Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng hai người còn chưa thấy qua thằng đàn ông nào khóc thê thảm như vậy, tuy rằng đối phương có cảm giác giả bộ, nhưng mà thấy một thằng đàn ông khóc lóc như vậy, trong lòng cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Người ta đã liều mạng như vậy rồi, khóc khóc không biết xấu hổ, ít nhiều gì cũng có chút ý tứ chứ?
Lâm Bắc Phàm giả bộ ho khan vài tiếng, nói: "Cái gì Lượng ơi, cậu vừa nói cuộc đấu, là cái đấu gì vậy? Sao lại liên quan đến tương lai của cậu? Còn nói cái gì mà sau này không được tán gái, lẽ nào cái đó và võ công của cậu có liên quan gì? Chẳng lẽ gia tộc của cậu là một gia tộc võ thuật?"
Tư Đồ Lượng lúc này mới lau nước mắt, thấp giọng nói: "Lão đại, anh không biết tứ đại gia tộc của Trung Quốc xưa nay có một quy định bất thành văn, đó chính là võ giả đệ nhất, kẻ yếu sau cùng, cứ mỗi ba năm đều phải tiến hành một trận tỷ võ, Tư Đồ gia của tôi lần này có tổng cộng hơn ba mươi người tham gia cuộc đấu này, nếu như đoạt được giải nhất, được thưởng năm trăm triệu nhân dân tệ, hạng hai được một trăm triệu nhân dân tệ, cứ thế mà đi xuống, nhưng mà nếu đứng trong hàng năm người cuối cùng, thì tiền tiêu vặt mỗi năm sẽ bị trừ năm mươi triệu, anh nói cái này không có lấy mạng của tôi sao, sau này tôi làm sao mà tán gái? Hu hu hu..."
Hắn lại che mặt tiếng, tiếp tục lại khóc lóc, làm cho những người xung quanh đều hứng thú nhìn qua cái này, không biết là một thằng đàn ông như hắn tại sao lại khóc, lẽ nào bị vợ bỏ? Hoặc là bị một con khủng long nữ cưỡng hiếp?
"Cái này, tiền tiêu vặt mỗi năm của cậu là bao nhiêu?"
Trương Minh Thắng hứng thú hỏi một câu.
"À, chỉ có hai trăm triệu nhân dân tệ thôi!"
Tư Đồ Lượng thấp giọng trả lời.
"Sát, hai trăm triệu, Tư Đồ gia của cậu cũng có thừa tiền quá?"
Trương Minh Thắng trừng to mắt, tròng mắt thiếu chút nữa đã lọt ra ngoài, nhưng mà không riêng gì hắn, ngay cả Lâm Bắc Phàm, Khổng Băng Nhi và Đường Quả Quả cũng bị giật mình hoảng sợ.
Tiền tiêu vặt mỗi năm nhiều như vậy, nếu như không có những thứ tiêu dùng khác, vậy một năm hắn xài hết bao nhiêu?
Bọn họ dù sao cũng là người có tiền, nhưng so với người ta thì lại có cảm giác giống như ăn xin ở đầu đường vậy, mặt đỏ bừng bừng, hận không thể tìm một cái lổ chui xuống, cái cảm giác này thật là khó chịu.
Trương Minh Thắng không nhịn được, tò mò hỏi: "Đúng rồi, Tư Đồ Lượng, gia tộc của cậu rốt cục làm cái gì vậy? Sao có khả năng cho cậu nhiều tiền tiêu vặt như vậy? Tiền tiêu vặt một năm của tôi, cũng không hơn được mười triệu nữa là, tôi còn tưởng rằng mình đã nhiều tiền lắm rồi, nhưng mà so với cậu, tôi phát hiện ra là cách một trời một vực, cái cảm giác này thật là khó chịu!"
"À, tôi cũng không biết làm ăn cái gì nữa, tựa hồ có quan hệ đến súng ống, tựa hồ có quan hệ đến thuốc phiện, dù sao thì cái gì kiếm ra nhiều tiền, cái gì có lợi lớn thì làm thôi!"
Tư Đồ Lượng cũng không để ý, trả lời.
Trên trán mỗi người đều xuất hiện mồ hôi lạnh.
Thì ra tứ đại gia tộc này là bốn gia tộc hắc đạo, làm những chuyện có tính phiêu lưu cực cao, và nguy hiểm đến tính mạng rất cao, bọn họ tuy rằng cũng đã gặp qua hắc đạo, nhưng bây giờ so sánh với Tư Đồ gia, quả thật giống như là đứng dưới chân núi ngó lên đỉnh nói vậy, đã có ai gặp qua người nào lăn lộc trong hắc đạo mà một năm cho con cái hai trăm triệu tiền tiêu vặt? Ai thấy qua người nào lăn lộn trong hắc đạo mà có phong cách như vậy? Cả bọn đều âm thầm sợ hãi, hắc đạo quả nhiên là một nghề nghiệp rất có tiền đồ.
Lâm Bắc Phàm dùng sức nuốt nước miếng, lúc trước cho rằng mấy trăm triệu đô la trong tài khoản của mình đã ghê lắm rồi, nhưng bây giờ so với người ta, mình quả thật là không tính cái gì cả. Hắn không khỏi cười ngượng nói: "Được rồi, Tư Đồ Lượng, cậu vừa nói tứ đại gia tộc gì đó, trừ Tư Đồ gia của cậu ra, còn có tam đại gia tộc khác?"
"À, là Tây Môn gia, Đông Phương gia và Nam Cung gia!"
Tư Đồ Lượng trả lời.
"Lẽ nào bọn họ cũng giống như gia tộc của anh, buôn lậu súng đạn và thuốc phiện? Xem ra, tứ đại gia tộc này đúng là có tiền thật"
Trong mắt của Khổng Băng Nhi cũng nổi sao lên, hắc đạo tốt như vậy sao, thế thì mình sau này cũng đi lăn lộn trong hắc đạo thôi, một năm kiếm được hai trăm triệu tiền tiêu vặt, cái này cũng đủ cho mình mua bao nhiêu chiếc Ferrari nhĩ? Nhưng mà cái này tựa hồ rất nguy hiểm, lỡ như cảnh sát bắt được, sợ rằng cha của mình cũng không cứu được, nghĩ lại thấy thôi đi, bình an đầu tiên.
"A, cái đó cũng không phải, có người nói Tây Môn gia thành lập một quân đoàn đánh thuê tại châu Phi, có khoảng hơn ba mươi ngàn người, ai trả thù lai thì giúp nuog72i đó, ai không trả tiền thì giết, các người cũng biết rồi đó, châu Phi thiếu nhiều cái lắm, chỉ có chiến tranh là không thiếu thôi, cho nên không lo không có mối làm ăn, cái này, có người nói hai tháng trước họ được trả tiền để tiêu diệt một quân đội chính quy ở một nước, đánh người đứng đầu nước đó thành thịt chó bầm vụn, để cho đảng đối lập của chính phủ hoan hô vui vẻ, nhanh chóng chiếm lấy chính quyền!"
Tư Đồ Lượng nói những sự khủng khiếp này cứ như là đang nói đùa vậy, trên mặt còn có cả nụ cười nữa.
Khóe miệng của bốn người Lâm Bắc Phàm đều run lên, Đường Quả Quả hồi nhỏ ở trong nhà cũng chưa từng nghe đến mấy cái này, chưa từng gặp loại chuyện này, nghe xong mắt trợn trắng, tim đập nhanh hơn, và thiếu chút nữa đã bất tỉnh.
Thế giới này thật kinh khủng, thật là đáng sợ.
"À, tiền thuê hình như cũng không ít, nghe nói là một mỏ vàng nhỏ, mỗi năm cũng khai thác được một ít, cũng chẳng biết là nhiều hay ít, không giống với Đông Phương gia, bọn họ thành lập một tổ chức sát thủ trên thế giới, hình như tên là gì Tu La Mộng Ma gì đó, bình thường chỉ nhận những nhiệm vụ siêu khủng, giống như hôm nay thì ám sát thủ tướng của một quốc gia, ngày mai thì đi giết người đứng đầu của một nước, người ra tay cũng không nhiều lắm, nhưng lợi nhuận thì không hề nhỏ chút nào, động vào là mấy trăm đến mấy tỷ đô la, làm cho bọn họ suốt ngày cứ cười đắc ý mãi, tức chết đi được, sớm biết sát thủ kiếm được nhiều tiền như vậy, Tư Đồ gia của chúng tôi hồi trước cũng thành lập một cái, cạnh tranh làm ăn với bọn họ"
Tư Đồ Lượng bất mãn thì thầm một tiếng.
Bốn người không ai cười nổi nữa.
Người so với người, tức chết người đi được.
Trước kia cứ tưởng mình ghê gớm lắm rồi, thật không ngờ rằng thiên ngoại hữu thiên, cao thủ ngoại hữu cao thủ.
Cả bốn người Lâm Bắc Phàm đều đã có lòng muốn chết, cái này gọi là gì? Người ta mới thật sự gọi là trùm cuối, bọn họ ngay cả một câu nói cũng không ho ra được.
"Đúng rồi, sư phụ, hay là anh dạy cho tôi một ít công phu khác đi, không cần quá lợi hại, giống như hồi nãy anh khiêu chiến với ba trăm người đấy, tôi trả anh ba trăm triệu tiền thù lao, thế nào?"
Tư Đồ Lượng tuy rằng nghe đối phương nói không có cái gì gọi là thần công đao thương bất nhập, nhưng mà thấy đối phương có thể chiến đấu chống lại hơn ba trăm tên Nhật Bản bên trong và đánh cho đối phương la lết, trong lòng cũng bội phục không ngớt, muốn đối phương truyền thụ cho mình vài chiêu võ như vậy, thật sự quá lợi hại.
Lâm Bắc Phàm gục đầu xuống, bất đắc dĩ nói: "Một đại gia tộc như cậu, lẽ nào không tìm được một cao thủ sao? Để cho bọn họ tùy tiện dạy cậu một hai chiêu, làm sao mà không qua cửa được? Cần gì phải tìm tôi?"
Lúc trước hắn còn có chút lòng tin, nhưng bây giờ xem ra, năng lực của hắn còn kém lắm.
"Cái này thì không chắc!" Tư Đồ Lượng dùng sức lắc đầu, nói: "Trong gia tộc của tôi tuy rằng cũng có cao thủ, nhưng mà hơn phân nửa đều là am hiểu về kỹ thuật bắn súng, còn chuyện đấm đá thì chẳng được cái gì đâu, căn bản là không thể so sánh với sư phụ, cho nên tôi mới cực khổ đến Nam Thành, tìm một sư phụ cao minh như vậy, bái sư học nghệ!"
"À, thì ra là vậy!"
Lâm Bắc Phàm hơi gật đầu.
"Cho nên, sư phụ, anh nhất định phải dạy tôi vài chiêu, để cho tôi thuận lợi qua cửa, nếu không thì, tôi sẽ bị bọn họ cười chết!"
Tư Đồ Lượng làm ra vẻ đau khổ vô cùng, quả thật là nhìn còn thê thảm như trong nhà có người chết nữa.
" Tư Đồ Lượng, tôi sớm biết anh sẽ đến Nam Thành, chẳng lẽ lo lắng cho trận đấu mấy thánh sau? Haizzz, người như anh, chỉ sợ rằng nổ lực mười năm, thì phương diện võ công cũng không có thành tựu bao nhiêu"
Đúng lúc này, một giọng nói thanh thúy trong trẻo vang lên tại cửa quán, giống như một giọng ca vậy, du dương dễ nghe, làm cho những người bên trong quán rung động, cảm thấy nội tâm giống như là được dòng suối làm mát vậy, cả người thoải mái nói không nên lời.
Lâm Bắc Phàm nhìn theo hướng giọng nói, thấy một thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi đứng tại cửa quán, mang vẻ cười nhạt nhìn chăm chú Tư Đồ Lượng, trong mắt lộ ra vẻ coi thường chẳng đáng.
Khuôn mặt đẹp của nàng so với Khổng Băng Nhi các nàng có vẻ khác nhau cực lớn, nàng ta giống như một gốc cây cao ngạo đứng giữa đồng cỏ mênh mông vậy, mặc cho gió táp mưa sa, cũng không làm cho nàng dao động. Cái vẻ đẹp tự nhiên của nàng, không có bất kỳ tạp chất gì trong đó, mặc một bộ đồ màu hồng, thoạt nhìn giống như một con phượng hoàng đang tung cánh vậy, có thể thấy được tính cách của nàng hoạt bát vô cùng, là một người bướng bỉnh và cứng đầu.
Nàng ta cùng Khổng Băng Nhi và Đường Quả Quả đều là tuyệt sắc mỹ nữ, sau khi nhìn thấy đối phương, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng, trong lòng tự nhiên có vài phần đố kị.
Sắc mặt của Tư Đồ Lượng trong nháy mắt cũng trở nên trắng bệch, giống như một tờ giấy trắng vậy, cả người run nhẹ lên, hắn cãi lại: "Nam Cung Vi, cô nói như vậy là sao? Tôi nói cho cô biết, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không được nói lung tung!"
Trong lòng của hắn thầm hối hận, tại sao lại gặp đối phương ở đây vậy nhĩ? Xem ra hành trình đến Nam Thành của mình đã không còn được tốt đẹp rồi.
Cô gái xinh đẹp kia không khỏi cười rộ lên: "Nói không được nói lung tung? Tôi nhớ rõ trong cuộc đấu ba năm trước, anh là người đứng sau kẻ đứng cuối cùng, bị ông già của anh nhốt trong phòng ba tháng không cho đi ra, sợ rằng lần này anh sẽ bị nhốt nửa năm đấy!"
Tư Đồ Lượng làm sao mà nghĩ đối phương lại đem chuyện xấu của mình nói ra trước mặt nhiều người như vậy? Cái này làm cho hắn không còn mặt mũi gì hết, hắn xấu hổ đỏ mặt, kêu ầm lên: " Lần đó là tại bao tử của tôi bị đau, cho nên mới đứng cuối cùng, lần này tôi nhất định sẽ giành lấy hạng nhất, cho cô nhìn, hừ!"
"Hạng nhất? Chỉ sợ là nằm mơ cũng không được" Nam Cung Vi nghe xong cười tiếp.
Tư Đồ Lượng cũng âm thầm hối hận trong lòng không ngớt, lần này bước chân ra cửa không xem hoàng lịch rồi, xui đến cực điểm. Người hắn sợ nhất không phải cha mẹ hắn, mà chính là con nhỏ trước mặt này, mỗi lần gặp cũng chỉ biết khi dễ hắn, đáng tiếc là công phu của hắn không khác gì mèo cào, ngay cả một chiêu của người ta mà cũng không tiếp được, quả thật rất mất mặt. Hắn quay đầu lại luôn, không thèm nhìn đến đối phương, mong rằng đối phương có thể rời đi, ít nhiều gì cũng chừa cho mình một chút mặt mũi.
Nhưng mà, ai ngờ rằng Nam Cung Vi làm như không biết gì cả, còn đi đến trước mặt của Tư Đồ Lượng, nhìn chằm chằm đối phương.
"Hạng nhất? Tựa hồ đâu có gì khó!"
Lâm Bắc Phàm bỗng nhiên nói một câu như thế.