Chương 421: Đại kiếp nạn trong khu mua sắm (6)



Lâm Bắc Phàm bây giờ đang đứng ngoài sảnh lầu hai, mỉm cười nhìn hơn mười tên Nhật Bản, hít một hơi ưỡn cao ngực lên, nói: "Các người nghe đây, ta cho các người một cơ hội cuối cùng, buông vũ khí xuống, giơ hai tay lên, đi ra ngoài, ta bảo đảm các người sẽ không bị nghiêm phạt, nếu không thì, hừ... siêu nhân Trung Quốc ta không phải là người lương thiện, ta sẽ vặn nát đầu khớp xương của các người, sau đó mang đi hầm thuốc!"



Những người này nghe xong mà rùng mình.



Nếu người thường mà giả làm siêu nhân, sẽ làm những chuyện chính nghĩa, chứ không phải là nói những lời đầy máu tanh như vậy. Nhìn thế nào thì cũng giống như ác quỷ đến từ địa ngục hơn, toàn thân lộ ra một mùi máu tanh.



Cái tên Nhật Bản to con kia quát lên một tiếng: "Mẹ kiếp, ngày hôm nay tao sẽ giết chết mày, nhìn xem mày có bản lĩnh gì"



Hắn giơ tay phải lên, bắn bốn năm phát về hướng Lâm Bắc Phàm.



Lâm Bắc Phàm vung hay tay lên, làm ra vẻ giống như phật tổ như lai, trên người nhất thời được bao phủ bởi tia sáng màu vàng, lắc đầu thở dài nói: "Ta đã nói với các ngươi rồi, ta là siêu nhân Trung Quốc, không sợ những vật nhỏ này, các người sao lại không nghe? Nếu không các người cứ nhìn đi, coi những cây súng lục cũ nát này có giết chết ta hay không?"



Bốn năm viên đạn còn chưa đến gần thân thể của Lâm Bắc Phàm, đã bị tia sáng màu vàng kia ngăn lại, tự động rơi xuống đất, phát ra những tiếng leng keng.



Âm thanh này, trong đại sảnh lầu hai có vẻ đặc biệt vang dội.



Tất cả mọi người trừng to mắt, rơi vào trạng thái ngu ngốc.



Những người ở đây đều nhìn ra tiểu tử mang mặt nạ này có chút công phu, nhưng ai mà ngờ đối phương không sợ đạn? Cái này khiến cho bọn họ há to mồm ra, đủ để nhét một quả trứng gà vào trong, vẻ mặt sùng bái nhìn đối phương.



Lẽ nào đối phương thật sự là siêu nhân Trung Quốc?



"Siêu nhân Trung Quốc của chúng ta tựa hồ còn ghê hơn cả súp pờ men nữa. Nhưng mà tựa hồ hắn ta không biết bay, nếu mà biết bay thì sẽ càng mạnh hơn!"



Người thanh niên ngồi chồm hổm trong góc sùng bái nhìn Lâm Bắc Phàm, trong đôi mắt lóe ra ánh sao, thiếu chút nữa đã lao đến, cúi đầu quỳ xuống theo nghi thức bái sư rồi.



"Cái này tựa hồ là Cửu Dương Thần Công đấy, không thấy trên người hắn xuất hiện ánh sáng vàng sao? Không coi Ỷ Thiên Đồ Long Ký à, Trương Vô Kỵ cũng sử dụng chiêu thức như vậy đó, làm cho Diệt Tuyệt sư thái bị đánh méo mỏ, thiếu chút nữa đã hộc máu mà chết"



Một người thanh niên khác phản bác, xem ra bình thường người này cũng hay coi tiểu thuyết võ hiệp rồi, có vẻ như đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi.



"Cái gì mà Cửu Dương Thần Công, tôi thấy đây là thân Kim Cương Bất Phối thì có, người ta phát ánh sáng vàng, Trương Vô Kỵ lấy éo gì có?"



Một người khác lại cãi lại.



Bọn họ nhìn thấy phong cách của Lâm Bắc Phàm như vậy, cũng đã đảm bảo được sự an toàn của mình, đều bắt đầu nhỏ to nghị luận, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đám người Nhật Bản này nữa.



Còn gã Nhật Bản kia, sắc mặt sợ hãi, trên trán đã chảy vài giọt mồ hôi lạnh, hắn làm sao mà ngờ đối phương không sợ đạn? Cả người hắn liên tục run lên, giống như một cọng cỏ giữa cơn bão vậy, hắn run giọng nói: "Mày... mày..." Hay hắn nắm chặt súng lục, nhưng khẩu súng bây giờ đã không mang lại cho hắn cảm giác an toàn nữa rồi. Hắn vội vàng ném khẩu súng xuống đất, hét to một tiếng, giơ chân phải lên, đá về hướng ngực của Lâm Bắc Phàm.



Lâm Bắc Phàm âm thầm cười nhạt không ngớt, nếu như đối phương tiếp tục nổ súng, sợ rằng hắn sẽ không đỡ được. Pháp lực của Tiểu Kim tuy đã khôi phục ít nhiều, nhưng mà làm sao chống lại súng đạn của nhiều tên Nhật Bản như vậy? Hắn vừa rồi biểu diễn một màn kinh người như vậy, mục đích là muốn làm cho đám người này vứt súng như, như vậy đối với hắn mới có lợi.



Đấu công phu với nhau?



Lâm Bắc Phàm sợ sao? Bây giờ hắn đã tu luyện Long Tu Bảo Điển đến tầng thứ năm rồi, các phương diện trên thân thể cũng đã phát triển đến một trình độ biến thái rồi, đừng nói là hơn mười tên Nhật Bản ở đây, cho dù là có thêm mười tên nữa, cũng không phải là đối thủ của hắn. Thân ảnh của hắn chợt lóe, tránh thoát một đá của tên Nhật Bản trước mặt, cánh tay trái thuận thế mà ra, chỉ nghe "bốp" một tiếng, tên Nhật Bản kia đã bay ra ngoài, đạp mạnh xuống đất, miệng hộc ra máu tươi, hai mắt trợn trắng, ngay cả rên cũng không có, trực tiếp chết ngất.



Hơn mười tên Nhật Bản còn lại đều kinh hãi, vội vàng gầm lên một tiếng, lao đến hướng của Lâm Bắc Phàm.



Lâm Bắc Phàm cũng không thèm liếc bọn chúng một cái, chân phải giơ lên đá liên tục ra ngoài, cả người giống như một cánh quạt xoay tròn, không ngờ xuất ra những tàn ảnh cước, mà đám người Nhật Bản giống như là đụng phải tượng đá vậy, lao vào nhanh thì văng ra cũng nhanh, nhưng mà, lúc bọn chúng văng ra đều kêu thảm một tiếng, lúc té lăn trên mặt đất, cả đám đều ôm lấy bụng, thằng em hoặc là tay chân mà kêu thảm liên tục, giống như đang ở trong một lò giết lợn vậy, tiếng kêu đặc biệt chói tai.



Những người khác đều mở to mắt ra nhìn cảnh tượng trước mắt, giống như bị ngu toàn tập vậy.



Siêu nhân này kinh điển quá!



Nhiều người như vậy mà cũng không đánh lại hắn.



Nhưng mà, bọn họ nghĩ lại liền cảm thấy bình thường, người ta là ai? Người ta là siêu nhân vô địch đó, ngay cả đạn còn không sợ, thì sao có thể sợ đám Nhật Bản này? Bọn họ không ngờ gào lên: "Siêu nhân cố lên, siêu nhân cố lên"



Có mấy người không biết đã lấy mấy cái chai nước ở đâu ra, vừa uống nước vừa đập chai, hò hét trợ uy, làm cho Lâm Bắc Phàm nhìn mà trợn trắng mắt. Thậm chí còn có mấy em xinh tươi không ngừng liếc mắt đưa tình nhìn về hướng Lâm Bắc Phàm, hận không thể cùng đối phương đú đỡn với nhau. Đối phương đánh nhau mạnh mẽ như vậy, thế chẳng phải trên giường cũng rất mạnh sao? Vậy mình chẳng phải là sướng muốn chết luôn à?



Lâm Bắc Phàm lần này ra tay hơi yếu, cũng không phải bởi vì hắn sợ, mà là do trong đầu của hắn đã có một kế hoạch hiểm ác. Hắn nhìn lướt qua đám người Nhật Bản, thấy cả bọn đang nằm trên mặt đất sợ chết khiếp, ngay cả động đậy cũng không được, lúc này mới dừng tay lại, đi về hướng những người con tin, vẫy tay: "Các người đến đây" Những người thanh niên này đều há to mồm, nhìn nhau vài lần, rồi hỏi: "Siêu nhân, tìm chúng tôi có chuyện gì?"



Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ phong cách chỉ vào đám người Nhật Bản đang nằm trên mặt đất: "Bây giờ tôi cần các người giúp tôi một chút"



"Siêu nhân muốn chúng tôi hỗ trợ?"



Mấy người này cũng thuộc về phần tử chỉ sợ thiên hạ không loạn, nói cách khác cũng không dư hơi hỏi như vậy, bọn họ nghe thấy siêu nhân cần hỗ trợ, cái này là một chuyện vui không thể nghi ngờ rồi, đều gật đầu nói: "Siêu nhân, anh có chuyện gì cần chúng tôi hỗ trợ vậy? Cứ việc mở miệng, chúng tôi nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ" Chẳng lẽ anh cần gái sao? Trong nhà của tôi còn có ba em gái trinh mới mười lăm tuổi, chưa ai chạm qua, không bằng đưa cho anh dùng? Ở Nam Thành tôi còn có một tòa biệt thự, diện tích hơn ba ngàn mét vuông, cũng có thể cho anh..."



Lâm Bắc Phàm nghe xong thiếu chút nữa bật ngửa, những người này sao lại có cùng một đức hạnh như thằng mập Trương Minh Thắng vậy? Há mồm ra là mỹ nữ và biệt thự, tựa hồ như ngoài mấy thứ này ra, không còn biết cái gì khác cả.



Hai mắt hắn sắc như dao, liếc nhìn những người này, nói: "Tôi muốn các người lột hết đồ trên người của đám người này, sau đó buột bọn họ vào dây, treo ra ngoài cửa sổ, để cho bọn họ biết sự lợi hại của người Trung Quốc chúng ta"



Trong này có hơn một trăm thanh niên trẻ tuổi, con gái cũng có gần trăm người, cũng có vài người lớn tuổi, nhân số tuyệt đối chiếm ưu thế, nếu như là bình thường, bọn họ khẳng định sẽ không dám làm chuyệ này, nhưng mà bây giờ những tên bắt cóc này đã bị đánh gục trên mặt đất, cũng không còn bất kỳ năng lực phản kháng gì, bọn họ làm sao mà buông tha cho cơ hội trả thù này? Bọn họ đều nhìn thoáng qua nhau, trong ánh mắt của mỗi người đều lộ ra vẻ vô sỉ.



Đối phó với đám người Nhật Bản, còn cần chú ý đến tinh thần nhân đạo sao?



Bọn họ đều gật đầu, cười điên cuồng lên: "Siêu nhân cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm theo lời anh dặn, làm như cái này... ơ, bọn chúng là người Nhật Bản, mẹ kiếp, còn phải khách khí cái gì? Chúng tôi bảo đảm sẽ hầu hạ tốt cho chúng"



Lâm Bắc Phàm lại vung chân lên, đá bay những khẩu súng của mấy tên này ra khỏi cửa sổ, rồi động tay động chân một chút để cho thương thế của những tên này nghiêm trọng hơn một chút, rồi lúc này mới xoay người đi lên lầu ba.



Người thanh niên có lá gan lớn nhất, nhìn thấy đám Nhật Bản này đã không còn súng trong tay, hơn nữa đang trong tình trạng nửa sống nửa chết, làm gì mà còn khách khí? Cả đám bổ nhào lại, trực tiếp lột sạch quần áo trên người chúng xuống, còn có mấy tên muốn phản kháng, đã bị cả đám lấy thịt đè người, cuối cùng cũng trở nên an phận hơn, mấy cô nàng thấy thế, cũng bị lây nhiễm theo, và thế là cũng lao vào trong cuộc chiến này luôn.



Hơn ba mươi tên Nhật Bản, chỉ trong vòng chưa đến năm phút đồng hồ, mà đã bị lột trần truồng cả bọn, sau đó quần áo của chúng bị buột thành một sợi dây, rồi dùng để trói vào chúng, sau khi trói thật chặt xong, liền đưa ra ngoài cửa sổ, không khác gì cái bánh quai chèo cả, thoạt nhìn có vẻ rất là đồ sồ, làm cho cảnh sát bên ngoài, binh lính, phóng viên, quần chúng nhìn thấy mà trợn tròn mắt.



Trước sau tổng cộng chỉ có một giờ.



Những tên cướp từ tầng hai đến tầng năm đều bị Lâm Bắc Phàm khống chế, sau đó để cho dân chúng lột trần truồng ra, cột vào trong sợi dây quần áo, treo ra bên ngoài cửa sổ, cả đám đều chửi ầm lên, cái gì mà chó chết, khốn nạn, mẹ kiếp gì đó, hơn nữa còn liều mạng giãy dụa, cho nên khó trảnh khỏi chân người này đạp trúng đầu người kia, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, quả thật đúng là một buổi triển lãm treo người, làm cho quần chúng bên ngoài tụ tập ngày càng nhiều, chỉ chỉ trỏ trỏ không ngừng, không biết phía trên đã xảy ra chuyện gì.



Long Thiên Hữu không nhịn được lau mồ hôi trên trán, liên tục kêu lên: "Đây là những tên cướp sao? Tại sao lại chật vật quá vậy?"



Trương Minh Thắng ngẩng đầu lên, đếm đếm số tên bị treo ra ngoài, cuối cùng sợ hãi than một tiếng: "Sát, tổng cộng có hai trăm bảy mươi ba tên, người này cũng quá ghê rồi? Tôi thấy ngoại trừ lão đại ra thì chẳng còn ai có bản lĩnh lớn như vậy, nhưng mà cái chủ ý này cũng thật là vô sĩ, để cho những tên cướp này múa thoát y tại chổ, quá lợi hại!



Tất cả phóng viên đều cầm máy ảnh chụp liên tục những kẻ cướp này, ghi lại hình ảnh huy hoàng lúc này.


Lãng Tích Hương Đô - Chương #419