Chương 398: Xảy ra chuyện lớn rồi



Khổng Băng Nhi khoác tay Lâm Bắc Phàm, lại khôi phục lại bộ dạng e thẹn, giống như người tức giận vừa rồi không phải là mình vậy. Cô ta đỏ mặt, thủ thỉ: "Lâm đại ca, em, em kỳ thực bình thường không phải như vậy đâu..."



"Sặc, ha ha..."



Trương Minh Thắng ở bên cạnh ôm bụng cười rống lên.



Cô ta bình thường không phải như vậy? Thế chẳng phải có ý rằng cô ta bình thường còn lợi hại hơn sao?



Hai mắt Khổng Băng Nhi lóe lên một tia sáng lạnh băng, hơi nghiến răng nói: "Trương Minh Thắng..."



Trương Minh Thắng lập tức run lẩy bẩy, vội vàng cười ha ha, nói: "Băng Nhi tiểu thư nói không sai, vừa rồi là bị mấy tên hỗn đản đó làm cho tức giận, nếu như tôi gặp phải loại chuyện này, khẳng định là còn tức giận hơn cô nữa ý chứ!"



Khổng Băng Nhi nghe thấy vậy, mặt hiện lên nụ cười yêu mị, nhìn trộm Lâm Bắc Phàm một cái, thẽ thọt nói: "Lâm đại ca, kỳ thực em..." Cô ta vừa nói tới đây thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên ngắt lời cô ta, lập tức tức giận bĩu môi lên, lộ ra vẻ làm nũng.



Lâm Bắc Phàm hơi ngây người, nhưng phát hiện ra là tiếng chuông điện thoại là của mình. Hắn móc ra nhìn, thì ra là Hầu Sơn gọi, hắn vội vàng nhấc máy, hỏi: "Hầu Sơn? Xảy ra chuyện gì vậy?"



Tuy mấy người bọn họ hiện tại đã không có chuyện gì, có điều bọn họ là do mình mpừi tới, cho nên cũng vui vẻ để họ ở lại nam thành thị chơi mấy ngày, coi như là để thư giãn một chút. Cũng biết rằng bọn họ nếu như không có chuyện gấp thì nhất định sẽ không gọi cho mình.



Hầu Sơn ở đầu dây bên kia ấp a ấp úng, do dự bất quyết, nói: "Lão đại, kỳ thực, không...



Lâm Bắc Phàm nghe thấy giọng nói của hắn, trong lòng hơi lo lo, lờ mờ có một loại dự cảm không tốt, thấp giọng nói: "Rốt cuộc là phát sinh chuyện gì rồi? Mau nói đi."



Hầu Sơn trước giờ không hay nói thừa trong lòng cũng bồi hồi bất định, không biết nên nói với lão đại như thế nào, sau cùng hắn nghiến răng nghiến lợi, hạ quyết tâm, nói: "Lão đại, thằn ôn Mộc Hải Phong gây họa rồi."



"Hả? Hắn ư? Hắn có thể gây họa gì? Chẳng lẽ hắn đi chơi gái không trả tiền à?"



Ấn tượng của Lâm Bắc Phàm đối với Mộc Hải Phong không tính là quá sâu, chỉ biết đối phương là một người trung niên, ngay cả việc hắn vì sao bị nhốt vào trong ngục cũng không biết, chỉ biết hắn đánh nhau không hay, mà máy tính cũng không giỏi, không hiểu loại người như thế này thì có thể gây họa gì.



Hầu Sơn suýt chút nữa thì thổ huyết, lão đại đúng là lão đại, ngay cả cái này mà cũng nghĩ ra được.



"Lão đại, cái này hình như không thể đâu. Anh cho bọn họ mỗi người một vạn đồng, bảo bọn em thoải mái cầm đi tiêu. Đừng nói là tìm mấy cô em, cho dù mỗi ngày tìm mười ả cũng vẫn không xài hết!"



Hầu Sơn có chút bất lực giải thích.



"Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"



Lâm Bắc Phàm rất không vui gào lên.



Tên Hầu Sơn này đúng là con khỉ, lắp ba lắp bắp không ngừng, so với Đường Tăng thì còn Đường Tăng hơn. Nếu hắn hiện tại mà đứng ở trước mặt mình, mình kiểu gì cũng cho hắn ăn hai phát đấm.



"Hắn, hắn vừa rồi đã giết người?"



Hầu Sơn ấp úng nói.



"Cái gì? Giết người ư!"



Lâm Bắc Phàm suýt nữa thì cắn phải lưỡi của mình.



Tên Mộc Hải Phong này hình như cũng quá ngưu B rồi? Vừa ra ngoài một ngày đã muốn động thủ giết người, gan cũng lớn quá đấy?



Trương Minh Thắng và Khổng Băng Nhi cũng ngây người, xem ra chuyện có vẻ lớn rồi đây.



Rất nhiều người đi lại ở hai bên đường nghe thấy câu này của Lâm Bắc Phàm, đều sợ đến giật nảy mình, nhao nhao đưa mắt nhìn, không biết đối phương đang nói chuyện điện thoại với ai mà sao lại liên quan tới giết người? Chẳng lẽ nam thành thị có tổ chức khủng bố gì ư?



Hầu Sơn cũng cảm thấy chuyện này quả thực có chút đáng xấu hổ, hắn cũng gãi đầu gãi tai, có chút áy náy giải thích: "Lão đại, bọn em cũng không biết. Vốn là em cùng Chu Cường, Tiếu Phương ba người chuẩn bị ra ngoài tìm mấy cô em để vui vẻ. Anh cũng biết ở trong ngục lâu như vậy, thật sự là hơi thèm gái, là nam nhân đều vậy cả mà..."



Lâm Bắc Phàm nghe thấy hắn lải nhải không ngừng, vội vàng ngắt lời hắn: "Dừng dừng dừng, mày nói ít lời thừa thôi, trực tiếp vào chủ đề đi, tao hơi đâu mà quản chuyện chúng mày đi tìm gái."



"A, lão đại, em biết rồi, vừa rồi là quá kích động nên mới nói linh tinh thôi. Vừa rồi em nói tới đâu rồi nhỉ? À, em nói tới bọn em đang chuẩn bị đi tìm gái thì Phú Đại Hải gọi điện tới, nói là Mộc Hải Phong giết người rồi, bị cục công an bắt. Bọn họ nghe vậy đều cảm thấy kỳ lạ, vội vàng quay về, không ngờ tất cả đều là thật!"



Hầu Sơn lại bắt đầu nói.



"Vậy vì sao lại giết người?"



Lâm Bắc Phàm vội vàng hỏi.



"Em tạm thời vẫn chưa biết!"



Hầu Sơn có chút xấu hổ, nói.



"Đ*t!"



Lâm Bắc Phàm tức giận chửi đổng một tiếng, không ngờ nói cả nửa ngày mà đối phương vẫn không nói ra được một câu quan trọng nào.



"Lão đại, anh thấy hiện tại chúng em..." Hầu Sơn cũng nghe ra sự không vui trong lời nói của Lâm Bắc Phàm, rụt rè hỏi.



"Hắn hiện tại bị phân cục của cục công an nào bắt?"



Lâm Bắc Phàm tức giận hỏi.



"À, là mấy cảnh sát của phân cục khu Cầu Gỗ bắt!"



Hầu Sơn vội vàng nói.



"Tao biết rồi!"



Lâm Bắc Phàm lập tức gác điện thoại.



"Lão đại, bọn họ giết người thật à?" Trương Minh Thắng toát mồ hôi. Người từ trong ngục đi ra quả nhiên là lợi hại, giết người phóng hỏa mà đơn giản như ngủ nghê, ăn uống, cưa gái vậy. Vừa ra ngoài được một ngày đã tùy tiện giết người rồi. Nếu như tiếp tục thế này, nam thành thị chẳng phải là hết sạch người sao.



Khổng Băng Nhi cũng có chút sợ hãi, hỏi: "Lâm đại ca, bọn họ không phải là thần kinh có vấn đề chứ, gặp ai cũng giết à? Nếu như vậy, em thấy hay là mặc kệ họ đi, để tránh bọn họ không phân biệt trắng đen giết luôn cả chúng ta."



Cô ta vì để có thể giữ được đối phương, còn cố ý ôm lấy cánh tay của đối phương, dùng bộ ngực đẫy đà của mình ma sát vào vai đối phương, đôi mắt đẹp thì liên tục bắn ra mấy dòng điện.



Nếu như là lúc bình thường, Lâm Bắc Phàm nhất định sẽ bị Khổng Băng Nhi khiến cho điên đảo thần hồn, kiểu gì cũng phải tìm một chỗ giải quyết cô ta đã rồi tính tiếp. Nhưng hiện tại xảy ra chuyện như vậy, lấy đâu ra tâm tình mà cưa gái nữa? Hắn vội vàng nói: "Chuyện này anh không thể không quản được, bọn họ là anh nhờ người đưa ra, anh có trách nhiệm phải đưa bọn họ về, cho nên anh phải đi xem thế nào!"



Hắn vừa nói xong câu này liền buông Khổng Băng Nhi ra, chuẩn bị bắt xe.



"Cái gì? Vậy quá nguy hiểm rồi!"



Khổng Băng Nhi có chút thấp thỏm bất an, nói.



"Bọn họ không phải là người mắc bệnh thần kinh, không thể giết anh đâu, hai người yên tâm đi!"



Lâm Bắc Phàm có chút buồn cười, giải thích.



"Vậy em theo anh!" Khổng Băng Nhi hơi nghiến răng, gật đầu quyết định.



Trương Minh Thắng cũng cười hắc hắc: "lão đại, dẫu sao thì em cũng đang nhàn rỗi, em theo anh đi xem vị suất ca đó. Không ngờ lại dám ngang nhiên giết người, thực sự là quá ngưu B rồi. Sặc, em cũng muốn học hắn hai chiêu, sau này ai dám chọc vào em, cũng cũng chực tiếp chặt phăng thằng em của nó!"



Lâm Bắc Phàm quả thực là không còn gì để nói với hắn, chỉ đành trợn mắt lên lườm hắn.



Ba người bọn họ rất nhanh liền tới phận cục cục công an Cầu Gỗ. Do nơi này là địa bàn của Long Yên Nguyệt, cho nên những cảnh sát đó cũng quen thuộc với Lâm Bắc Phàm, cho nên không cản trở, cho hắn vào trong, còn sắp xếp cho hắn một căn phong riêng để gặp Mộc Hải Phong. Có điều trong mắt mỗi người bọn họ đều lóe lên vẻ hiếu kỳ, hắn không phải là bạn trai của cục trưởng ư? Sao lại dẫn cả gái vào? Tựa hồ như bên cạnh đối phương có rất nhiều nữ nhân thì phải, hơn nữa người này còn xinh đẹp hơn người kia, chẳng lẽ đây chính là mị lực của nam nhân ư? Mắt bọn họ đảo không ngừng, không biết là đang nghĩ gì.



"Ồ? Đây không phải là Mộc Hải Phong đỉnh đỉnh đại danh ư? Anh sao lại bị nhốt ở đây thế?"



Lâm Bắc Phàm nhìn thấy Mộc Hải Phong, Mộc Hải Phong hiện tại ủ rũ ngồi trên ghế, tay còn bị còng, giống như là một con vịt bị luộc, không nhịn được mà châm chọc một câu, thuận tiện ngồi lên cái ghế ở bên cạnh hắn, từ trong túi rút ra một điếu thuốc, cắm vào miệng rồi phả khói.



Mộc Hải Phong nghe thấy có người vào thì hơi ngây người, sau đó thì thấy ba người bọn Lâm Bắc Phàm, không nhịn được mà cười khổ một tiếng, sau đó lại cúi đầu xuống, không nói câu nào.



"Ài, tôi nói nè lão Mộc, có gì thì cứ nói với tôi đi, đừng có như đàn bà vậy chứ, một cái rắm thôi cũng nói cả nửa ngày!"



Lâm Bắc Phàm từ trong túi rút ra một điếu thuốc, cắm vào miệng đối phương rồi tiện tay châm lửa thì bị Khổng Băng Nhi đá cho một cước.



"Anh khinh miệt nữ nhân chúng tôi, tôi phải cho anh biết tay!"



Khổng Băng Nhi rất không khách khí, nói.



Mộc Hải Phong lập tức phả một hơi thuốc, vẻ mặt mới từ từ khôi phục lại, hắn hơi lắc đầu, rút thuốc từ trong miệng ra, thấp giọng nói: "Lão đại, anh cứ mặc kệ tôi. Bọn họ muốn phán tôi tội tử khình thì cứ để họ phán đi. Dẫu sao thì tôi cũng sống đủ rồi!"



"Cái gì? Anh sống đủ rồi ư?"



Lâm Bắc Phàm giống như là bị giẫm phải đuôi, trực tiếp nhảy cẫng lên, lớn tiếng nói: "Anh mới bốn mươi tuổi, sao lại nói là sống đủ rồi? Anh được ăn bao nhiêu sơn hào hải vị rồi, anh được uống bao nhiêu rượu ngon rồi, anh được hút bao nhiêu thuốc thơm rồi, anh được chơi bao nhiêu gái đẹp rồi... Ối, Băng Nhi, sao em lại đá anh?"



Chân trái của hắn bị Khổng Băng Nhi nghiến một cái, hắn tức đến nỗi suýt nữa thì đánh cho cô ả này một cái để dằn mặt.



"Ai bảo anh nói linh tinh? Cá gì mà chơi qua bao nhiêu... Giống như nữ nhân chúng tôi đều bị nam nhân các anh làm cái gì ý." Khổng Băng Nhi đỏ mặt, giận dỗi nói. Nếu đổi lại là bình thường, cô ta cũng sẽ không như vậy, nhưng hiện tại trong lòng cô ta đã có đối phương, đã học được nghĩa vụ và quyền lực khi đã là bạn gái của đối phương, tất nhiên là bao gồm cả ghen.



Mộc Hải Phong nhìn Khổng Băng Nhi một cái, rồi lại nhìn Lâm Bắc Phàm một cái, cười khổ nói: "Lão đại, tôi thật sự hâm mộ anh!"



"Hả? Sao lại hâm mộ tôi?"



Lâm Bắc Phàm có chút kinh ngạc hỏi.



"Có nhiều nữ nhân thích anh như vậy, mà lại còn một lòng một dạ với anh, trước giờ không hề hai lòng!" Mộc Hải Phong có chút hâm mộ nói.



"Hả? Chẳng lẽ anh...” Lâm Bắc Phàm có chút kinh ngạc nói.



Mộc Hải Phong nhớ tới chuyện của mình, hai mắt lóe hàn quang: "Tôi? Hừ. Nếu không phải là vì đôi cẩu nam nữ đó, Mộc Hải Phong tôi sao lại biến thành như thế này? Bọn họ cướp hết gia sản của tôi, lại còn khiến tôi phải vào tù. Lần này tôi chính là muốn giết chúng, để bọn chúng nếm thử sự lợi hại của tôi!"



Giọng nói của hắn biến thành ác độc, có chút khủng bố.


Lãng Tích Hương Đô - Chương #396