Chương 394: Tinh tham



"Lâm Bắc Phàm, kế hoạch vừa rồi không phải là khiến họ phải phá sản ư? Anh sao lại lấy năm đôi giày nhái của họ rồi bỏ qua?"



Khổng Băng Nhi mặt mày ngơ ngác ôm năm đôi giày, hỏi lại đối phương.



"Kỳ thực người ta kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, chúng ta việc gì phải làm chuyện thất đức như vậy?" Lâm Bắc Phàm lộ ra vẻ mặt thương người, giống như là mình vừa làm chuyện tốt vậy.



Khổng Băng Nhi tất nhiên không tin lời đối phương, vẻ ngoài của tên này nhìn thì văn tĩnh, giống như thư sinh, nhưng trong lòng thì lại rất nham hiểm, những chuyện mà hắn làm ra ở kinh thành chỉ có thể dùng từ "âm hiểm độc ác" để hình dung. Đối phương hôm nay sao lại hảo tâm như vậy? Rất rõ ràng đối phương còn có ý đồ khác. Cô ta cười hắc hắc, thè cái lưỡi thơm ra, nói: "Lâm Bắc Phàm, anh nói thật đi, rốt cuộc là anh có mục đích gì?"



"Mục đích ư? Mục đích gì chứ? Anh là người tốt mà, sao có thể có mục đích gì?"



Lâm Bắc Phàm cố ý giả vờ ngây người.



Trương Minh Thắng cũng hỏi hiếu kỳ hỏi: "Sặc, lão đại, em sau khi nhận được điện thoại của anh liền vội vàng gọi mấy người ở cục công thương tới đây, còn cho rằng anh muốn bọn họ gióng chống khua chiêng niêm phong cái cửa hàng đó lại, ai ngờ anh chỉ lấy có năm đôi giày rồi bỏ qua, chẳng lẽ giày bán bên trong cửa hàng này là đồ thật à?"



"Tên béo kia, anh có ý gì hả? Tôi nói chỗ họ bán đồ nhái, anh lại nói là đồ thật, anh không phải muốn nói rằng mắt tôi có vấn đề chứ? Không ngờ bản lĩnh chỉ mèo mắng chó của tên béo anh lợi hại thật đó!"



Khổng Băng Nhi trực tiếp phản bác.



Trương Minh Thắng trợn mắt lên, tròng mắt cơ hồ là lòi cả ra ngoài.



Mình sao quên con tiểu yêu tình này ở kinh thành đã gây khó khăn cho mình thế nào? Vốn cho rằng về tới nam thành thị chính là về địa bàn của mình, ai ngờ tiểu yêu tinh này lại chạy tới nam thành thị? Hắn thở hổn hển như trâu, gào lên: "Ờ, tôi nói mắt cô có vấn đề đấy, cô làm gì được tôi nào? Tôi nói cho cô biết, đây chính là nam thành thị, không phải là kinh thành!"



Hắn còn đắc ý rướn cổ lên, bộ dạng không coi đối phương vào đâu.



"Anh đi chết đi!"



Khổng Băng Nhi cũng không phải là hạng dễ chọc, thở phì phò giơ chân phải lên, trực tiếp đá cho đối phương một cú, hơn nữa mục tiêu vừa hày chính là trym đối phương.



"A, hu hu..." Trương Minh Thắng nào có ngờ tiểu nương bì này lại đột nhiên tung cước? Lập tức mặt trắng bệch, trán túa mồ hôi, ôm lấy mệnh căn của mình, nhảy như con choi choi.



Lâm Bắc Phàm xoa xoa trán, đau đầu quá, đôi tiểu tổ tông này sao không thể an phận một chút nhỉ?



Hắn thấy Khổng Băng Nhi còn muốn đá tiếp, vội vàng khuyên giải: "Băng Nhi, em đừng như vậy, đá một cái thôi là được rồi!"



Khổng Băng Nhi lúc này mới bất bình thu chân phải lại, bĩu môi rất bất mãn, nói: "Lâm Bắc Phàm, anh phải chăng cho rằng là em gạt anh, cố ý hãm hại cửa hàng đó? Em, em, Khổng Băng Nhi em có thể thề với trời, nếu như em..."



Lâm Bắc Phàm vội vàng bịt miệng cô ta, cơ hồ là van cầu: "Anh nói nè cô hai, anh không hề nói là không tin em, việc gì phải động tí là thề mới thốt? Vạn nhất thật sự phát sinh gì đó thì chẳng phải là gặp tai ương à?"



"Ố, sao anh lại bịt miệng em? Đồ đáng ghét."



Khổng Băng Nhi vội vàng giật tay hắn ra, mình đang nói chuyện mà hắn lại thò tay ra bịt, thế chẳng phải là khiến mình hôn tay hắn à? Nhớ tới lúc ở kinh thành, đối phương và mình ở rong phòng làm những hành động đó, liền cảm thấy hai má nóng rực, tim đập thình thịch. Cái hôn đầu đời của mình bị tên hỗn đản này cướp mất rồi, mình còn có thể nói gì nữa đây?



"Anh chỉ là muốn nói rằng anh tin tưởng mỗi một lời nói của em mà thôi!"



Lâm Bắc Phàm nói một cách rất cam chịu.



"Vậy anh vừa rồi vì sao lại tha cho hai tên hỗn đản đó?"



Khổng Băng Nhi tức giận hỏi lại.



Lâm Bắc Phàm liếc Trương Minh Thắng một cái, thấy trên mặt đối phương tuy vẫn còn vẻ phẫn uất bất bình, nhưng đã không còn gì đáng ngại. Hắn mỉm cười chủ động nhấc cằm Khổng Băng Nhi lên, ghé sát vào mặt cô ta, nói: "Em cảm thấy anh giống người tốt lắm ư? Bọn chúng dám khi phụ em, thì chẳng khác nào là khi phụ anh!"



"Đúng rồi, Lâm Bắc Phàm, ai sao lại không lấy nhiều thêm mấy đôi? Nếu anh lấy chừng hai, ba chục đôi, vậy thì khiến chúng lỗ mất gần hai vạn đồng rồi!"



Lâm Bắc Phàm toát mồ hôi, cô bé này so với mình còn độc ác hơn.



Mình ít nhiều cũng có lưu lại chút tình cho người ta, vậy mà cô ấy thì muốn đuổi tận giết tuyệt, không hổ là tối độc phụ nhân tâm.



Lâm Bắc Phàm vội vàng cười ha ha, nói: "Anh cũng muốn lấy nhiều hơn, nhưng chỗ bọn họ chỉ có năm đôi Adidas này là thật thôi, những đôi khác đều là giả, em bảo anh lấy nhiều hàng giả làm gì? Anh cũng đâu có nhiều tay mà cầm!"



Kỳ thực trong cửa hàng có tổng cộng có mười đôi thật, hắn cố ý để lại năm đôi coi như là để lại chút vốn cho cửa hàng đó rồi.



"Hả? Một cái cửa hàng lớn như vậy mà chỉ có năm đôi thật thôi à? Bọn chúng thật quá đáng?" Khổng Băng Nhi kinh ngạc thốt lên, tựa hồ căn bản là không ngờ tới. Dẫu sao thì cuộc sống của người ở kinh thành cũng cao hơn nơi đây rất nhiều, những cửa hàng chuyên bán đồ giả cũng rất ít.



Trương Minh Thắng thoáng biến sắc, nghe mà cứ như là nam thành thị của mình kém người ta một bậc vậy, vội vàng biện giải: "Cái này cũng chỉ là chuyện xuất hiện ngẫu nhiên thôi. Những cửa hàng này để kiếm được tiền, tất nhiên là lấy giả làm thật, đúng là quá đáng ghét, có điều giá bản lẻ thì lại giống nhau. Thật đúng là làm mất mặt người nam thành thị chúng ta!"



Khổng Băng Nhi hừ một tiếng, không thèm để ý tới hắn.






"Đôi cẩu nam nữ hôm nay rốt cuộc là ai vậy? Không ngờ có thể gọi được cả người của cục công thương đến. Đáng ghét thật, không ngờ khiến chúng ta phải đền năm đôi giày, may mà đều là hàng giả, nếu không chúng ta lỗ chết mất!"



Ông chủ của cửa hàng đó lầu bầu không vui, suýt chút nữa thì há miệng chửi người ta. Vốn cho rằng gặp được một con dê éo, ai ngờ lại là một con hổ ăn thịt người, hỏi sao tâm tình hắn chẳng không vui?



"Ông chủ, tôi sớm đã nhìn ra hai người này có thân phận không đơn giản, không ngờ lại đúng là có lai lịch!"



Tên người làm không khỏi phụ họa một tiếng, trong lòng thì cười thầm, mình vừa rồi còn vì tổn thất một chút tiền phần trăm mà buồn bã, nhưng thấy lão bản bị tổn thất lớn hơn thì tâm tình lập tức thoải mái hơn nhiều.



"Con mẹ nó, mày đã biết sớm thì sao không nói cho tao?"



Ông chủ trực tiếp tát cho hắn một cái, khiến cho tên người làm quay mòng mòng, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.



"Cái này, tôi vừa rồi có nói, nhưng ông không tin mà!"



Tên người làm ủy khuất nói.



"Nói bớt lời thừa thôi, mau kiểm tra đi năm đôi giày bị thằng nhãi đó lấy đi đi!"



Ông chủ rất không vui xua xua tay, không thèm nhìn hắn.



Tên người làm trong lòng rất bất bình, nhưng không dám nói gì, chỉ có thể cẩn thận kiểm tra năm đôi giày bị Lâm Bắc Phàm lấy đi, nhưng hắn rất nhanh liền biến sắc, thất thanh nói: "Ông chủ, chúng ta, chúng ta tiêu rồi!"



"Cái gì? Cái gì tiêu rồi?"



Ông chủ ngạc nhiên hỏi.



"Năm, năm đôi giày mà hắn lấy đi đều là đồ thật, không phải đồ nhái, lần này, lần này chúng ta đúng là lỗ nặng rồi!"



Sắc mặt của tên người làm trắng bệch ra.



"Rầm!"



Ông chủ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt hiện đầy sao, trực tiếp ngã xuống đất hôn mê.



Năm đôi giày, chỉ giá nhập vào thôi cũng đã hơn ba ngàn đồng, lại thêm chỗ tiền mà mình đút lót cho mấy tên nhân viên của cục công thương đó, tổng cộng là hơn bốn ngàn đồng, thế này thì mình phải bán bao nhiêu đôi giày mới gỡ lại được đây?



...



"Được rồi, được rồi, không phải là chỉ bảo các anh đi chơi cùng tôi thôi sao, nhìn bộ dạng ủ rũ của các anh kìa, giống như là tôi cưỡng bách các anh làm gì đó vậy!"



Bốn tiếng sau, Lâm Bắc Phàm, Khổng Băng Nhi và Trương Minh Thắng ngồi trong một quán cà phê uống cà phê, mà Khổng Băng Nhi thì mặt mày lạnh lùng lầm bầm với hai người bọn họ. Những nam nhân khác thì hận không được mỗi ngày đều ở cùng với mình, hai người này thì giống như là nhìn thấy quỷ vậy, chỉ hận không được lập tức chạy thoát khỏi mình, đúng là khiến người ta khó chịu.



"Hai chân của tôi run lập cập rồi đây này. Đây là chơi sao? Đây là chịu tội mới đúng, tôi không muốn đi, tôi cho dù phải ngồi ở đây ba ngày ba đêm cũng tuyệt đối không đi đâu cả!"



Trương Minh Thắng chỉ chực muốn khóc, sớm biết thế này thì đánh chết mình cũng không đi theo họ.



Lâm Bắc Phàm nhìn Trương Minh Thắng với vẻ đồng tình, tựa hồ như mệt bã cả ngời. Hắn phỏng chừng so với mình còn thảm hơn, vừa rồi mình còn tách ra, để Trương Minh Thắng đi cùng Khổng Băng Nhi.



"Tiểu thư, cô quả là xinh đẹp động lòng người, có dung mạo giống như thiên sứ và thân hình thì lại như ma quỷ, khí chất tuyệt hảo. Hay là gia nhập công ty giải trí của chúng tôi đi, chúng tôi sẽ đưa cô lên thành siêu cấp minh tinh, so với Trương Mạn Ngọc, Lâm Tâm Như thì còn nổi tiếng hơn!"



Đúng vào lúc này, một nam tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi thần sắc mê đắm bước tới chỗ bọn họ.


Lãng Tích Hương Đô - Chương #392