trở thành cái nhìn của sói đói, lóe ra một màu xanh kỳ quái, nước miếng cũng chậm rãi chảy xuống, thiếu chút nữa đã thành một con cọp nhào đến đối phương đè xuống mặt đất và....
Cô nàng này cũng có tư vị quá sao?
Trương Minh Thắng âm thầm đố kị không ngớ, vì sao lão đại gặp phải cô nàng nào cũng đều xinh đẹp như vậy, còn mình sao lại xui xẻo như thế? Hắn nghĩ đến đây, vội vàng lau lau nước miếng trên miệng, chậm rãi đứng lên, cười nói: "À, vị tiểu thử này, cô đang nói chuyện với tôi sao? không biết cô tìm tiểu mập mạp nào, dù sao thì cũng có người gọi tôi là tiểu mập mạp"
Tư Đồ Thụy Tuyết không biết tên thật của đối phương, cũng không gặp qua đối phương lần nào, làm sao mà xác định được? Trong tình thế cấp bách, nàng lấy điện thoại của Lâm Bắc Phàm ra, giơ lên trước mặt của đối phương, đắc ý cười nói: "Đây là điện thoại của Lâm Bắc Phàm, bên trong có số điện thoai của anh đúng không?"
"À, thì ra là điện thoại của lão đại, vậy chính là tôi"
Trương Minh Thắng gật đầu.
"Vậy Tư Đồ Lượng đâu?"
Nam Cung Vi vội vàng vọt đến trước mặt hắn, hỏi.
" Tư Đồ Lượng? Các người nói thằng nhãi đó sao? Tôi cũng đâu có giữ hắn, hơn nữa hắn..." Nói đến đây, hắn cố ý dừng lại, còn tỏ ra vẻ bối rối.
"Anh ấy... anh ấy làm sao?'
Sắc mặt của Tư Đồ Thụy Tuyết nhất thời trở thành màu trắng, cả người run nhẹ lên.
"Anh nói mau, Tư Đồ Lượng làm sao?"
Nam Cung Vi túm lấy Trương Minh Thắng, lạnh lùng hỏi.
Hai mắt của Trương Minh Thắng lại bắn ra tia sáng, cô nàng này thích bạo lực, ta thích. Trên mặt hắn làm ra vẻ hơi sợ, nói: "Hắn... hắn không sao cả, bây giờ không nói được, cho nên... cho nên..." Trong lòng hắn thiếu chút nữa đã cười thành tiếng rồi, hai cô gái này sao có thể đã lừa được lão đại chứ? Cái này cũng có ý nghĩa đây, lần này mình nhất định phải từ từ mà chơi với các nàng, để cho các nàng biết cái xã hội này nó đen thế nào, nhưng mà, hai cô gái này quả thật là điện nước đầy đủ, nhưng mà cũng nên đùa đúng mức, nếu không lão đại sẽ tức giận.
Tư Đồ Thụy Tuyết và Nam Cung Vi nghe thấy như vậy, sắc mặt liền trắng bệch, kêu lên: "Nói mau!"
"Hai chân của hắn bị thương, cho nên..." Trương Minh Thắng xoa xoa tay, nói.
Trong đầu của Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết đã xuất hiện hình ảnh máu me đầm đìa, Tư Đồ Lượng bị nhốt trong một căn phòng tối đen, bị mười mấy người thay phiên nhau hành hạ, còn hắn thì bị thương khắp người, toàn thân đều là máu, đã bất tỉnh hôn mê, chờ hai nàng đến cứu.
"Cái tên khốn nạn này, dám hành hạ anh trai của tôi, tôi liều mạng với anh" Tư Đồ Thụy Tuyết nhất thời nổi giận, đá một cái lên cái bụng phệ của Trương Minh Thắng.
"Ôi trời ơi!"
Trương Minh Thắng kêu thảm một tiếng, trực tiếp té lăn ra đất, ôm bụng lăn qua lăn lại, kêu thảm không ngừng, đồng thời cũng âm thầm nguyền rủa con gái nhà Tư Đồ.
"Mau đứng lên, dẫn chúng tôi đi tìm anh trai tôi!"
Tư Đồ Thụy Tuyết càng nghĩ càng lo lắng, nhéo lấy lỗ tai của đối phương, trực tiếp lôi Trương Minh Thắng từ mặt đất lên.
"Ôi, cô nhẹ tay một chút, lỗ tai của tôi sắp đứt rồi!"
Trương Minh Thắng kêu khóc um sùm.
"Vậy lúc anh hành hạ anh trai tôi, sao lại không biết nhẹ một chút?"
Tư Đồ Thụy Tuyết thiếu chút nữa đã khóc rồi.
"Hành hạ anh trai của cô? Ai hành hạ anh trai cô?"
Trương Minh Thắng trừng to mắt, kinh ngạc hỏi.
"Nếu không phải các người hành hạ anh trai của tôi, thì làm sao anh trai của tôi bị thương?" Tư Đồ Thụy Tuyết đau xót nói.
"Khụ khụ... các người hiểu lầm ý của tôi rồi" Bộ dáng của Trương Minh Thắng bây giờ vô cùng bi thảm, vội vàng nói: "Anh trai của cô không biết đã được lão đại của tôi cho uống cái thuốc gì, mà bữa giờ cày hùng hục như trâu, mỗi ngày lên giường cùng mấy cô nàng làm... làm cái đó đó... nhưng mà, do hôm qua hắn chơi dữ quá, làm cho bị bông gân chân, cho nên mới..."
Tư Đồ Thụy Tuyết và Nam Cung Vi mở to mắt ra nhìn, kinh ngạc nói: "Ý của anh là..."
"Ý của tôi là, Tư Đồ Lượng bây giờ đang sướng gần chết, hình như là đang chơi 3P, công phu của hắn thật giỏi, tôi hâm mộ muốn chết!"
Trương Minh Thắng giải cứu cái lổ tai của mình từ tay của đối phương ra, cái lổ tai không khác gì miếng thịt kho tàu cả, bầm đỏ cả lên, đau muốn chết.
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết làm sao mà nghe qua những lời nói như vậy? Hai má đều đỏ ửng, hung hăng liếc nhìn hắn một cái.
Tư Đồ Lượng thật sự đã khôi phục bình thường, và đang tiến hành 3P 4P sao?
Cái ý nghĩa này nhanh chóng xẹt qua trong đầu của hai nàng, nhưng mà các nàng nhanh chóng túm lấy tay của Trương Minh Thắng, kéo ra bên ngoài, quát: "Chúng tôi không tin lời anh nói, bây giờ anh dẫn chúng tôi đi gặp anh trai của tôi!"
"A, các cô đừng động vào tôi, nam nữ thụ thụ bất thân, tôi lại không phải là loại người tùy tiện, các cô không cần lôi kéo tôi, để cho người khác thấy là không được"!
Trương Minh Thắng hô lên.
"Đi chết đi!" Tư Đồ Thụy Tuyết đá cho hắn một cái, khiến cho hắn nhanh chóng ngậm mồm lại.
Cứ như vậy, Trương Minh Thắng dẫn theo hai mỹ nữ, dưới con mắt của thiên hạ, chạy loạn khắp Nam Thành, chạy gần ba bốn tiếng luôn, khiến cho những tên côn đồ có quan hệ không tồi với hắn nhìn thấy cảnh này đều huýt sáo ầm lên, còn tưởng rằng hắn ta mò được hai cô nàng xinh đẹp này chứ, nếu không phải là Trương Minh Thắng, thì bọn họ đã quay sang khiêu khích hai cô nàng này rồi.
"Sao còn chưa đến chổ nữa?"
Sắc mặt của Nam Cung Vi trong nháy mắt liền lạnh xuống.
"À, còn vài phút nữa thôi!"
Trương Minh Thắng trả lời một cách mơ hồ.
"Tựa hồ câu nay nãy giờ anh nói không dưới hai mươi lần!"
Tay phải của Nam Cung Vi nhẹ nhàng vung lên, đánh vào phía sau lưng của đối phương, làm cho Trương Minh Thắng kêu lên còn hơn là heo bị thọt huyết nữa: "Hơn nữa con đường này anh đi không dưới bốn lần rồi!"
"A, cô nhớ lầm rồi, con đường này chỉ mới ba lần thôi!"
Trương Minh Thắng cãi lại.
"À, thì ra là ba, là tôi nhớ lầm!"
Trên mặt của Nam Cung Vi lộ ra một nụ cười mê người.
"Haha, là tôi nhớ lầm, một lần, chỉ đi qua một lần thôi!"
Trương Minh Thắng vội vàng cười nói: "Tôi xin thề với hai người, cho tôi năm phút nữa thôi, tôi bảo đảm sẽ mang hai người đến chổ đó!"
"Năm phút?"
"Tôi có thể bảo đảm với hai người!" Trương Minh Thắng vỗ ngực nói.
Lần này thì Trương Minh Thắng không có nuốt lời, năm phút sau, hắn quả thật đã dẫn hai nàng đến một chổ, chỉ là chổ này hơi bị nổi tiếng ở Nam Thành, chính là Kim Ngọc Thiên Đường.