Chương 384: Phát hiện hành tung!



Mộ Nghiên KỲ nghe thấy những lời này thì trợn tròn mắt ngạc nhiên nói: "Anh...anh muốn tìm Tĩnh Tuyển? Không phải là anh đã chơi chán rồi nên muốn tìm của lạ đấy chứ?"



Lâm Bắc Phàm nghe thấy những lời này của cô thì suýt hộc máu mồm, tư tưởng của cô ả này quả là hơn người.



Hắn giơ tay phải lên vỗ mạnh vào chiếc mông nở nang, cong tớn của đối phương một cái. cả giận nói: "Em nói lung tung cái gì thế? Hơn nữa, em không phải là vẫn chưa hết kỳ hạn bảo hành sao? Sao lại có thể nói là tìm của lạ được chứ? Anh thấy em cũng rất mới lạ đấy chứ."



Hắn phát hiện mình ở bên cạnh cô ả này, cũng trở nên ngày càng dâm đãng.



Mộ Nghiên Kỳ bị hắn vỗ một phát như vậy, thì hồn phách cô tựa như cũng vừa được đánh thức tinh vậy, bất giác kêu lên một tiếng, sau đó thân thể mềm nhũn. ngã thẳng vào lòng của đối phương. Hai gò má cô đỏ ửng lên, cảm giác toàn thân lâng lâng khó tả, nghĩ đến cảnh mình và hắn **** thì thiếu chút nữa là không khống chế nổi bản thân. Cô chu đôi môi nhỏ nhắn của mình lên chủ động hôn đối phương, hôn đến khi hai người gần như sắp tắt thở rồi thì cô mới chịu buông đối phương ra. Đôi mắt đẹp mỹ miều đã ngân ngấn là nước, đôi lông mày đẹp đến mê hồn, dịu dàng nói: "Thế rốt cuộc anh tìm Tĩnh Tuyền là có chuyện gì?"



"Chẳng lẽ em đang ghen sao?"



Lâm Bắc Phàm tủm tim cười hòi.



"Làm gì có chuyện đó. bên cạnh anh có biết bao nhiêu là phụ nữ như vậy, em có thể ghen hết được không? Nếu anh thực sự muốn thu nạp cô ấy, thì em còn thêm được một đồng minh. ngày sau cũng dễ dàng tranh đoạt thiên hạ trong hậu cung của anh hơn!”



Hai bàn tay của Mộ Nghiên Kỳ tỏ ra không an phận chút nào. Cô thọc thẳng tay mình vào bên trong áo của Lâm Bắc Phàm sờ mó, vuốt ve lung tung cả lên. nếu không phải nơi này là một nơi không an toàn. thì e rằng cô đã sớm đè Lâm Bắc Phàm ra đây làm thịt rồi



"Không phải là muốn để cho cô em này đi cửa sau sao, thả một người ra”



Lâm Bắc Phàm bị cô sờ soạng như vậy thì khó chịu vô cùng. ngọn lửa dục vọng vừa mới lặng xuống đã lại bùng bùng nổi dậy.



Nếu không phải sợ Liễu Vi và Long Yên Nguyệt phát hiện thì hắn đà chẳng để ý gì hết đè ngữa cô ả ra. cho cô ả này nếm thử sự lợi hại của mình rồi tính sau.



"Thả một người ra? Chẳng lẽ là....



Mộ Nghiên Kỳ thấy đối phương nói chuyện nghiêm túc thì khuôn mặt cũng khôi phục lại như bình thường, nhưng đôi bàn tay nhỏ nhắn đã sớm luồn vào bên trong quần hắn. nhẹ nhàng cởi khóa quần ra. tụt xuống được một nửa rồi thì cô cầm luôn vào cái vật khổng lồ đang chổng thẳng lên trời một cách phóng khoáng.



Lại còn dám làm thế này với mình nữa. lẽ nào cô ta không sợ sẽ xảy ra chuyện gì hay sao? Nhưng hắn vẫn nghiến chặt răng lại chịu đựng, nói: "Đúng rồi, Địa Ngục Thiên Sứ đã ám sát bọn anh hai lần rồi nếu cứ để cho bọn chúng tiếp tục làm thế, thì bọn anh sẽ bị ép cho phát điên mất. vì vậy mà anh muốn bảo cái tên Phú Đại Hải giúp anh dùng kỹ thuật internet tìm giúp anh một chút. hy vọng có thể có được đột phá!"



"Phú Đại Hải? Em biết, anh ta bị bắt vì tội tham ô. Hối lộ. hình như phải còn mấy năm nữa mới được thả ra. nghe nói anh ta là một hacker. chuyên làm nhưng việc không tốt. nhưng vụ án không quá nghiêm trọng, chắc là không có vấn đề gì đâu!"



Mộ Nghiên Kỳ khẽ gật đầu nói.



"Chính là tên đó đấy, nếu anh ta không tra được ra giúp anh, thì anh sẽ hiếp trước rồi giết chết, lại hiếp rồi giết thêm lần nưa. ờ, động tác của em chậm hơn một chút đi, đừng làm nhanh thế. ờ...." Lâm Bắc Phàm còn chưa nói hết câu. đã bị nhưng động tác của Mộ Nghiên Kỳ làm cho phải rên lên từng hồi.



Trên khuôn mặt của Mộ Nghiên Kỳ lộ ra một nụ cười giảo hoạt: "Là em muốn làm cho anh chẳng còn sức lực đâu mà đi với mấy người phụ nữ kia nữa. cho bọn họ khó chịu chết đi!"



Lâm Bắc Phàm toát mồ hôi hột. phụ nữ quả đúng là thuộc động vật khủng bố. nguy hiểm vô cùng.



Không biết đã được bao lâu, chỉ nghe thấy Lâm Bắc Phàm ự lên một tiếng, cuối cùng thì dưới sự nỗ lực của đối phương, hắn cũng cho ra được cái tinh hoa của mình. còn hắn giờ đây lại nằm vật ra như một con cá chết. không còn có sức đâu mà nói gì nữa.



Cô tiều yêu tinh Mộ Yên Kỳ này chỉ nói cười thêm mấy câu. liền vội vàng chạy vào nhà vệ sinh rửa tay cho sạch. rồi giúp hắn lau chùi. mặc quần vào xong đâu đấy rồi rút điện thoại ra gọi cho Phùng Tĩnh Tuyền, tường thuật lại cho cô ả biết được hàm ý của Lâm Bắc Phàm.



Phùng Tĩnh Tuyên sau khi biết được Lâm Bắc Phàm bị tổ chức sát thủ ám sát hai lần liên tiếp thì lồng ngực bỗng nhiên đau nhói như có nhát dao vừa đâm thẳng vào tim cô. suýt nữa thì khóc òa lên. nhưng là một người đứng đầu trong nhà giam, thì tất nhiên cô cũng có khả năng khắc chế tình cảm của mình- Cô im lặng một lúc cho bình tĩnh lại rồi gật đầu nói: "Nghiên Kỳ, cái này đề thôi tôi làm cho Phú Đại Hải một cái hành nghề y trái phép là được. có điều. tôi có thể nói vài câu với Lâm đại ca được không? Tôi...tôi..."



Mộ Nghiên Kỳ không nhịn nổi, liền ha ha cười nói: "Trái tim của cô gái bé nhỏ cũng rung động rồi sao?"



"Làm gì có chứ. tôi...tôi chỉ là lâu lắm không gặp anh ấy, nên muốn nói với anh ấy mấy câu thôi mà. cũng coi như là an ủi an ủi anh ấy!”



Phùng Tĩnh Tuyền e thẹn nói.



Mộ Nghiên Kỳ tiện tay đưa di động sang bên cạnh cho Lâm Bắc Phàm. Hắn nữa sống nửa chết nói: "Aiô!..." Giọng hắn run run lên. nghe như là sắp chết đến nơi rồi vậy.



Phùng Tĩnh Tuyền nghe được giọng hắn thì hốt hoảng, hồn phách như bay đi đâu mất, nói: "Lâm đại ca. anh...anh không sao chứ?"



"Anh...anh không sao, anh khỏe lắm. em yên tâm đi. Chúng ta đều là những người nối nghiệp cho chủ nghĩa xã hội phải cống hiến hết mình cho xã hội của chúng ta, không được lười biếng!"



Tuy Lâm Bắc Phàm nói vậy, nhưng nghe như thể một chân đã bước vào bên trong quan tài rồi vậy.



Mặt mũi Phùng Tĩnh Tuyền trắng bệch ra. nói: "Lâm đại ca. anh chắc chắn sẽ không sao đâu. em sẽ đi thăm anh ngay bây giờ đây!"



Lâm Bắc Phàm vội vàng thấp giọng nói: "Cái này....cái này thì không cần đâu. công việc của em quan trọng hơn, em chỉ cần bảo Phú Đại Hải đến giúp anh là được rồi, nếu bọn sát thủ này mà không diệt trừ đi. thì e rằng anh ngày nào cũng ăn không ngon ngủ không yên mất, lúc nào cũng sợ đối phương lại đột nhiên xuất hiện lần nữa!"



"Anh yên tâm đi, em sẽ giúp anh xử lý việc này!"



Phùng Tĩnh Tuyền tự tin nói.



Lâm Bắc Phàm lại nói thêm với Phùng Tĩnh Tuyền vài câu rồi mới cúp điện thoại- sau đó liếc mắt nhìn Mộ Nghiên Kỳ đang đứng bên cạnh một cái. Hỏi: "Em đoán xem cái Địa Ngục Thiên Sứ này rốt cuộc là ai thuê chúng chứ? Mấy cái tổ chức sát thủ quốc tế như thế này thì chắc không phải một người bình thường có thể mời được. hơn nữa chắc cũng không phải những phú ông ở đại lục có thề nghĩ đến được!"



"Anh muốn nói đến Kim Bưu?"



Mộ Nghiên Kỳ cũng từng nghe nói qua về chuyện xảy ra ở thủ đô. liền nghĩ ngay đến người có tên Kim Bưu đến từ Hồng Kông. cũng chỉ có đối phương là có khả năng thuê hẳn sát thủ quốc tế mà thôi.



''Nhưng anh nghe mấy người Từ Chánh nói rằng cha của Kim Bưu đã gửi một bức thư tạ lỗi lên trung ương. nói gì mà trách nhiệm của nhưng việc này đều thuộc về Kim Bưu hết. hy vọng trung ương không so đo với bọn họ..V...V..., khẩu khí vô cùng thành khẩn, vì vậy mà bọn anh đều hướng mục tiêu sang Kiều Duyệt nhưng đến giờ nghĩ lại thì dường như là tên Kim Bưu này càng đáng nghi hơn!"



Lâm Bắc Phàm trầm tư một lát rồi nói.



"Kiểu Duyên?"



Mộ Nghiên Kỳ ngồi bên cạnh hắn, hơi nhíu đôi lông mày lại với nhau. Trầm tư suy nghĩ một hồi rồi nói: "Thời gian vừa rồi bọn em cũng để ý đến hắn và cha hắn là Kiều Cẩm Phong, nhưng không có bất kỳ động tĩnh gì về hai cha con họ cả. Không biết là đã đi đâu rồi Có điều trong thời gian vừa rồi, dường như là Kim gia cũng chẳng có động tĩnh gì to lớn cả, không giống là đã xảy ra chuyện gì to tát, nhưng sự việc bây giờ, giả hóa thật. thật hóa giả. thật giả khó lường, có lẽ cũng chỉ có người tài như Phủ Đại Hải mới có thể xử lý được!"



Lâm Bắc Phàm biết là giờ đây chỉ có thể đợi Phú Đại Hải đến rồi thì sự việc mới có kết luận. chứ còn giờ nói gì cũng đều chẳng có ích gì cả, vì vậy mà hắn cứ ngồi nói chuyện phiếm với Mộ Nghiên Kỳ, nhưng không ngờ là thân thể còn yếu Thế. cuối cùng không biết đã đi vào giấc ngủ say tự lúc nào. Trong mơ hắn cảm thấy có một người nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi hắn, bờ môi còn có mùi thơm thoang thoảng phảng phất ra xung quanh, mê hoặc lòng người.



"Lão đại cuối cùng thì anh cũng tỉnh rồi!"



Lâm Bắc Phàm tỉnh lại lần nữa thì cũng đã là tám giờ tối rồi hắn đã ngủ được trọn ba. bốn giờ đồng hồ rồi. Khi hắn vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy Trương Minh Thắng đang đứng ở một bên gào thét cái gì đó. cứ như Colombia phát hiện ra đại lục mới vậy.



Lâm Bắc Phàm lướt mắt nhìn một lượt phòng bệnh. trong phòng hiện giờ ngoài Trương Minh Thắng ra. còn có Liều Vi và Long Yên Nguyệt, còn có cả năm người là Phú Đại Hải. Chu Cường, Hầu Sơn. Tiếu Phương và Mộc Hải Phong nưa, điều này làm cho hắn kinh ngạc vô cùng.



Lúc đầu mình chi yêu cầu một mình Phú Đại Hải đến giúp mình điều tra người đứng sau tổ chức sát thủ kia. ai ngờ Phùng Tĩnh Tuyền lại khách khí hơn. thả luôn cả năm người bọn họ ra ngoài thật không sợ xã hội sẽ vì năm người bọn họ mà trở nên rung chuyển bất an hơn sao?



"Sao mọi người đều đến đây thế?"



Lâm Bắc Phàm nghiêng đầu. Tủm tỉm cười chào mọi người.



Chu Cưỡng không nhịn được, liền ha ha cười lớn, giơ tay phải lên bóp bóp vai mình rồi nói: "Chúng em cũng không biết là có chuyện gì nữa. bọn họ vứt chúng em ra ngoài rồi nói gì mà chúng em nếu không giúp anh xử lý tốt việc này thì đừng có mà quay lại. chúng em thấy sự việc quá là kỳ lạ, đến giờ mới biết lão đại anh bị mấy tên ngoại quốc ức hiếp!"



Bọn họ biết thân phận của mình không rõ ràng minh bạch. cũng không muốn nói ra trước mặt người khác. vì vậy mà khi nói thì đều giấu diếm rất nhiều.



Lâm Bắc Phàm nhe răng trọn mắt né tránh được bàn tay to lớn của gã. tức giận nói: "Cái gì mà nói là ức hiếp? Là bị trúng đạn. đây này. vết bắn vẫn còn đây này!"



Hắn còn cố ý chỉ vào ngực mình.



Hầu Sơn đột nhiên kêu lên: "Mẹ kiếp. mấy tên ngoại quốc đó đúng là không biết cái gì. đến cả lão đại cũng dám đánh. em nghĩ chắc bọn chúng chán sống rồi, lão đại anh yên tâm đi. nếu bọn chúng mà còn dám đến nữa thì em sẽ cho bọn chúng nếm thử thủ đoạn của em!'



"Mày? Chỉ dựa vào mấy thế võ mèo của mày sao? Có được không vậy?" Tiếu Phương liếc mắt liếc hắn một cái.



"Cái này.... ờ...-tao không giỏi thì không phải còn có mọi người đó sao?" Hầu Sơn xấu hồ mặt đỏ lựng lên, ấp a ấp úng nói



Phú Đại Hải xoa hai bàn tay to béo của mình vào với nhau. hề hề cười nói: "Lão đại anh yên tâm đi. cho em thời gian một ngày thôi cho dù em có không ăn không uống thì cũng phải tìm cho ra bằng được người đứng sau vụ này. đến lúc đó. mọi người có thề tha hồ mà cho chúng lú



Hắn nghĩ đến chuyện mình có thể dùng kỹ thuật hacker của mình để***của người khác thì quả thực là còn đã hơn cả việc đi lằng nhằng với vợ của những người đàn ông khác. lỗ chân lông của hắn đều nở to ra, thiếu chút nưa là rên rỉ lên rồi.



Mộc Hải Phong không nói thêm câu nào, chỉ nhìn Lâm Bắc Phàm nói: "Có chỗ nào cần đến em thì cứ nói!"



Lâm Bắc Phàm chỉ quen với mấy người bọn họ có vài ngày. nhưng không ngờ bọn họ lại tận tình giúp mình đến thế. hắn vô cùng cảm động. hắn khẽ gật đầu nói: "Anh chưa bao giờ khách khí gì với các chú cả, còn về phần chi tiêu của mấy chú trong mấy ngày này thì anh sẽ bao hết...." Hắn vừa nói đến đây thì di động của hắn kêu lên. hắn giờ ra nhìn vào màn hình thì thấy đó là Mộc Tiểu Yêu. hắn vừa nhấc lên thì từ đầu dây bên kia đã vang lên một âm thanh vội vả: "Lão đại chúng em vừa phát hiện ra tung tích của ba tên người nước ngoài!"


Lãng Tích Hương Đô - Chương #382